Thiên Thánh

Chương 76: Q.6 - Chương 76: Gặp lại Ngọc Châu




Nhìn qua người tới, ánh mắt Ý Thiên kỳ dị, nam tử áo trắng này dung mạo tuấn tú, hai mắt mang theo vẻ sáng rực, toàn thân tỏa ra khí chất phiêu dật xuất trần, cho người ta cảm giác kinh diễm.

Người tới nhìn qua Ý Thiên, dường như bị phong thái của hắn mê hoặc, chủ động hỏi:

- Tại hạ Hoa Thiên Vũ, không biết các hạ xưng hô thế nào?

Ý Thiên nghe vậy sững sờ, nhưng lập tức khôi phục lại bình tĩnh, lại cười nói:

- Ta là Nam Cung Phi Vũ, có người bảo ta chuyển lời cho ngươi.

Hoa Thiên Vũ hiếu kỳ nói:

- Người nào?

Ý Thiên nói khẽ:

- Truy phong kiếm khách Hàn Tinh bảo ta nói cho ngươi biết, hắn chết ở Tử Vong Chi Thành.

Hoa Thiên Vũ nghe vậy biến sắc, bật thốt lên nói:

- Hàn sư huynh, hắn chết ở chỗ này?

Trên mặt Hoa Thiên Vũ đầy bi thương, dường như rất quen thuộc Hàn Tinh, có giao tình sâu đậm.

Ý Thiên không nói, hắn chỉ yên lặng nhìn qua Hoa Thiên Vũ, trong nội tâm có cảm giác kỳ quái, dường như người này và mình có quan hệ nào đó.

Một lát sau Hoa Thiên Vũ thu hồi bi thương, hỏi:

- Ngươi có biết Hàn sư huynh của ta chết trong tay của ai không?

Ý Thiên lạnh nhạt nói:

- Hắn chết trong tay nữ tử do Hỏa Dực Xà biến ảo mà thành!

Ánh mắt Hoa Thiên Vũ lạnh lẽo, khẽ nói:

- Hỏa Dực Xà, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Đa tạ bẩm báo, sau này còn gặp lại.

Chắp tay nói xong, Hoa Thiên Vũ phi thân bay đi, tốc độ nhanh kinh người, trong nháy mắt đã biến mất.

Ý Thiên biểu lộ kỳ dị, lúc gặp Hoa Thiên Vũ thì hắn sinh lòng nghi hoặc, không hiểu nổi đây là chuyện quan trọng gì.

Sau nửa ngày Ý Thiên quay người, cách hắn mấy trượng có một thân ảnh đang đứng, dĩ nhiên là Câu Hồn Ma Địch.

Bốn mắt nhìn nhau, Ý Thiên và Câu Hồn Ma Địch chấn động, song song tránh né ánh mắt.

Cái nhìn kia Ý Thiên từ trong mắt Câu Hồn Ma Địch nhìn ra một ít thứ gì đó, tuy còn rất mơ hồ, nhưng lại để lộ một ít.

Thiếu niên tuấn tú mặc áo đen Câu Hồn Ma Địch trong truyền thuyết hình như giấu cái gì đó..

Cả hai dường như có bí mật nào đó không muốn ai biết!

Một lát sau Ý Thiên hỏi:

- Tại sao ngươi dùng Hắc Dục Ma Liên hại người?

Thiếu niên mặc áo đen cười lạnh nói:

- Ta cao hứng.

Lời nói lạnh lùng để lộ hàn ý, nhìn qua người áo đen không muốn trả lời vấn đề của Ý Thiên.

Ý Thiên nghe vậy cũng không hỏi nhiều, trực tiếp quay người rời đi, nhưng bị thiếu niên áo đen ngăn lại.

- Ngươi làm cách nào hóa giải Hắc Dục Ma Liên trên người Lam Phong cùng Khang Mẫn?

Ý Thiên híp lại hai mắt, dừng ở Câu Hồn Ma Địch, hỏi ngược lại:

- Ngươi lại không biết?

Câu Hồn Ma Địch khẽ nói:

- Nếu ta biết rõ thì cần gì hỏi ngươi. Nói đi, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng.

Ý Thiên quay đầu nhìn qua hoàn cảnh chung quanh, cười nói:

- Động thủ ở đây rất bất lợi với ngươi đấy. Rất nhiều cao thủ đang lục tục chạy đến, đến lúc đó được lợi là bọn chúng!

Câu Hồn Ma Địch hừ lạnh nói:

- Giết ngươi không cần bao nhiêu thời gian đâu.

Ý Thiên nhíu mày, đang muốn phản bác vài câu, nhưng mà nghĩ thời cơ chưa tới, còn không dễ bạo lộ chính mình.

- Nếu ngươi có tự tin thì không ngại thử một lần.

Giọng nói còn vang vọng, Ý Thiên lại lóe lên rồi biến mất, hóa thành một hạt bụi, xuyên thẳng qua không khí rời đi.

Cánh tay phải Câu Hồn Ma Địch vung lên, ma âm chói tai truyền khắp thiên địa, xuyên thấu qua mỗi tấc thời không, mỗi một hạt cát, nhưng mà không tìm ra tung tích của Ý Thiên.

Một khắc này trên đôi mắt Câu Hồn Ma Địch mang theo suy nghĩ sâu xa, dường như bị thực lực của Ý Thiên làm chấn kinh.

Hừ nhẹ một tiếng, Câu Hồn Ma Địch thu liễm tâm thần, thân thể biến mất, hóa thành từng đạo lưu quang, trong nháy mắt xuyên qua hư không rời đi.

Chờ Câu Hồn Ma Địch đi rồi, Ý Thiên lại xuất hiện gần đó, hắn tươi cười bình tĩnh.

Thân ảnh Ý Thiên chập chờn giữa không trung, vô số ảo ảnh không ngớt không dứt, lập tức bay ra ngoài, nhiều ra mấy chục vạn thân ảnh, trải rộng phương viên trăm dặm, làm cho người ta không phân biệt không rõ thật giả.

Khẽ cười một tiếng, cơ hồ tất cả khí tức biến mất hội tụ thành chân thân của Ý Thiên đứng ngạo nghễ ở trên hư không, bao quát xích vân sa mạc rộng lớn.

Đón gió mà đứng, khinh thường thiên địa.

Giờ khắc này Ý Thiên vui vẻ thoải mái, giống như dung nhập vào trong thiên địa, có thể cảm ứng được mạch đập của thiên địa, có thể nghe được thiên địa hô hấp.

Đó là cảnh giới huyền diệu, đối với Ý Thiên tu luyện Vạn Vật Vô Cực có cực trợ giúp lớn, làm cho hắn hiểu thêm về thiên địa hình thành, phát triển, lớn mạnh, suy vong như thế nào.

Một khắc này Ý Thiên nhắm mắt lại, trong đầu có tinh vân hiện ra, thân thể tiến vào cảnh giới ký diệu, vô số âm thanh hội tụ khắp bốn phương tám hướng, dung nhập thân thể Ý Thiên.

Thiên địa nhất thể, vạn vật tại tâm.

Thân thể vô hạn, ý niệm vô cực.

Đây là huyền bí của thiên địa, Ý Thiên hôm nay mới chính thức lĩnh hội, lúc trước hắn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ ra được.

Ý Thiên thể chất thần cách, hình thành động thiên.

Lúc ấy Ý Thiên bởi vì rất nhiều nguyên nhân, mơ hồ vượt qua quá trình này, ý thức ở trạng thái hỗn độn, tuy không rõ ràng cho lắm, thực sự giảm bớt rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Hôm nay Ý Thiên bởi vì Vạn Vật Vô Cực cho nên cảm ngộ Thiên Tâm, lĩnh ngộ huyền bí thiên địa nhất thể, lúc này mới biết rõ chân lý của thiên luyện chi thuật.

Cái gọi là Thiên Tâm tức là người dục, Ý Thiên tại chính thức minh bạch thiên luyện chi thuật huyền bí về sau, mới phát hiện thiên luyện chi thuật cần thiết có đủ điều kiện thật sự là quá nhiều.

Ý Thiên sáng tạo Thiên Tâm Thần Dục Quyết kết hợp Vạn Vật Vô Cực, làm cho hắn lĩnh ngộ huyền bí thiên luyện chi thuật, nhưng đây chỉ giới hạn ở lý luận mà thôi, đối với trình tụ và áp dụng phương pháp cụ thể còn khuyết thiếu tin tức và trải nghiệm tương quan.

Nhưng mà đã như thế, đối với tu vị, pháp quyết, vận dụng lực lượng của Ý Thiên có trợ giúp to lớn, làm cho hắn lập tức vượt qua một cấp độ mới, tiến vào một lĩnh vực hoàn toàn khác.

Sóng mắt khẽ nhúc nhích, Ý Thiên vui vẻ, lại nhìn qua Tử Hoa thánh nữ đứng cách mấy trượng sau lưng, trong đôi mắt thanh tịnh mang theo vài phần mờ ảo.

Bốn mắt nhìn nhau, Ý Thiên tươi cười mê người.

Ánh mắt Tử Hoa thánh nữ mông lung, gật gật đầu, thân ảnh nhạt đi, không một tiếng động biến mất trong hư không.

Ý Thiên đôi môi khẽ nhúc nhích, dường như muốn gọi Tử Hoa thánh nữ, nhưng cuối cùng vẫn buông tha.

Quay đầu lại, Ý Thiên nhìn vào sâu trong xích vân sa mạc, nhìn qua hướng khu vực màu tím và màu xanh, cảm giác khí lưu nơi đó lưu động, ánh sáng màu đỏ hội tụ, trò hay đã bắt đầu.

Lóe lên rồi biến mất, Ý Thiên bay qua phía đám người Từ Nhược Hoa đang ẩn thân, trên đồi cát nhỏ phát hiện thi thể Vương Nhất Phi cao thủ Huyền Hoàng của Hỏa Linh Thành.

Thi thể này khiến Ý Thiên chú ý, bởi vì kiểu chết rất khác biệt, thi thể bị khí lạnh đông kết thành băng, hoàn toàn trái ngược với hoàn cảnh sa mạc.

Ý Thiên hơi ngạc nhiên, Nam Dương người tu chân đa số dùng pháp quyết dương cương làm chủ, có rất ít người tu luyện pháp quyết âm hàn.

Hôm nay Vương Nhất Phi chết dưới pháp quyết âm hàn, hung thủ là ai chứ?

Dừng lại một lát, Ý Thiên lập tức rời đi, chỉ chốc lát đã quay về nơi đám người Ngọc Linh Lung, Từ Nhược Hoa đang ẩn thân.

Ở khu vực cách Xích Vân Tử Thần thủ hộ rất gần, dùng mất thương có thể nhìn thấy trong sa mạc xuất hiện khu vực hình tròn màu tím.

Khu vực này dường kính ngàn dặm, bị hỏa diễm hừng hực bao phủ, khu vực màu tím và màu xanh lá đều nằm bên trong khu vực màu đỏ, hiển nhiên đây là nơi Xích Vân Tử Thần thủ hộ.

Nhìn qua một khu vực, mọi người nhìn thấy hỏa diễm hừng hực quay cuồng như sóng, trong biển lửa này không nhìn thấy cái gì cả.

Vì biết rõ khu vực này phát sinh cái gì, mọi người nhao nhao dò xét, tập trung trong khu vực này, tiến hành tìm tòi cùng dò xét.

Làm như vậy vô cùng bình thường, nhưng mà mọi người không nghĩ tới mọi người phát ra sóng ý thức dò xét khu vực này, một đạo ý niệm dò xét ngược với đám người này, triển khai công kích với đám người này

Đến lúc đó trừ Ý Thiên ra, Từ Nhược Hoa, Ngọc Linh Lung, Mã Chí Viễn chín người kinh hô kêu to, bay ra sau mấy trượng, khóe miệng máu tươi chảy ròng, bản thân bị trọng thương.

Thần sắc Ý Thiên như thường, nhìn không ra khác thường nào, chuyện này khiến người ta kinh ngạc, không hiểu nổi vì cái gì Ý Thiên không bị gì cả, chẳng lẽ hắn không có dò xét, cho nên không có bị lực lượng đáng sợ này công kích.

Mọi người suy đoán đều sai cả, sở dĩ tình huống của Ý Thiên khác với mọi người, đó là bởi vì tu vị và pháp quyết hắn thi triển không phải người thường tưởng tượng nổi.

Trong khu vực hỏa diễm hừng hực này, tình huống hết sức phức tạp, không người thường nào có thể tưởng tượng nổi.

Ý Thiên thúc dục Thiên Tâm ý thức tránh được cắn trả, chuẩn xác nắm được tình huống chân thật trong khu vực này.

Khi Ý Thiên dò xét thì trong khu vực này có mười sáu người, theo thứ tự là Hoa Vô Khuyết, Hoa Cửu Công, Ứng Thải Liên, Chương Chi Ngữ, Vương Phi Dật, Câu Hồn Ma Địch, Nam Cung Tuấn Trì, Nam Cung Trục Mộng, Nam Cung Cảnh Vũ, Vệ Thiên Minh, Tả Tuấn Hi, Hắc Vũ, Hoa Thiên Vũ, Hoàng Long chân nhân, Cao Dương, cùng với người mà Ý Thiên không ngờ tới -- Long Dao Châu.

Ý Thiên không có phát hiện ra Tả Thiên Huệ, đám người Phi Phàm công tử trong khu vực này, mà ở khu vực bên nòoài thì phát hiện sư tỷ Lý Nhược Nhiên, Chư Cát Đằng Huy, Hà Hiển, Âm Thiên Chính, Mạc Thương Huyền.

Khi cảm ứng được khí tức của Long Dao Châu, đột nhiên Ý Thiên hiểu được một việc, lúc trước nhìn thấy thi thể của Vương Nhất Phi là chết trong tay của Long Dao Châu.

Đồng thời Ý Thiên liên tưởng tới biến cố xảy ra trong Phi Vân thành lúc trước, nghe nói xuất phát từ Tuyết Hồn Động, chuyện này làm cho Ý Thiên bừng tỉnh đại ngộ, lúc trước hắn ở trong Tuyết Hồn Động nhìn thấy thân ảnh kia, thì ra chính là Long Dao Châu.

Từ tình huống sau đó mà nhìn, trong khu vực hỏa diễm hừng hực kia Long Dao Châu có thể chất đặc thù, bởi vì có hàn khí vờn quanh người, lửa mạnh không thể tới gần, toàn thân tỏa ra khí tức chí âm chí hàn, vô cùng tà dị.

Long Dao Châu đáng từng vô cùng đáng yêu, nhu thuận lanh lợi, hôm nay Long Dao Châu lại lạnh lùng như băng, cự người ngàn dặm.

Ý Thiên than nhẹ một tiếng, hắn hiểu được trên người Long Dao Châu sinh ra biến hóa không cách nào tưởng tượng nổi, bằng không thì nàng sẽ không thay đổi thành bộ dáng hôm nay.

Trầm tư suy nghĩ, Ý Thiên nhìn qua chín người bị thương, tâm niệm khẽ động và một khí tức vô hình vô ảnh bao phủ mọi người, giúp mọi người khôi phục thương thế.

Khí tức này quái dị, trên thực tế chính là thiên địa linh khí tụ tập lại, là Ý Thiên vận dụng Vạn Vật Vô Cực hội tụ thiên địa linh khí tới đây, tác dụng lên thân mọi người, do đó nhanh chóng trị hết thương thế của bọn họ.

Trần Ngọc Lan vẻ mặt ngạc nhiên, ánh mắt kinh hãi nhìn qua Ý Thiên, hỏi:

- Ngươi làm được những chuyện này, đây quả thực khiến người ta không tưởng tượng nổi.

Từ khi tu vị của Ý Thiên không ngừng tăng lên, hắn lĩnh ngộ Vạn Vật Vô Cựccàng ngày càng tùy tâm sở dục, vừa rồi hắn chỉ dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi, chỗ tinh diệu chính thức của Vạn Vật Vô Cực Ý Thiên còn chưa phát huy ra một phần mười.

Trong thời gian ngắn trị hết thương thế cho mọi người, chỉ dựa vào thiên địa linh khí khẳng định không được.

Ý Thiên mang Hồi Thiên Quyết dung nhập vào trong Vạn Vật Vô Cực, phối hợp Trường Sinh Quyết, kết hợp thiên địa linh khí, lúc này mới có thể nhanh chóng trị liệu cho mọi người.

Cái gọi là tiên thuật, pháp quyết hội tụ mà thành.

Cái gọi là tiên trận, chư trận dung hợp mà thành.

Ý Thiên chỉ có kiến thức nửa vời, cũng không biết mình trong lúc vô hình đã mang rất nhiều pháp quyết xảo diệu dung nhập làm một thể, hình thành một ít tiên thuật và tiên trận, do đó phát huy uy lực vượt qua tưởng tượng.

- Ta chỉ mượn thiên địa linh khí chăm sóc thân thể của các ngươi mà thôi, gia tốc quá trình khép lại thương thế của các ngươi, nói đến cũng không thần kỳ.

Mộc Thanh Thư sợ hãi than:

- Chuyện này cũng là năng lực nắm giữ tinh diệu mới có thể hoàn thành. Hơi sai lầm là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Từ Nhược Hoa nhìn qua Ý Thiên, lại cười nói:

- Tu vị của Phi Vũ không phải chúng ta có thể suy đoán, mọi người không cần ngạc nhiên. Bây giờ cũng nên nói với Phi Vũ một câu, vừa rồi chúng ta bị ai công kích?

Mọi người nhìn qua Ý Thiên, đang chờ hắn trả lời.

Ý Thiên nhíu mày lại, trầm ngâm nói:

- Vừa rồi các ngươi đã bị ý niệm của Xích Vân Tử Thần cắn trả, bất luận sóng dò xét nào xâm nhập vào trong biển lửa đều lọt vào ý niệm của Xích Vân Tử Thần truy tung, từ đó phản kích gây thương tích.

Mộ Dung Tiểu Dạ ngạc nhiên nói:

- Xích Vân Tử Thần đáng sợ như thế, ngay cả người khác cũng lọt vào công kích?

Tiêu Minh Nguyệt nghi ngờ nói:

- Nếu như cùng một thời gian, phát động tinh thần công kích với cả ngàn người, chẳng lẽ mấy ngàn cao thủ này cũng bị công kích?

Ý Thiên cười nói:

- Không nên không tin, Xích Vân Tử Thần còn đáng sợ hơn tưởng tượng của các ngươi gấp trăm lần.

Mã Chí Viễn không phục nói:

- Thực sự lợi hại như vậy, ai còn dám tới gần?

Lan Hinh nhìn qua khu vực hỏa diễm hừng hực kia, hỏi:

- Thiếu gia, tình huống bên trong như thế nào, ngươi có hiểu không?

Ý Thiên nhìn qua khu vực này, biểu lộ kỳ dị.

- Bên trong có mười sáu cao thủ, hiện tại đã chết một người, còn thừa lại mười lăm người.

Đoan Mộc Thanh Vân hiếu kỳ nói:

- Là ai?

Ý Thiên nói:

- Là Hỏa Linh Thành Hoàng Long chân nhân, còn lại mười lăm người, Vũ Đế có năm người, đáng tiếc ai cũng không có chiếm được tiện nghi.

Ngọc Linh Lung kinh ngạc nói:

- Có năm Vũ Đế ở trong đó, còn không chiếm được tiện nghi?

Mộc Thanh Thư lòng tràn đầy khó hiểu, thúc giục nói:

- Nói nhanh lên, tình huống bên trong thế nào, Xích Vân Tử Thần có từng hiện thân không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.