Thiên Thánh

Chương 46: Q.6 - Chương 46: Lan Hinh tấn chức Thánh Hoàng




Lan Hinh theo tùy tùng Ý Thiên đã lâu, dung hợp Huyễn Điệp Tiên Tử, tinh thông ảo thuật, lại có lục cấp tiên khí Huyễn Ảnh Đao nơi tay, tu vị còn hơn xa tưởng tượng của Bạch Ngọc Nhi nhiều lắm.

Giờ phút này Lan Hinh đã thi triển ảo thuật, phối hợp Huyễn Ảnh Đao, thân ảnh biến ảo bốn phía, đang giao chiến thật nhanh với Bạch Ngọc Nhi.

Bởi vì có tiên khí nơi tay, thế công của Lan Hinh thập phần lăng lệ, có thể dễ dàng bổ kết giới phòng ngự của Bạch Ngọc Nhi, khiến cho nàng phải tránh né và đổi chiêu thức.

Bạch Ngọc Nhi phản ứng linh mẫn, kinh nghiệm phong phú, thân hình nhỏ nhắn run lên, giống như con quay phiêu hốt bất định.

Lan Hinh công kích rất nhanh, lần lượt tập trung bóng dáng của Bạch Ngọc Nhi, lại thoát đi lần nữa, song phương lâm vào cục diện giằng co.

Nhìn qua tình huống giao chiến, Từ Nhược Hoa lại cười nói:

- Nếu như Hinh Nhi tinh thông Vạn Vật Nguyên Khí Tỏa, thủ thắng quá dễ dàng.

Ý Thiên khẽ cười nói:

- Nếu như bất cứ kẻ nào cũng có thể tu luyện Vạn Vật Nguyên Khí Tỏa, vậy pháp quyết này không đáng nhắc tới rồi.

Ngọc Linh Lung nhin qua Lan Hinh, nói khẽ:

- Huyễn Hóa Chi Thuật của nàng không tệ, thủ thắng không thành vấn đề.

Tiêu Minh Nguyệt lưu ý tình huống bốn phía, phát hiện trong hỏa diễm vô biên vô hạn thường cách một đoạn thời gian thì có một đoàn hỏa trụ phóng lên trời, giống như hỏa long càn quét bốn phương tám hướng.

Mà chút ít hỏa trụ này thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít ngọn lửa khác, nó chấn động như sóng.

Mặt trời càng lên cao thì nhiệt độ trong sa mạc càng nóng.

Đám người Ý Thiên lúc này đang ở trong tứ cấp linh khí cánh chim, có thể rõ ràng cảm giác được nhiệt độ tăng cao, linh khí này không ngừng run lên, đang thừa nhận áp bách và thương tổn thật lớn.

Bên cạnh Ý Thiên chính là Mộ Dung Tiểu Dạ vẫn vụng trộm chú ý hành động của Ý Thiên, cảm giác bàn tay bị hỏa diễm thiêu đốt được Ý Thiên vuốt ve đan đớn chậm rãi biến mất, mặt ngoài da thịt có màu đỏ, cả cánh tay trái biến hóa long trời lở đất.

Mộ Dung Tiểu Dạ cũng không biết Ý Thiên đang thúc dục tính mạng chi hỏa, phối hợp Hồi Thiên Quyết chữa trị da thịt bị thương trên cánh tay của nàng, giúp cơ bắp của nàng tỏa ra sức sống lần nữa.

Trong biển lửa Lan Hinh đang vận dụng Huyễn Hóa Chi Thuật, kết hợp tiên khí Huyễn Ảnh Đao cho nên vẫn khống chế cuộc chiến, đánh cho Bạch Ngọc Nhi liên tục gào thét, không có chỗ trốn.

Tiếp tục thêm một lát, Lan Hinh cùng Huyễn Điệp Tiên Tử nhân yêu chia lìa thi triển hợp kích, phối hợp Hấp Tinh Hóa Hồn Đại Pháp, trong vòng ba chiêu thôn phệ tu vị của Bạch Ngọc Nhi.

Lúc này tuy Bạch Ngọc Nhi kinh nghiệm phong phú, không biết làm sao ứng phó Hấp Tinh Hóa Hồn Đại Pháp, lại gặp Lan Hinh dùng Huyễn Hóa Chi Thuật, cuối cùng vẫn không thoát khỏi chết trong tay Lan Hinh.

Đánh chết Bạch Ngọc Nhi thì Lan Hinh tại thôn phệ tu vị và nguyên thần của Bạch Ngọc Nhi, rốt cục đột phá giới hạn, dẫn phát Thánh Hoàng thiên kiếp.

Đến lúc này trên không trung biển lửa có vô số tia sét cuồn cuộn giáng xuống, hóa thành từng thanh lợi kiếm đánh vào người của Lan Hinh.

Cắn răng kiên trì, Lan Hinh biết rõ đây là thời khắc mẫu chốt, chỉ cần gắng gượng vượt qua thì từ nay về sau nàng sẽ là Thánh Hoàng.

Trên tứ cấp linh khí cánh chim, mọi người thấy một màn này thì vui mừng lẫn sợ hãi, đối với Lan Hinh tấn chức rất vui mừng.

Trong mắt Mộ Dung Tiểu Dạ mang theo thần sắc hướng tới, nàng tin tưởng không bao lâu thì nàng cũng tấn chức Thánh Hoàng.

Lan Hinh dẫn phát thiên kiếp hết sức lợi hại, uy lực vô cùng cường hãn, cũng không kém gì Từ Nhược Hoa dẫn phát Thánh Hoàng thiên kiếp.

Trần Ngọc Lan hơi ngoài ý muốn, ngâm khẻ nói:

- Kỳ quái, Lan Hinh cô nương Thánh Hoàng thiên kiếp dường như mạnh hơn rất nhiều.

Ý Thiên cười nói:

- Đây là bởi vì Hinh Nhi dung hợp với Huyễn Điệp Tiên Tử, hôm nay Hinh Nhi tấn chức Thánh Hoàng, Huyễn Điệp Tiên Tử cũng đồng thời tấn chức, từ ba đạo linh ảnh tấn thăng làm bốn đạo linh ảnh, tương đương với Thánh Hoàng.

Mã Chí Viễn kinh ngạc nói:

- Ngươi nói các nàng cùng độ thiên kiếp sau đó dung hợp, cho nên uy lực cũng lớn hownt rước nhiều?

Ý Thiên mỉm cười gật đầu, đạo nhân đui mù lại sợ hãi than:

- Nói như vậy, Lan Hinh cô nương há không phải là hai Thánh Hoàng dung làm một thể?

Đoan Mộc Thanh Vân cả kinh nói:

- Vậy cũng được?

Ngọc Linh Lung ngâm khẻ nói:

- Chuyện này không xem vào đâu, nghe nói người tu chân tu vị đạt tới cảnh giới nhất định thì bắt đầu tu luyện phó nguyên thần. Người bình thường chỉ có thể tu luyện ba thành nguyên thần, cũng chính là một chủ nguyên thần, hai bộ nguyên thần. Trong truyền thuyết có một ít nhân vật đặc thù tu luyện số phó nguyên thân vượt qua ba.

Đoan Mộc Thanh Vân hiếu kỳ nói:

- Cần tu vị như thế nào mới có thể tu ra phó nguyên thần?

Ngọc Linh Lung trầm ngâm nói:

- Nghe nói sau khi tấn thăng làm Vũ Đế, tu vị đột phá Nguyên Đế liền có thể bắt đầu tu luyện phó nguyên thần.

Mộ Dung Tiểu Dạ nghi ngờ nói:

- Nguyên Đế Cảnh là cái gì?

Mã Chí Viễn nói:

- Ta đây biết rõ. Ta nghe sư phó đề cập qua, Vũ Đế chia làm năm cảnh giới, từ đuôi đến đầu theo thứ tự là Huyền Đế, Thánh Đế, Nguyên Đế, Huyễn Đế, Ảnh Đế. Tiêu chuẩn phân chia chính là nguyên lực chấn động trong người. Nghe nói nguyên lực chấn động của Vũ Đế chính là năm vạn, Huyền Đế là năm đến sáu vạn, Thánh đế là sáu đến bảy vạn, Nguyên Đế là bảy đến tám vạn, Huyễn Đế là tám đến chín vạn, Ảnh Đế là chín đến mười vạn.

Tiêu Minh Nguyệt kinh nghi nói:

- Chiếu theo lời ngươi nói thì nguyên lực chấn động trong người vượt qua bảy vạn thì có thể tu luyện phó nguyên thần. Trước đó đều chỉ có thể tu luyện chủ nguyên thần.

Ngọc Linh Lung nói:

- Truyền thuyết chính là như thế.

Thời điểm này Thánh Hoàng thiên kiếp của Lan Hinh đã chuẩn bị kết thúc, mà cánh tay trái của Mộ Dung Tiểu Dạ lúc này biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Cảm giác được cánh tay trái tê dại, Mộ Dung Tiểu Dạ đặt lực chú ý vào cánh tay trái, phát hiện màu đỏ đã từ từ nhạt đi, mà bàn tay của Ý Thiên vuốt ve những cơ bắp cháy đen đã tróc ra, cánh tay vốn cháy đen nay đã khác hoàn toàn, da thịt bóng loáng non mịn, so với trước khi bị thương còn trắng hơn.

Tình huống như vậy làm cho người ta kinh ngạc, Mộ Dung Tiểu Dạ vui sướng, nhịn không được một ôm Ý Thiên, kích động nói không ra lời.

Cảm nhận được Mộ Dung Tiểu Dạ vui sướng, Ý Thiên vỗ vai của nàng, chỗ ngực truyền tới cảm giác mềm mại thì rất thoải mái.

Phát giác được Ý Thiên cùng Mộ Dung Tiểu Dạ khác thường, tất cả mọi người nhìn qua hai người bọn họ, lúc này mới phát hiện cánh tay của Mộ Dung Tiểu Dạ đã khôi phục như trước, đúng là quá thần kỳ.

Đạo nhân đui mù sợ hãi than nói:

- Nam Cung Phi Vũ, ta thật sự phục ngươi. Dường như chuyện gì trong tay của ngươi đều trở nên đơn giản dễ dàng rất nhiều. Ta nhớ được Nam Cung thế gia các ngươi dường như không có pháp quyết dặc thù như vậy, ngươi rốt cuộc là làm cách nào chữa tốt cánh tay cho nàng?

Đạo nhân đui mù nói lời này khiến người ta chú ý, Ý Thiên tu vị tuy thâm bất khả trắc, nhưng pháp quyết tu luyện của Ý Thiên rất quá mơ hồ.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Ý Thiên cười nói:

- Chuyện này kỳ thật rất đơn giản, Tiểu Dạ từng ngâm trong Âm Dương tuyền, thân thể đã sớm cải biến, có được dung nhan không già. Ta chỉ dùng chút thủ đoạn, một lần nữa rèn luyện cánh tay trái của nàng, sớm chữa khỏi hẳn cho nàng.

Mọi người nghe vậy không nghi ngờ gì, nhao nhao chúc mừng Mộ Dung Tiểu Dạ.

Sắc mặt Mộ Dung Tiểu Dạ đỏ lên, lúc này mới ý thúc được hành động của mình rất xấu hổ.

Nhẹ nhàng đẩy Ý Thiên ra, Mộ Dung Tiểu Dạ xấu hổ nói

- Cảm ơn mọi người quan tâm, ta đã không có việc gì.

Lời nói còn bên tai, đột nhiên Lan Hinh quay trở lại bên cạnh mọi người, sau đó cầm cánh tay Ý Thiên, kích động nói:

- Thiếu gia, ta rốt cục tấn chức Thánh Hoàng.

Nhìn qua bộ dáng cao hứng của Lan Hinh, Ý Thiên ôm nàng, khích lệ nói:

- Tiếp tục cố gắng lên, tranh thủ sớm ngày tấn chức Vũ Đế.

Lan Hinh cười nói:

- Đi theo bên cạnh thiếu gia, Hinh Nhi tin tưởng mình nhất định có thể tấn chức Vũ Đế.

Ý Thiên cười cười, ánh mắt đảo qua mọi người, ủng hộ nói:

- Chỉ cần cố gắng, tất cả mọi người sẽ có hi vọng. Trước mắt Nhược Hoa và Hinh Nhi đã tấn chức Thánh Hoàng. Kế tiếp nên tới phiên Minh Nguyệt a di, Tiểu Dạ cùng Mã Chí Viễn. Chỉ cần các có thể chính thức dung hợp tiên khí, vậy có thể lập tức tấn chức Thánh Hoàng.

Tiêu Minh Nguyệt cùng Mộ Dung Tiểu Dạ nhìn nhau, trong mắt đầy hiếu kỳ.

Mộc Thanh Thư nghi hoặc nhìn qua Mã Chí Viễn, hỏi:

- Trên người của ngươi cũng có tiên khí?

Ý Thiên cười nói:

- Thanh đao trong tay của hắn là tiên khí, hơn nữa đẳng cấp rất cao.

Mã Chí Viễn thản nhiên nói:

- Lôi Đình Thần Đao là vật của sư môn, xác thực là một thanh tiên khí.

Lúc này mọi người cưỡi tứ cấp linh khí cánh chim tiếp tục xâm nhập vào trong liệt dương chân diễm, linh khí hiện tại cũng hao hết, nó nổ tung.

Lúc này cảm giác nóng rát xuất hiện trên người của mọi người.

Ý Thiên, Ngọc Linh Lung, Từ Nhược Hoa, Lan Hinh bốn người tất cả đều là Thánh Hoàng, cũng không cảm thấy thế nào.

Tiêu Minh Nguyệt, Mộ Dung Tiểu Dạ, Trần Ngọc Lan, Đoan Mộc Thanh Vân, Mã Chí Viễn, đạo nhân đui mù, Mộc Thanh Thư bảy người thì vô cùng khó chịu.

Đặc biệt là đạo nhân đui mù, tuy hắn tuổi lớn nhất, đạo pháp cũng tinh thâm, tu vị chỉ là trung đoạn cao cấp Vũ Hoàng, đối với liệt dương chân diễm uy hiếp, cảm giác áp lực thật lớn.

- Minh Nguyệt a di, Mê Huyễn Thiên Nguyên Xích của ngươi chính là thuần dương chí cương chi vật, nếu như có thể thôn phệ luyện hóa liệt dương chân diễm, chắc chắn uy lực đại tăng.

Tiêu Minh Nguyệt nghe vậy nhanh chóng thúc dục Mê Huyễn Thiên Nguyên Xích, hóa thành một tấm lụa đỏ bay vào trong biển lửa.

Ý Thiên lúc này bảo mọi người nảy lên Thiên Nguyên xích, cảm giác liệt dương chân diễm thiêu đốt liền bị Thiên Nguyên xích hấp thu thôn phệ, căn bản không cấu thành thương tổn cho mọi người.

Đồng thời Ý Thiên cũng thúc dục Hỏa Long Quyết liên tục không ngừng hấp thụ liệt dương chân diễm nơi đây, dung nhập vào trong Thiên Hạt Xích Viêm, càng khiến Hỏa Long Quyết tiến một bước.

Tiêu Minh Nguyệt thúc dục Mê Huyễn Thiên Nguyên Xích xuyên qua biển lửa vô biên vô hạn này thật nhanh, liên tục không ngừng thôn phệ liệt dương chân diễm, khiến cho khí tức của Mê Huyễn Thiên Nguyên Xích càng ngày càng mạnh.

Nam Dương hiếu võ, phần lớn đều tu luyện chí cương chí dương chi thuật..

Mộ Dung Tiểu Dạ, Đoan Mộc Thanh Vân, Mã Chí Viễn cũng nhân cơ hội này hấp thu liệt dương chân diễm, dung nhập vào kinh mạch bản thân.

Mộc Thanh Thư không có việc gì, đánh giá cảnh sắc chung quanh, thuận miệng hỏi:

- Nam Cung Phi Vũ, chúng ta bây giờ đi đâu?

Ý Thiên lưu ý tình huống bốn phía, ý niệm lập tức phóng ra ngoài, xuyên thấu qua liệt dương chân diễm dò xét phương viên mấy trăm dặm, hắn phát hiện phía tây cách đó chín mươi dặm có nguyên lực chấn động.

- Phía tây, chín mươi dặm!

Tiêu Minh Nguyệt nghe vậy nhanh chóng thay đổi phương hướng, Mê Huyễn Thiên Nguyên Xích giống như con thuyền xuyên qua biển lửa.

Trong lúc, nàyÝ Thiên đột nhiên nghĩ đến Kỳ Lân Tiên Thụ trong người, vụng trộm thả nó ra ngoài cơ thể, muốn nhìn xem Kỳ Lân Thiên Thụ có phản ứng với liệt dương chân diễm hay không.

Kết quả Ý Thiên vừa mới thả Kỳ Lân Tiên Thụ ra, cả xích vân sa mạc xuất hiện chấn động mạnh mẽ, liệt dương chân diễm trong phạm vi mấy trăm dặm bị Kỳ Lân Tiên Thụ ảnh hưởng, điên cuồng bay tới chỗ Kỳ Lân Tiên Thụ, chuyện này làm cho Ý Thiên cảm thấy kinh ngạc.

Đến lúc này Kỳ Lân Tiên Thụ sinh trưởng trong hư không, trong nháy mắt biến thành cây cao lớn mấy ngàn trượng, toàn thân huyết hồng, dùng tốc độ cực nhanh sinh trưởng.

Một màn này khiếp sợ thiên hạ, ít nhất là cao thủ trong xích vân sa mạc đều phát hiện ra.

Từ khi Kỳ Lân Tiên Thụ xuất hiện, trong xích vân sa mạc xuất hiện một vòng xoáy đỏ hồng, vô số liệt dương chân diễm chen chúc tới, đám người Từ Nhược Hoa, Ngọc Linh Lung còn không có có kịp phản ứng đã bị Kỳ Lân Tiên Thụ hút sạch.

Một khắc này biển lửa trên mặt đất xích vân sa mạc biến mất, lộ ra cát vàng.

Mà Kỳ Lân Tiên Thụ còn không ngừng tăng vọt, lại bị Ý Thiên cưỡng ép thu lại, trong nháy mắt thu nhỏ ngàn vạn lần, nhoáng một biến mất.

Ý Thiên thu hồi Kỳ Lân Tiên Thụ thì thân thể chấn động, bởi vì Kỳ Lân Tiên Thụ một hơi hút sạch tất cả liệt dương chân diễm và dung nhập vào trong người của Ý Thiên, liền rất nhanh dung hợp với Kỳ Lân Thánh Quả, chuyển hóa thành lực lượng khổng lồ.

Bởi vì lực lượng này quá mức khổng lồ, lại quá mãnh liệt, đổi thành người bình thường sớm bạo thể mà chết.

Chỉ có Ý Thiên thể chất đặc thù, nhưng cũng thừa nhận áp lực không nhỏ.

Trên Thiên Nguyên xích mọi người hai mắt nhìn nhau, cho rằng là ảo giác.

Bởi vì vừa rồi nhìn thấy quái vật khổng lồ nhưng vừa hiện ra vài nháy mắt đã biến mất.

- Xảy ra chuyện gì? Đồ chơi vừa rồi là gì? Làm sao có thể khiến biển lửa biến mất?

Nhìn qua mọi người, Mã Chí Viễn ngạc nhiên hỏi.

Mọi người phần lớn lắc đầu, không biết tình huống cụ thể.

Từ Nhược Hoa nói:

- Vừa rồi quá vật khổng lồ kia ẩn chứa tiên khí đậm đặc, dường như nó trực tiếp hút sạch biển lửa.

Mộ Dung Tiểu Dạ hiếu kỳ nói:

- Đó là cái gì?

Lan Hinh nhìn qua Ý Thiên, hỏi:

- Thiếu gia, ngươi biết không?

Ý Thiên cau mày nói:

- Trước thu hồi Mê Huyễn Thiên Vân Xích, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này, ở đây là có phiền toái.

Ý Thiên không muốn nói tới Kỳ Lân Tiên Thụ, nhưng trong lòng của hắn hiểu vật này khiến mọi người oanh động, nếu không sớm rời đi sẽ có phiền toái tới.

Tuy trong Kỳ Lân động Đông Phương Tiếu biết rõ trên người Ý Thiên có Kỳ Lân Tiên Thụ, nhưng theo Ý Thiên phân tích, Đông Phương Tiếu tuyệt đối không lộ tin tức này ra, để tránh bị cao thủ khác chú ý.

Đông Phương Tiếu tâm tư rất đơn giản, âm thầm đoạt lại Kỳ Lân Tiên Thụ cùng Kỳ Lân Thánh Quả, để tránh phức tạp.

Hôm nay Kỳ Lân Tiên Thụ đột nhiên xuất hiện, Đông Phương Tiếu tất nhiên phát giác, các cao thủ khác cũng có cảm ứng, nói không chừng đã có người nhận ra vật ấy.

Một khi tin tức Ý Thiên có được Kỳ Lân Tiên Thụ lộ ra ngoài, đến lúc đó hắn sẽ là bia nhắm cho mọi người, đây chính là một chuyện rất phiền toái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.