Sóng mắt Ý Thiên khẽ động, tần suất ý thức nháy mắt kéo lên mấy lần, dễ
dàng liền bắt giữ được tần suất của những ngọn lửa đó, bắt đầu cùng
chúng nó trao đổi hội tụ.
Chấn động là tính chung của vạn vật, yên tĩnh đại biểu cho hủy diệt, vận động đại biểu cho sinh cơ.
Vật không có chấn động đó là vật chết, cho nên hủy diệt.
Phàm vật có chấn động, thì có sinh cơ, có được tần suất đặc thù, đây là phương thức tốt nhất câu thông trao đổi.
Trước đây, Ý Thiên chính là nắm giữ tần suất những ngọn lửa đó, sau đó điều
chỉnh tần suất của bản thân, cùng tần suất của ngọn lửa bảo trì nhất
trí, cho nên dung nhập trong chúng nó, có thể tùy ý khống chế.
Nay,
Nam Cung Chính Hào lấy thủ pháp đặc thù thay đổi tần suất những ngọn lửa đó, khiển cho Ý Thiên lập tức mất đi quyền khống chế, ngọn lửa lại tiếp tục nghe theo Nam Cung Chính Hào chỉ huy.
Ý Thiên phát giác huyền cơ trong đó, lập tức triển khai dò xét, nháy mắt liền bắt giữ được tần
suất ngọn lửa sau khi biến hóa, lại một lần nữa cùng nó dung hợp, cùng
Nam Cung Chính Hào triển khai đánh cờ.
Lửa là một loại nguyên lực
trong thiên địa, có được linh tính của mình, rất dê bị người ta nắm giữ
vận dụng, bởi vậy trở thành vô số người tu luyện lựa chọn.
Người bình thường chỉ biết một, không biết hai, thông qua tu luyện pháp quyết để
khống chế cùng điều khiển lực lượng liệt hỏa, từ đó khởi xướng phòng ngự hoặc là công kích.
VỊ/
Ý Thiên hiểu thấu đáo huyền bí của thiên
địa bổn nguyên, nắm giữ lực trao đổi câu thông, có thể cùng vạn vật tiến hành trao đổi, do đó khống chế thiên địa.
Nam Cung Chính Hào chính
là võ tôn, tu luyện đã nhiều năm, đối với Liệt Hỏa Quyết trình độ sâu
đậm, pháp quyết vận dụng cùng nắm giữ cũng tương đối không tệ, nhưng hắn nhưng không cách nào cùng Ý Thiên so sánh.
Nếu gặp người bình thường, Nam Cung Chính Hào có thể bằng vào tu vi liều mạng một kích.
Nhưng gặp Ý Thiên, Nam Cung Chính Hạo) cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, bởi
vì Ý Thiên nắm giữ năng lực không thuộc về phàm nhân nên có được, ở dưới tỉnh huống thực lực cảnh giới tương đương, Vân Hoang trên đại lục không ai có thể cùng hắn địch nổi.
Những người ngoài kia không biết tình huống, Ý Thiên cũng luôn không đề cập.
Tuy hắn hôm nay biểu hiện cuồng ngạo không kềm chế được, nhưng trong lòng hắn thật ra tương đối cẩn thận.
Giữa không trung, ngọn lửa trở về đột nhiên dừng lại, lại hướng tới Ý Thiên
bay đi, điều này làm cho Nam Cung Chính Hào kinh sợ đến cực điểm.
Chợt lóe mà tới, Nam Cung Chính Hào không hổ là võ tôn thành danh nhiều năm, ở sau khi cảm thấy được ngọn lửa phóng ra ngoài không chịu khống chế,
lập tức chuyển biến phương thức công kích, phất tay chính là một chưởng, nhìn qua cũng không hoa lệ, nhưng ẩn hàm lực sát thương cường đại.
Ý Thiên nháy mắt đem ngọn lửa chung quanh thu vào trong cơ thể, ánh mắt
như đuốc nhìn Nam Cung Chính Hào, cười khẩy nói: “Nhìn không ra ngươi
còn có vài phần thông minh vặt, lập tức liền chuyển biến phương thức
công kích. Đáng tiếc đổi một loại phương thức, kết cục của ngươi cũng là chết.”
Không né tránh, Ý Thiên nâng tay phải, đón đỡ một chưởng nén giận của Nam Cung Chính Hào.
Đến lúc đó, thân thể Nam Cung Chính Hào chấn động, đột nhiên lui về phía
sau, trong mắt thần quang ảm đạm, trong miệng điên cuồng hét lên một
tiếng.
“Ngươi... Ngươi... Ngươi đừng mơ như ý, lão phu tuyệt không thua ngươi. Lửa giận công tâm, ngọc đá cùng vỡ.”
Bước chân khẽ dừng, trên khuôn mặt tái nhợt của Nam Cung Chính Hào nổi lên
màu máu, quanh người nháy mắt bốc cháy lên ngọn lửa, một cỗ khí thế ngập trời kéo lên không hạn chế, khiến cho không gian chung quanh cũng bắt
đầu ngưng tụ.
Bên ngoài, bốn vị trưởng lão thấy thể sắc mặt khiếp sợ, đều tự toát ra một tia sầu lo.
Nam Cung Thánh Kiệt thấy vậy, nhịn không được hét lớn: “Không không được.”
Thân thể Từ Nhược Hoa run lên, trên khuôn mặt xinh đẹp nổi lên lo âu, vội
vàng nói: “Không xong, đây là Nộ Hỏa quyết, là chiêu thức ngọc đá cùng
vỡ.”
Nam Cung Vân cùng Bạch Phong nghe vậy cả kinh, song song toát ra tình cảm lo lắng.
Trong đám người, trên mặt Nam Cung Kiến Hoa nổi lên ý cười.
Lửa giận công tâm, ngọc đá cùng vỡ, đây chính là pháp quyết cấm kỵ của Nam
Cung thể gia, không phải vạn bất đắc dĩ, không có ai muốn như thể.
Mà nay, một kích liều chết của Nam Cung Chính Hào, hiển nhiên là muốn kéo Nam Cung Phi Vũ đệm lưng.
Liền Nam Cung Kiến Hoa biết, đây là tuyệt kỹ tất sát, Nam Cung Phi Vũ cho dù là võ tôn, cũng tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết.
Đối với Nộ Hỏa quyết, Nam Cung Phi Vũ cũng hơi có hiểu biết, tuy hắn không
có tư cách tu luyện, nhưng ở toong trí nhớ của hắn, Ý Thiên lại đã tìm
được một ít tin tức có liên quan Nộ Hỏa quyết.
Giờ phút này, quanh
Nam Cung Chính Hào bốc cháy lên, đó là lửa giận màu xanh lam xanh lá,
đang nhanh chóng hòa tan thân thể Nam Cung Chính Hào, hóa thành vô cùng
vô tận lực lượng, muốn hủy diệt tất cả thể gian.
Cảm nhận được cỗ lực lượng đáng sợ đó, trên mặt Ý Thiên toát ra vẻ ngưng trọng, nhẹ nhàng
buông tay, làm cho toàn thân của mình thả lỏng, tiến vào một loại trạng
thái buông lỏng, vậy mà không lựa chọn phòng ngự.
Hành động như vậy tất nhiên không thể gạt được người xem cuộc chiến, rất nhiều người đều cảm thấy mười phần khó hiểu.
“Tiểu tử đó điên rồi, vậy mà không chống đỡ chút nào, hắn cho rằng hắn là thần, có thể hóa giải chiêu thức ngọc đá cùng vỡ này?”
“Ta đoán hắn là biết bản thân không thể kháng cự, cho nên đang lựa chọn từ
bỏ. Cùng với cố sức,không được lòng, còn không bằng thống khoái một
chút.”
“Nhìn vẻ mặt hấn, không giống như là cố ý muốn chết, chẳng lẽ
hắn còn có chiêu thức gì có thể chống lại cái lửa giận công tâm này?”
Các loại phán đoán, đo lường không dứt bên tai, quanh quẩn ở trong không trung.
Tuy sẽ không ảnh hưởng cảm xúc hai bên giao chiến, nhưng sẽ ảnh hưởng sức phán đoán của người xem cuộc chiến.
Giờ khắc này, vô số ánh mắt đều nhìn Ý Thiên, nhìn một khắc cuối cùng này đến.
Trên Thiên Hình Đài, Nam Cung Chính Hào giờ phút này giống như là một vị nộ
thần, quanh thân thiêu đốt ngọn lửa phân nộ, hoàn toàn khống chế khu vực phụ cận.
Tức giận nhìn Ý Thiên, Nam Cung Chính Hào căm hận nói:
“Tiểu tử, tu vi ngươi làm ta giật mình, thủ đoạn ngươi mười phần kinh
người. Nhưng ta sẽ không thua ngươi, cho dù chết, ta cũng sẽ kéo ngươi
theo cùng. Hiện tại liền cho ngươi nhấm nháp một chút tư vị lửa giận
công tâm, đây chính là tuyệt kỹ lão phu tu luyện nhiều năm, lại lần đầu
thi triển, ngươi hẳn là cảm thấy rất vinh hạnh.”
Nhẹ nhàng bay lên, Nam Cung Chính Hào hướng tới Ý
Thiên bay đi, thân thể hắn đang nhanh chóng bị ngọn lửa cắn nuốt, lực
lượng lại đang không ngừng tăng vọt.
Theo Nam Cung Chính Hào tới gần, một cỗ lực lượng cắn nuốt hủy diệt tới gần thân thể Ý Thiên.
Đó là ngọn lửa phẫn nộ, đủ để đốt cháy thiên địa.
Y Thiên không nói một lời, cũng không né tránh, hắn chỉ là ánh mắt hờ
hững nhìn Nam Cung Chính Hào, đáy mắt mơ hồ hàm chứa một tia vẻ nụ cười
giả tạo.
Trong nháy mắt, Nam Cung Chính Hào đã tới gần thân thể Ý
Thiên, hai bên cách nhau chẳng qua vài thước, ngọn lửa phân nộ đó đã bao phủ trên người Ý Thiên, mà Nam Cung Chính Hào lại chỉ còn lại có một
cái đầu còn chưa bị lửa giận đốt sạch.
“Chịu chết đi, xú tiểu tử.”
Tiếng rít gào rung trời làm cho thời không đọng lại cũng xuất hiện sóng gợn,
Nam Cung Chính Hào mang theo tràn ngập lửa giận, lấy sinh mệnh trả giá,
phát ra một kích tuyệt sát ngọc đá cùng vỡ.
Một khắc đó, Nam Cung
Vân, Bạch Phong, Từ Nhược Hoa đều nhịn không được phát ra tiếng kêu sợ
hãi, trong lòng tràn ngập bi thiết, nhận định Ý Thiên trốn không thoát
một kiếp này.
Đại bộ phận người xem cuộc chiến đều phát ra tiếng hoan hô may mắn, hiển nhiên đa số mọi người đều hy vọng Nam Cung Phi Vũ chết ở trong tay Nam Cung Chính Hào, như vậy bọn họ sẽ ít đi một cái uy
hiếp.
Hờ hững bất động, Ý Thiên thật giống bị đọng lại thân thể, trừ ánh mắt dao động, không có bất cứ phản ứng gì.