Thiên Thánh

Chương 125: Q.5 - Chương 125: Song kiêu tuyệt mỹ




Bích Vân La mang đến tin tức này đã sớm trong dự liệu, bởi vậy mọi người cũng không ngạc nhiên.

Ý Thiên mời Bích Vân La cùng Cổ Ngũ nhập tọa, phân phó nói:

- Ta cần một phần tình báo mới nhất về Phi Vân thành, trong đó nắm giữ tình báo mới nhất về ba đại cự đầu, chuyện này cần bao nhiêu thời gian?

Bích Vân La nói:

- Cả buổi là đủ!

Ý Thiên gật đầu, nói:

- Vậy thì tốt, ta sẽ giao nơi này cho các ngươi cộng đồng phụ trách.

Cổ Ngũ nói:

- Công tử yên tâm chúng ta biết phải làm gì...

Bích Vân La đứng dậy, gật đầu với mọi người, lập tức cùng Cổ Ngũ cùng rời đi.

Ý Thiên cũng ý định đi ra ngoài, phân phó mọi người làm xong chuyện của mình, làm chuẩn bị xuôi nam.

Rời khỏi gian phòng của Ý Thiên, Tiêu Minh Nguyệt cùng Bạch Phong cùng trở về chỗ ở của Nam Cung Vân.

- Tỷ tỷ, ta muốn theo Phi Vũ cùng xuôi nam, hiệp trợ hắn tìm kiếm Vô Biên Hoang Thành, ngươi cảm thấy như thế nào?

Bạch Phong có chút ngoài ý muốn, quay đầu nhìn qua Nam Cung Vân, hỏi:

- Theo ngươi thì sao?

Nam Cung Vân có chút không bỏ, nhưng cũng không có cự tuyệt.

- Phi Vũ việc này người đơn lực mỏng, nếu Minh Nguyệt đi theo, ngược lại cũng có thể trợ ngươi một tay. Hơn nữa, đi theo Phi Vũ tu luyện còn nhanh hơn tự mình tu luyện nhiều. Dùng tu vị của Minh Nguyệt hiện tại, tiếp tục đi theo Phi Vũ tu luyện, Thánh Hoàng nằm trong tầm tay. Khi đó, chúng ta sẽ không cần lo lắng có ai khi dễ chúng ta rồi.

Bạch Phong ngẫm lại, đồng ý cái nhìn của Nam Cung Vân.

- Ngươi nói không sai, việc này cứ như vậy đi. Minh Nguyệt thân phận đặc thù, ngươi không mở miệng, Phi Vũ cũng không dám nhiều lời, hiểu chưa?

Nam Cung Vân nói:

- Yên tâm, ta hiểu, việc này giao cho ta.

Lan Hinh ở lại Duệ Phong Lâu, xử lý chuyện trong lâu, Từ Nhược Hoa đi theo Ý Thiên cùng rời khỏi Duệ Phong Lâu.

Dựa vào trực giác của cao thủ, Ý Thiên cùng Từ Nhược Hoa đều cảm giác được trong Phi Vân thành hôm nay vắng vẻ hơn ngày hôm qua nhiều.

Tuy trong thành vẫn có nhiều người đi lại, nhưng mà khí tức cao thủ giảm nhiều.

Ý Thiên lưu ý tình huống trong Phi Vân thành, phát hiện Lý Nhược Nhiên, Trương Tuyết, Ngọc Linh Lung cũng ở trong thành.

Từ Nhược Hoa nhìn qua Phi Vân thành to như vậy, ngâm khẻ nói:

- Rất nhanh phải rời khỏi, ngươi có cảm thụ gì không?

Ý Thiên trầm mặc một lát, nói khẽ:

- Tánh mạng vĩnh viễn không bao giờ dừng lại, rời khỏi là tất nhiên.

Từ Nhược Hoa cười cười, hỏi:

- Đêm hai tên Thánh Hoàng chết ở Đoan Mộc thế gia là ngươi ra tay đúng không?

Ý Thiên gật đầu, cũng không giấu diếm cái gì.

- Đúng vậy, ta giết bọn chúng.

Từ Nhược Hoa xem Ý Thiên liếc, thanh nhã nói:

- Chúng ta bây giờ đi đâu đây?

- Đi khu thành tây một chút.

Nắm tay Từ Nhược Hoa, Ý Thiên mang theo nàng bay lên không, cũng không có tận lực che dấu hành tung của mình.

Đối với Phi Vân thành hôm nay mà nói, Vi Tinh Nghi xuôi nam mới là đại sự, đêm qua thảm án ở Đoan Mộc thế gia cũng là đại sự, không có người nào quan tâm hành tung của Ý Thiên.

Nhưng mà chuyện gì cũng không có tuyệt đối, ngay tại Ý Thiên cùng Từ Nhược Hoa rời khỏi, phía sau xuất hiện thân ảnh Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên.

Nhìn qua Ý Thiên cùng Từ Nhược Hoa đi xa, Ứng Thải Liên trong mắt hào quang lập loè, lẩm bẩm:

- Lập tức phái người tiến đến Vọng Nguyệt Trấn, tra rõ chi tiết của Nam Cung Phi Vũ cho ta.

Ứng Thải Liên vung tay lên, ở gần có khí lưu lắc lư, giống như có thứ gì đó vừa rời khỏi.

Sau đó Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên cũng bay lên, hóa thành một đám mây hồng bay theo hướng của Ý Thiên biến mất, trong nháy mắt đã biến mất trong hư không.

Ý Thiên mang theo Từ Nhược Hoa bay thẳng tới khu thành tây, rất nhanh khiến không ít cao thủ.

Ý Thiên cũng không quá để ý, sau khi tìm hiểu tình huống ở gần, lại bắt tín hiệu với sư tỷ Lý Nhược Nhiên.

Với tư cách thế lực tới từ bên ngoài, cao thủ Xích Huyết Phong cũng không nhiều, đối với chuyện thu thập tình báo không cách nào so sánh với thế lực bản thổ.

Sau khi ba cự đầu cùng hành động, Chư Cát Đằng Huy mới thu được tin tức Vi Tinh Nghi xuôi nam, cùng mọi người thương nghị đơn giản, Ý Thiên liền dẫn Từ Nhược Hoa đi vào thành tây.

Lý Nhược Nhiên ý bảo đi xuống, Ý Thiên mang theo Từ Nhược Hoađi vào phủ viện xa hoa, ở đại sảnh nhìn thấy Chư Cát Đằng Huy cùng Lý Nhược Nhiên.

Đằng sau Ứng Thải Liên đi theo Ý Thiên cũng không có tới gần, chỉ tập trung nhìn vào động tĩnh đình viện xa xa, cũng không có đánh rắn động cỏ.

Nhìn thấy Chư Cát Đằng Huy, ánh mắt Ý Thiên kỳ dị, nam tử tuấn tài có danh xứng Chư Cát bất bại này tỏa ra mị lực mê người.

Đối với quan hệ của Lý Nhược Nhiên cùng Chư Cát Đằng Huy, Ý Thiên trên thực tế khó hiểu, chỉ từ trong miệng Lý Nhược Nhiên biết được, Chư Cát Đằng Huy chính là sư huynh của Lý Nhược Nhiên, hai người là sư huynh muội.

Mà Ý Thiên cùng Lý Nhược Nhiên có qun hệ sư tỷ, ba người cùng đứng với nhau, Lý Nhược Nhiên trung tâm, Chư Cát Đằng Huy cùng Ý Thiên một trái một phải, cách Lý Nhược Nhiên một khoảng bằng nhau.

Chư Cát Đằng Huy nhìn qua Ý Thiên, biểu lộ cũng rất quái dị, cũng không quá nhiệt tình, ngược lại có chút nặng nề, hiển nhiên hắn sớm biết rõ quan hệ của Ý Thiên cùng Lý Nhược Nhiên.

Từ Nhược Hoa nhìn qua Lý Nhược Nhiên, hai nữ bốn mắt nhìn nhau, thần sắc cũng có chút kỳ dị, nhưng mà quan hệ của hai nữ với Ý Thiên rất thân mật.

Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh lặng ngắt như tờ.

Ý Thiên cùng Chư Cát Đằng Huy nhìn nhau, Từ Nhược Hoa cùng Lý Nhược Nhiên nhìn nhau, ai cũng không nói lời gì.

Sau một lát vẫn là Lý Nhược Nhiên bừng tỉnh, mỉm cười mời Ý Thiên cùng Từ Nhược Hoa ngồi xuống, đánh vỡ trầm mặc trong đại sảnh.

- Các ngươi tới đúng lúc, chậm một chút nữa thì chúng ta sẽ rời khỏi Phi Vân thành, sẽ quay về Xích Huyết Phong.

Chư Cát Đằng Huy nhìn qua Ý Thiên cùng Từ Nhược Hoa gật gật đầu, xem như mời hai người.

Ý Thiên mỉm cười, cũng đưa ánh mắt nhìn qua sư tỷ Lý Nhược Nhiên, hỏi:

- Là chuyện Vi Tinh Nghi xuôi nam sao?

Lý Nhược Nhiên cười nói:

- Quần hùng tề tụ Phi Vân thành, mục tiêu không có gì hơn Vô Biên Hoang Thành. Hôm nay Vi Tinh Nghi xuôi nam, cảm giác t Vô Biên Hoang Thành giấu sâu trong xích vân sa mạc, chúng ta cũng tới đó rồi.

Từ Nhược Hoa thanh nhã nói:

- Trước kia tới đây chúng ta nhận được tin tức, Phi Vân thành ba đại cự đầu cũng đã hành động, đều dãn theo cao thủ Thánh Hoàng xuôi nam truy tung. Đoán chừng hôm nay trong Phi Vân thành có rất nhiều thế lực sẽ nhao nhao xuôi nam, truy tra Vô Biên Hoang Thành.

Lý Nhược Nhiên cười nói:

- Đây là chuyện đương nhiên, nhưng mà có người vui, có người buồn. Sau đó chúng ta sẽ xuôi nam, các ngươi khi nào khởi hành?

Ý Thiên nói:

- Chúng ta sớm nhất xế chiều hôm nay rời khỏi, chậm nhất sáng ngày mai.

Chư Cát Đằng Huy khẽ nói:

- Các ngươi không gấp sao?

Ý Thiên khẽ cười nói:

- Đi sớm không bằng đi dúng lúc. Cho dù tìm được Vô Biên Hoang Thành, không có Chú Kiếm Đỉnh cũng không làm gì được.

Lý Nhược Nhiên trừng Chư Cát Đằng Huy, lôi kéo tay áo Ý Thiên nói:

- Việc này rất hung hiểm, các ngươi nhớ phải cẩn thận, ta và Nam Cung Uyển Nghi đạt thành hiệp nghị, sẽ liên thủ với nhau, bởi vậy có chuyện gì ngươi trực tiếp liên hệ với ta...

Ý Thiên có chút ngoài ý muốn, không thể ngờ sư tỷ cùng tỷ tỷ đã đạt thành hiệp nghị, việc này Nam Cung Uyển Nghi cũng chưa từng nói qua.

Nhưng mà chuyện này cũng không có vấn đề gì, dù sao có tầng quan hệ với Ý Thiên, hai nữ không có khả năng xuất hiện mâu thuẫn quá lớn.

- Sư tỷ yên tâm, ta sẽ mau chóng bắt liên lạc với các ngươi.

Lý Nhược Nhiên cười cười, trao đổi ánh mắt với Chư Cát Đằng Huy, lập tức không nói gì.

- Như thế, chúng ta sẽ từ biệt tại đây, ta sẽ chờ ngươi ở xích vân sa mạc.

Vỗ vỗ vai Ý Thiên, Lý Nhược Nhiên kéo bàn tay nhỏ của Từ Nhược Hoa nói nhỏ hai câu, lập tức vội vàng cùng Chư Cát Đằng Huy rời khỏi đại sảnh, bay thẳng về hướng nam.

Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Từ Nhược Hoa biểu lộ quái dị, trầm ngâm nói:

- Bọn họ thần thái trước khi rời đi vội vã, cảm giác hình như che dấu cái gì, chưa từng nói cho chúng ta biết.

Ý Thiên cười nói:

- Bọn họ đúng là giấu một chuyện, sư tỷ vừa rồi đã nói cho ta biết, sau đó ta sẽ nói cho ngươi biết.

Từ Nhược Hoa nghi ngờ nói:

- Vì sao phải sau đó mới nói cho ta biết, mà không phải hiện tại nói cho ta biết?

Trong đại sảnh không có người ngoài, Ý Thiên ra vẻ thần bí, chuyện này cực kỳ khác thường.

Cười quái dị, Ý Thiên không có giải thích, lôi kéo Từ Nhược Hoa biến mất, sau một khắc xuất hiện trong cái sân khác.

Trong trường đình, Trương Tuyết một người lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, ánh mắt nhìn qua đóa hoa hồng, trên gương mặt xinh xắn đầy nhớ mong.

Lúc Ý Thiên cùng Từ Nhược Hoa hiện thân, Trương Tuyết hình như phát hiện, ngẩng đầu nhìn hai người sau đó vui vẻ.

Đứng dậy, Trương Tuyết nhìn qua Ý Thiên phất phất tay, mời hắn vào trường đình.

Nắm tay Từ Nhược Hoa, Ý Thiên đi vào trong trường đình, cười nói:

- Tỷ tỷ đang chờ ta sao?

Trương Tuyết biểu hiện rất bình tĩnh, không có chút kinh ngạc nào, cũng không có hỏi xem vì sao Ý Thiên lại nói một câu như vậy.

- Sắp rời đi nên ta muốn gặp ngươi...

Ý Thiên có chút cảm động, tiến lên ôm lấy Trương Tuyết, dùng diễn tả tam tình của mình.

Trương Tuyết nhìn Từ Nhược Hoa, thấy nàng không tức giận, khen:

- Ung dung rộng lượng đúng là khó được...

Từ Nhược Hoa mỉm cười nói:

- Tỷ tỷ quá khen.

Lúc ngồi xuống, Trương Tuyết nói:

- Vi Tinh Nghi xuôi nam, chúng ta cũng nên rời đi, các ngươi có tính toán gì không?

Ý Thiên nói:

- Chúng ta cũng định xuôi nam, nhưng mà thời gian rời đi đoán chừng muộn một chút.

Trương Tuyết thanh nhã cười cười, ánh mắt nhu hòa nhìn qua Ý Thiên, dặn dò:

- Xích vân sa mạc chính là một trong chín tuyệt địa của Vân Hoang, hung hiểm quỷ dị, trăm ngàn năm qua không biết chôn vùi bao nhiêu người, các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị.

Ý Thiên nghe vậy sững sờ, ngạc nhiên nói:

- Xích vân sa mạc cũng là một trong chín tuyệt địa của Vân Hoang sao?

Trương Tuyết gật đầu nói:

- Xích vân sa mạc được xưng là tử vong sa mạc, chính là một chỗ diệt sạch sinh cơ, tượng trưng cho tử vong, yên lặng. Đó là nơi cấm kỵ của người sống, bên dưới cát vàng chôn không biết bao nhiêu xương cốt.

Từ Nhược Hoa chính là người Nam Dương, tự nhiên biết rõ xích vân sa mạc chính là một trong chín đại tuyệt địa của Vân Hoang, nhưng bởi vì chưa bao giờ rời khỏi Liệt Hỏa Đế Quốc, cho nên đối với xích vân sa mạc cũng không quá hiểu.

- Tiến tới xích vân sa mạc, cần phải chuẩn bị cái gì?

Trương Tuyết trầm ngâm nói:

- Xích vân sa mạc diện tích bao la, không có bất kỳ thực vật nào, không có bất kỳ đồ ăn nào, càng tìm không thấy một tia hơi nước. Nếu muốn sinh tồn ở nơi đó, đây chính là một chuyện không dễ dàng. Đương nhiên chỉ thiếu đồ ăn và nước cũng không tính là vấn đề lớn nhất. Chính thức làm cho người cảm thấy đáng sợ là, trong xích vân sa mạc là những sát cơ không nhìn thấy.

Đối với truyền thuyết về xích vân sa mạc, Trương Tuyết cũng chỉ nghe qua, bởi vậy chỉ có thể thiện ý nhắc nhở, nàng cũng nói không rõ xích vân trong sa mạc cất dấu sát cơ nào.

Ý Thiên nhìn qua Trương Tuyết, chân thành nói:

- Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở, xuôi nam ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Trương Tuyết cũng không nhiều hỏi, kéo tay Ý Thiên cùng Từ Nhược Hoa sau đó nói chuyện phiếm một chút, lập tức tạm biệt hai người khác.

Lúc này đây, nếu không có Trương Tuyết muốn trước khí đi gặp mặt Ý Thiên một chút, cao thủ của Huyết Phong đế quốc đã sớm rời khỏi Phi Vân thành rồi.

Hôm nay Rrương Tuyết được như nguyện nhìn thấy Ý Thiên, tuy ở chung thời gian không dài, nhưng Trương Tuyết cũng xem như giải quyết một cọc tâm sự, cho nên cũng trở nên dễ dàng.

Theo Ý Thiên mà nói, có thể gặp được Trương Tuyết một lần, nói cho nàng biết mình cũng xuôi nam vậy là đủ rồi.

Từ Nhược Hoa không có hỏi nhiều, nàng không phải rất rõ ràng, Ý Thiên vì sao phải tới đây tìm kiếm kiến Trương Tuyết, chuyện này có ý nghĩa gì?

Ý Thiên cũng không giải thích, mang theo Từ Nhược Hoa rời khỏi đây, chuẩn bị đi tìm Ngọc Linh Lung.

Khu thành tây rất lớn, nhưng Ý Thiên muốn tìm người cũng rất dễ dàng.

Giờ này khắc này, các đại cao thủ tà phái Nam Dương đang tụ tập một chỗ, hào khí có chút quỷ dị.

Nơi này nhân số không nhiều, chỉ có bảy người, nhưng lại hội tụ tinh ảnh của ba phái.

Trong đó Tàn Thức U Hồn Tông hai người, Chính là Dực Song Long và thiếu chủ Vệ Bình Minh.

Tà Bất Tử Phái ba người, chính là Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức cùng Huyền Mộc Chân Quân, thầy trò Mạc Thương Huyền.

Thủ Linh Tông hai người, Thánh Thù công chúa Ngọc Linh Lung cùng Cát trưởng lão.

Bảy người tề tụ một đường, dùng Vệ Thiên Minh cùng Cao Tuấn Đức cao ngạo, song phương có chỗ dựa, đều đang âm thầm ganh đua so sánh.

- Nghe nói Chú Kiếm Đỉnh đang nằm trong tay Tàn Thức U Hồn Tông các ngươi, ngươi có từng mang nó tới nơi đây không?

Nhìn qua Vệ Thiên Minh, Cao Tuấn Đức lạnh lùng chất vấn.

Vệ Thiên Minh cười lạnh nói:

- Chú Kiếm Đỉnh chính là đang nằm trong tay Tàn Thức U Hồn Tông chúng ta, nhưng có mang theo hay không thì bổn công tử không có hứng cho ngươi biết.

Cao Tuấn Đức khẽ nói:

- Chỉ có Chú Kiếm Đỉnh nhưng không nắm giữ bí mật liên quan, đó cũng uổng phí.

Vệ Thiên Minh cười to nói:

- Sao ngươi không trực tiếp hỏi Công Tôn Duy Ngã có rơi vào trong tay của ta hay không.

Cao Tuấn Đức phản bác nói:

- Nếu ngươi bắt được Công Tôn Duy Ngã, há còn ở nơi này?

Đối chọi gay gắt, Cao Tuấn Đức phản bác làm cho Vệ Thiên Minh không nói được.

Ngọc Linh Lung trầm mặc không nói, giống như đứng ngoài cuộc vậy, không để ý tới song phương tranh luận.

Trong ba đại tà phái, Tàn Thức U Hồn Tông xếp hàng thứ nhất, Tà Bất Tử Phái thứ hai, Thủ Linh Tông thứ ba, đây là sự thật không thể chối cãi.

Dùng tính cách của Ngọc Linh Lung căn bản không thích tranh luận với người ta, bởi vậy lựa chọn trầm mặc phù hợp tính tình của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.