Thiên Thánh

Chương 112: Q.5 - Chương 112: Thánh nữ Thải Liên




Lưu ý phản ứng của hai người, Ý Thiên phát hiện nữ tử áo đỏ cùng thánh nữ Tử Hoa ngưng mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra nội dung người ngoài khó lý giải.

Một lát thánh nữ Tử Hoa dời ánh mắt, thần sắc hờ hững nhìn qua Ý Thiên, lập tức quay người rời khỏi.

Nhìn qua thì bình thản, nhưng Ý Thiên lại nhạy cảm phát hiện chút gì đó, dường như thánh nữ Tử Hoa biểu đạt cái gì đó nhưng rất mơ hồ.

- Ngươi quen nàng?

Nữ tử áo đỏ nói bên tai Ý Thiên, mắt phượng nhìn qua Ý Thiên, cũng chờ hắn trả lời.

Ý Thiên cảm thấy lời này quá cổ quái, hẳn là có dụng ý khác, cho nên hỏi ngược lại:

- Ngươi cảm thấy ta quen nàng lắm sao?

Nữ tử áo đỏ nhíu mày mỉm cười, cất bước rời khỏi.

Ý Thiên bảo trì bước chân đi cùng, giữa hai người giống như gần lại như xa, quá quỷ dị.

Đi vào khu phía tây, Ý Thiên cùng nữ tử áo đỏ gặp gỡ Phi Phàm công tử và có một người đi bên cạnh hắn, chính là Liệt Hỏa Mân Côi Khang Mẫn.

Nhìn qua nữ tử áo đỏ, trên gương mặt của Phi Phàm công tử mang theo thần sắc khác thường, chuyện này làm cho Ý Thiên ngoài ý muốn, chẳng lẽ bọn họ quen nhau sao?

Nữ tử áo đỏ thả chậm bước chân nhìn qua Phi Phàm công tử mỉm cười, cười nói:

- Thì ra là cố nhân.

Phi Phàm công tử mỉm cười, sắc mặt lập tức khôi phục lại bình tĩnh.

- Tha hương gặp cố nhân, đây chính là việc vui trong nhân sinh.

Nữ tử áo đỏ cười nói:

- Cố nhân không giả, việc vui thì chưa chắc, nghe nói phủ nguyên soái đêm qua có phần không bình tĩnh, không biết là ai to gan như vậy, dám chạy tới đó gây chuyện?

Phi Phàm công tử cười nói:

- Nơi này là trong Phi Vân thành, người có thực lực như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nếu không phải do Nam Cung thế gia gây nên, vậy cũng chỉ có Huyền Dương Cung.

Nữ tử áo đỏ lạnh nhạt nói:

- Ai biết được, nói không chừng là Phủ nguyên soái làm xiếc thì sao?

Ánh mắt Phi Phàm công tử khẽ biến, trừng nữ tử áo đỏ vài phần, cười lạnh nói:

- Tùy tiện suy đoán, vậy cũng có thể xem như người bị hiềm nghi đấy.

Nữ tử áo đỏ đối chọi gay gắt, khẽ nói:

- Nói không chính xác chính là ngươi làm, ai biết được?

Phi Phàm công tử cười to nói:

- Chuyện không bằng chứng, ngươi có thể làm khó dễ ta sao?

Ý Thiên nhìn qua hai người đang đấu võ mồm, muốn từ trong nội dung của hai người tìm hiểu quan hệ của bọn họ.

Liệt Hỏa Mân Côi Khang Mẫn đứng bên cạnh Phi Phàm công tử, ánh mắt cảnh giác nhìn qua nữ tử áo đỏ, trên mặt đầy lo lắng, điểm này khiến cho Ý Thiên cảm thấy nghi hoặc, quan hệ của hai bên là thế nào, vì sao cảm giác không giống cừu nhân, ngược lại là đối đầu?

- Tính toán, cũng không nên để ý, ngươi có thể thế nào?

Nữ tử áo đỏ vứt bỏ những lời này sau đó hờ hững nhìn qua Ý Thiên cười cười, lại nhìn qua Phi Phàm công tử mang theo vài phần trào phúng. Phi Phàm công tử lạnh lùng nhìn qua Ý Thiên, ánh mắt như đang nói: ngươi không nên đắc ý, thời gian ngươi khóc còn đang ở phía sau.

Tiến vào khu phía tây, nữ tử áo đỏ mang theo Ý Thiên đi vào Phủ nguyên soái, ở đây sớm có nhiều người vây quanh thăm dò tin tức Vi Tinh Nghi, hiển nhiên Vi Tinh Nghi bị người ta cướp tin tức và truyền khắp cả Phi Vân thành.

Bên ngoài phủ nguyên soái, Thánh Hoàng Tần An Thái đang hỏi thăm tình huống của đoàn đội dự thi, dù sao đây là trách nhiệm của phủ nguyên soái, bọn họ cũng không thể từ chối.

- Về chuyện của Vi Tinh Nghi, Phủ nguyên soái đang toàn lực truy tra, thỉnh mọi người không nên nóng lòng, tối đa ngày mai sẽ cho mọi người câu trả lời thuyết phục, về phần chi tiết thì ta không nói, cho nên mọi người cũng đừng có hỏi thêm.

Vứt bỏ những lời này, Tần An Thái xoay người đi vào trong phủ nguyên soái.

Ý Thiên cùng nữ tử áo đỏ đứng trong đám người, nhìn thấy đám người chen chúc, hai người không có tiến lên, nghe Tần An Thái nói lời này và nhìn phản ứng của mọi người.

Đang đứng xem một chút, Ý Thiên hỏi:

- Ngươi có ý định ở chỗ này?

Nữ tử áo đỏ nhìn Ý Thiên, mang theo vài phần kiều mỵ cùng hấp dẫn.

- Ngươi tính toán tới đây rồi đi đâu?

Ý Thiên nhíu mày, nữ tử áo đỏ dường như không dễ ứng phó đâu, muốn tìm được tin tức trong lời của nàng quá khó khăn.

Mấu chốt nhất là Ý Thiên không biết lai lịch của nữ tử áo đỏ, cho nên có cảm giác bị động.

- Phi Vân thành lớn như vậy, tự nhiên là phải đi tìm bốn phía rồi. Từ tin tức nơi này qua một lúc truyền ra khắp toàn thành, không có người trông coi ở đây đâu.

Nữ tử áo đỏ bất vi sở động, lạnh nhạt nói:

- Ngươi khẳng định là Vi Tinh Nghi thật sự bị người ta cướp sao? Ngươi biết lai lịch của Phi Phàm công tử Đoạn Thiên Đức sao?

Ý Thiên thản nhiên nói:

- Ta cũng không quen thuộc ngươi, ngược lại quan hệ của các ngươi, hình như đang đối đầu.

Nữ tử áo đỏ gật đầu nói:

- Ta và hắn xem như đối đầu, đồng thời cũng là đối thủ đấu khẩu, cũng như ta và ngươi, bây giờ có thể bình tâm tĩnh khí nói chuyện phiếm rồi, nói không chừng ngày nào đó chúng ta lại biến thành đối đầu. Đến lúc đó ngươi sẽ đối đãi ta như thế nào?

Nhìn qua Ý Thiên, nữ tử áo đỏ ánh mắt tràn ngập hấp dẫn.

Ý Thiên đã động tâm, nhưng lại bảo trì tỉnh táo, bởi vì hắn mơ hồ cảm thấy nữ nhân này dường như liên quan tới tồn tại nào đó, phải chú ý cẩn thận, nếu không sẽ bạo lộ bản thân mình.

- Dùng kỳ nhân chi đạo, trị kỳ nhân chi thân, như vậy là công bằng, ngươi thấy thế nào?

Nữ tử áo đỏ khẽ nói:

- Đầu gỗ, tuyệt không hiểu được thương hương tiếc ngọc, thật không biết Từ Nhược Hoa tại sao lại vừa ý ngươi.

Ý Thiên cười nói:

- Bởi vì ta trung thực trung hậu.

Nữ tử áo đỏ nũng nịu mắng:

- Ngươi mặt dày, nếu ngươi trung thực, trên đời sẽ không có nam nhân thông minh.

Loại cử động hờn dỗi mê người này khiến cho Ý Thiên có chút ưa thích, nhưng vẫn bảo trì cảnh giác như cũ.

- Nữ nhân nên đần một chút mới được nam nhân yêu, quá thông minh là không được.

Nữ tử áo đỏ sóng mắt lưu chuyển, nhìn qua Ý Thiên đang cười mà không cười, tâm linh của nàng xuất hiện chấn động.

- Không hổ là tuyệt thế thiên tài của Nam Cung thế gia, ngươi xác thực là xuất sắc hơn Nam Cung Minh Chí rất nhiều

Ý Thiên cười nói:

- Được ngươi khen như vậy, chỉ sợ rất không dễ dàng ah.

Nữ tử áo đỏ trợn mắt nhìn Ý Thiên, quay đầu nhìn qua bên trái, chỗ ấy có một thân ảnh yểu điệu không ít người chú ý tới.

Ý Thiên cũng phát giác, quay đầu nhìn qua hướng kia, lại phát hiện thân ảnh nhìn trộm chính là Trương Tuyết.

Một khắc này trên mặt Ý Thiên mang theo dáng tươi cười, còn chưa kịp mở miệng thì thấy Trương Tuyết đang phất tay với mình, bảo hắn đi qua.

Tình huống như thế này, Trương Tuyết lẻ loi một mình, mà Ý Thiên lại đi cùng với nữ tử áo đỏ.

Lẽ ra dùng quan hệ của Trương Tuyết cùng Ý Thiên thì hẳn Trương Tuyết sẽ chủ động tiến lên mới đúng, tại sao nàng lại phất tay cho Ý Thiên đi qua?

Đây là cử động quá trái ngược, Ý Thiên lập phát giác, mỉm cười với nói nữ tử áo đỏ, lập tức đi vào bên cạnh Trương Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.