Thiên Thánh

Chương 100: Q.7 - Chương 100: Thiên Hương tiên tử




Tinh Tuyền ngầm bực, cười lạnh nói:

- Vậy sao? Chẳng lẽ Tô Nhã Ngọc cũng thành tiểu thiếp của ngươi sao?

Ý Thiên nhìn qua Tô Nhã Ngọc, trước mặt mọi người kéo nàng vào ngực của mình, ánh mắt khiêu khích nhìn qua Tinh Tuyền, hỏi ngược lại:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Tô Nhã Ngọc hơi tức giận, nhưng không có phát tác, dù sao Ý Thiên không có trả lời rõ ràng.

Mặt khác Tô Nhã Ngọc cũng nhìn ra Ý Thiên đang cố ý khiêu khích Tinh Tuyền, tuy không rõ dụng ý của hắn nhưng cũng chỉ có thể diễn kịch với hắn.

Tinh Tuyền cười to, ẩn ẩn lộ ra nộ khí.

- Không biết Hoa đại thiếu gia mang theo thê thiếp tới đây, cần làm chuyện gì, không phải là tới Thiên Vân thành khoe khoang đấy chứ?

Ý Thiên khiêm tốn nói:

- Hoa Ý vô danh tiểu tốt, không dám tới đây khoe khoang. Ta tới đây tiếp phu nhân của ta về nhà, chuẩn bị bái đường thành hôn, giải quyết một cọc tâm sự.

Lời này vừa ra, Tô Nhã Ngọc cùng Ứng Thải Liên phát mộng.

Tinh Tuyền cũng nghi hoặc, nghi vấn nói:

- Tiếp phu nhân của ngươi về thành hôn? Dương như vị hôn thê này không ổn rồi, ngươi đã ba vợ bốn nàng hầu, còn ngại không đủ sao?

Ý Thiên cười khổ nói:

- Ta cũng không muốn ah, nhưng mà ta không có biện pháp. Tất cả mọi người là nam nhân, ngươi cũng biết làm nam nhân là rất vất vả. Cái gì một con rồng hai phượng ah, bốn mùa nở hoa ah, năm phượng tỏa sáng ah, sáu bảy khỏa thân, đúng là rất mệt người.

Ý Thiên nói ra lời này người chung quanh cười rộ lên, Tinh Tuyền giận muốn chết, Tô Nhã Ngọc cùng Ứng Thải Liên cũng trừng mắt với hắn, dường như trách cứ hắn vui đùa quá lớn.

Trong người vây xem ở nơi đây có không ít nam nhân không ngừng huýt sáo, dường như đang khen ngợi Ý Thiên, hâm mộ diễm phúc tề thiên của hắn.

Tinh Tuyền tức giận, cười nói:

- Tốt, nói hay lắm, ta thực phục ngươi. Ngây ngốc trong Thiên Vân thành lâu như vậy, nam nhân bại hoại như ngươi, ta còn lần đầu tiên gặp gỡ.

Ý Thiên ngạc nhiên nói:

- Ta làm sao biến thành nam nhân bại hoại rồi? Sắc trong cầm thú? Chẳng lẽ trong nhà người không có tám thê chín thiếp, ngay cả ta còn không bằng a.

Ý Thiên đang nói móc người này, Tinh Tuyền nếu nói mình không bằng Ý Thiên, chính là không bằng cầm thú.

Tinh Tuyền nếu nói còn mạnh hơn Ý Thiên, kết quả là không bằng cầm thú, là sắc ma.

Đây là câu trả lời khó xử, Tô Nhã Ngọc và Ứng Thải Liên đang âm thầm cười trộm, người chung quanh cũng bị chọc cười.

Dám ở trong Thiên Vân thành trêu đùa hí lộng Tinh Tuyền thiếu quân như vậy, đúng là không có mấy người.

Tinh Tuyền nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng nói:

- Ta không so đo với ngươi, miễn mất thân phận của ta.

Ý Thiên vẻ mặt nghi hoặc nhìn qua Tinh Tỏa, lẩm bẩm:

- Ngươi sợ trèo cao không tới sao? Ngươi nghĩ quá nhiều, ta là người rất thân cận, cho tới bây giờ vẫn khiêm tốn hữu lễ, nho nhã nhã nhặn, không phải cái loại không ai bì nổi, không coi ai ra gì. Ngươi không cần quá tự trách.

Lúc này người vây xem lại cười to, chuyện này khiến Tinh Tuyền thập phần tức giận, quát:

- Câm miệng, nói nữa ta giết ngươi.

Thấy Tinh Tuyền tức giận, Ý Thiên thức thời không nói thêm lời, nhìn Tô Nhã Ngọc nói:

- Đi thôi, chúng ta nên đi làm chính sự.

Tô Nhã Ngọc khẽ gật đầu, khóe miệng cố nén mỉm cười, dường như không thể ngờ được thiên phú diễn kịch của Ý Thiên lại tốt như thế.

Tinh Tuyền đứng tại giữa lộ, lạnh lùng nói:

- Đi đâu?

Ý Thiên thản nhiên nói:

- Tự nhiên là đi nghênh đón phu nhân còn chưa về nhà chồng a, thiếu quân có gì chỉ giáo?

Tinh Tuyền khẽ nói:

- Ngươi tuấn tú như thế, Tinh Tuyền ta bình sinh mới thấy lần đầu, trong nội tâm khó tránh khỏi hiếu kỳ, cho nên muốn hỏi phu nhân mà ngươi nói là thần thánh phương nào.

Ý Thiên chần chờ nói:

- Cái này nói thật, không quá tiện nói rõ. Phu nhân của ta rất cao, không hy vọng ta lấy nàng ra khoe khoang cái gì.

Tinh Tuyền mỉa mai nói:

- Vậy sao? Ta thấy ngươi đang cố ý gây chuyện, nói dối hư cấu, cho nên không dám nói.

Đối mặt Tinh Tuyền nghi vấn, Ý Thiên lúc này ra vẻ làm khó, cuhyenej này làm cho người chung quanh sinh nghi, không ít người đi theo ồn ào làm càn.

Ứng Thải Liên thấy Ý Thiên khó xử, an ủi:

- Không cần để ý tới hắn, chúng ta đi thôi.

Tinh Tuyền giễu cợt nói:

- Như thế nào, nói dối bị vạch trần cho nên trốn đi sao? Chẳng lẽ cảm thấy không nói ra là ai rất mất mặt sao?

Ý Thiên nhíu mày, phản bác nói:

- Ai nói cho ngươi biết ta đang nói dối? Ngươi không phải muốn biết phu nhân của ta là ai sao?

Tinh Tuyền cười lạnh nói:

- Vậy ngươi nói đi, ta nhìn ngươi có thể chơi ra bịp bợm gì!

Ý Thiên tức giận nói:

- Nói thì nói, chẳng lẽ ta còn sợ ngươi? Nói thiệt cho ngươi biết, phu nhân ta đang ở Thiên Vân thành này, nàng chính là Thiên Vân thất tuyệt Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm!

Lời này chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, động đất.

Không chỉ có Tinh Tuyền bị kinh ngạc đến ngây người, ngay cả Tô Nhã Ngọc, Ứng Thải Liên cũng cảm thấy ngoài ý muốn, không thể ngờ Ý Thiên nói cả buổi lại kéo ra Thiên Hương tiên tử.

Một khắc này Tô Nhã Ngọc cùng Ứng Thải Liên trao đổi ánh mắt, rốt cục hiểu Ý Thiên giả ngây giả dại thì ra là vì Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm, ý định đánh rắn động cỏ.

Đây là phương thức mạo hiểm, nhưng không thể nghi ngờ là kế sách tốt nhất.

Ý Thiên ba người tới Thiên Vân thành mục đích là vì tìm kiếm Tà Hồng, mà Thiên Hương tiên tử chính là đối tượng hoài nghi trọng điểm, dưới tình huống bình thường, muốn gặp được Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm là chuyện cực kỳ khó khăn.

Hôm nay Ý Thiên trở thành "Phu quân" của Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm, tất nhiên sẽ khiến người ta kinh động, đây tính toán là kế sách dẫn xà xuất động.

- Nói hưu nói vượn! Điều đó không có khả năng!

Tinh Tuyền nhìn qua phía Ý Thiên gào thét, hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật này.

Ý Thiên khẽ nói:

- Ta trước đó nói ra, phu nhân của ta không muốn ta khoe khoang cái gì, cho nên ta mới tận lực nhẫn nại. Là ngươi không nên hỏi ngô hỏi khoai gì đó, hiện tại nói cho ngươi biết, ngươi lại không tin.

Tinh Tuyền phản bác nói:

- Ngươi hoàn toàn là nói vớ vẩn, Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm chính là Vân Hoang thập đại mỹ nữ, băng thanh ngọc, khiết, cực phú nổi danh, là đệ nhất mỹ nữ của Thiên Tòng quốc chúng ta. Cho tới bây giờ không có ai nghe nàng nói có phu quân, ngươi nhất định là cố ý hãm hại, muốn mượn dùng phương thức này tới gần nàng, ngươi quả thực cực kỳ vô sỉ.

Thiên Hương tiên tử chính là một trong Thiên Vân thất tuyệt, là nữ thần trong suy nghĩ của vô số người.

Ý Thiên đột nhiên xuất hiện ‘ vị hôn phu ' này, muốn chiếm lấy tiên tử, chắc chắn sẽ khiến nam nhân Thiên Vân thành không đồng ý.

Nhìn qua Tinh Tuyền kích động, Ý Thiên hỏi:

- Vân Hoang thập đại mỹ nữ, ngươi nhìn thấy mấy người?

Tinh Tuyền tự ngạo nói:

- Ta đã gặp qua Thiên Hương tiên tử, mặc dù không có nhìn thấy chân dung của nàng, nhưng ta đã thấy chân thân của nàng.

Ý Thiên khinh thường nói:

- Phu nhân ta tướng mạo thế nào ngươi còn chưa gặp qua, còn ở nơi này tự cho là đúng. Nói cho ngươi biết, Vân Hoang thập đại mỹ nữ ta đã gặp chín vị. Chỉ có Lăng Ba tiên tử Lý Mộng Duyến là ta chưa gặp qua, những người còn lại ta đã gặp rồi.

Tinh Tuyền không tin, hừ nói:

- Ngươi đang khoác lác, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng?

Ý Thiên cười to nói:

- Không tin? Ta cho ngươi biết, trừ Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm ra, trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ còn có mấy người là phu nhân của ta đấy.

Lời này vừa ra, thế nhân khiếp sợ.

Tô Nhã Ngọc mắng:

- Ngươi điên, làm gì nói cho hắn biết những chuyện này?

Tô Nhã Ngọc quở trách thì càng xác minh lời của Ý Thiên, chuyện này làm cho người vây quanh vô cùng kinh hãi, chẳng lẽ Ý Thiên nói thật?

Tinh Tuyền giận dữ hét:

- Ta không tin! Ngươi nói năng bậy bạ, không có một câu nào là thực.

Ý Thiên cười lạnh nói:

- Ngươi không tin thì không tin, ngươi chỉ đố kỵ mà thôi. Nếu không chúng ta tìm được Thiên Hương tiên tử đối chất nhau, ngươi có hứng thú hay không?

Tinh Tuyền khó thở, quát:

- Đối chất thì đối chất, ta nhìn ngươi tới lúc đó nói xàm thế nào!

Lúc này người vây quanh rõ ràng tất cả, đều cổ động Tinh Tỏa đi đối chất.

Ý Thiên cười đắc ý, hắn diễn tuồng vui này hôm nay cuối cùng cũng đạt được mục đích.

Ứng Thải Liên cùng Tô Nhã Ngọc hiểu dụng tâm của Ý Thiên, đối với hành động của hắn càng bội phục.

Tinh Tuyền bị Ý Thiên làm tức giận muốn chết, cho nên không biết dụng ý của Ý Thiên.

- Đi, chúng ta bây giờ đi Thiên Hương Nhã Uyển, tìm Thiên Hương tiên tử đối chất.

Ý Thiên nắm tay Ứng Thải Liên cùng Tô Nhã Ngọc, đi theo Tinh Tuyền, bay qua khu vực trung tâm của Thiên Vân thành.

Trên đường đi Tô Nhã Ngọc nhắc nhở Ý Thiên.

- Thiên Vân thành có môn phái cấp dưới của Bát Cực Thần Điện, trong đó kể cả cơ cấu của Liệt Dương Thần Điện cũng ở đây, bọn họ nhìn thấy Ứng Thải Liên, chỉ sợ sẽ nhìn ra thân phận của nàng.

Ý Thiên lúc này phân phó Ứng Thải Liên đeo khăn che mặt, hết sức che dấu thân phận.

Được Tinh Tuyền dẫn dắt, Ý Thiên ba người tới Thiên Hương Nhã Uyển, đây chính là nơi ở của Thiên Hương tiên tử danh chấn thiên hạ, cũng không phải kẻ nào cũng có thể đi vào.

Tinh Tuyền là người có thân phận trong Thiên Vân thành, lại có quan hệ không tệ với Thiên Hương Nhã Uyển, cho nên Ý Thiên được hắn dẫn dắt cho nên tiến vào trong Thiên Hương Nhã Uyển, nhìn thấy Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm khó gặp.

Một khắc này Ý Thiên sớm thu liễm khí tức toàn thân, nhưng Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa cùng Huyễn Lân lại sinh động dị thường, chuyện này khiến Ý Thiên vui vẻ.

Trong Thiên Hương Các do Tinh Tuyền dẫn tiến, Ý Thiên nhìn thấy Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm.

Không thấy người, chỉ ngửi được hương thơm, đây là ấn tượng đầu tiên của Thiên Hương tiên tử cho Ý Thiên, hương thơm đặc biệt này có sức hấp dẫn thần kỳ.

Trong đầu Ý Thiên hiện ra bốn chữ Ma Linh Thánh Lan, đó là Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa nhắc nhở Ý Thiên, biểu thị trong người Thiên Hương tiên tử có một gốc Ma Linh Thánh Lan, đây mới là nguyên nhân thời khắc nào nàng cũng tỏa ra hương thơm.

Loại Ma Linh Thánh Lan này là tiên thảo trong truyền thuyết, nghe nói cũng là cửu cấp tiên thảo, nhưng lại vô cùng hiếm có, có ba phần đại khí, ba phần linh khí, và ba phần thánh khiết.

Tinh Tuyền vào trong Thiên Hương Nhã Uyển thì trở nên nho nhã lễ độ, trên gương mặt tuấn mỹ mỉm cười vui vẻ, trong ánh mắt mang theo cực nóng nhưng không dám vượt qua.

Thiên Hương tiên tử một thân quần áo xanh, nàng cũng không tính là cao, chỉ có thể nói trung đẳng, nhưng đường cong lung linh, có lồi có lõm, có được dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, toàn thân tỏa ra khí chất ưu nhã, mỹ lệ.

Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm mang khăn che mặt màu tím, hiện ra gương mặt hơi mờ, bằng ánh mắt của Ý Thiên cũng khó nhìn xuyên qua khăn che mặt, chỉ có thể nhìn rõ hình dáng gương mặt xinh dẹp mà thôi, bởi vậy càng tôn lên tiềm chất mỹ nhân của Thiên Hương tiên tử.

Bên cạnh Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm có một thiếu nữ xinh đẹp mười sáu mười bảy đi theo, có thanh tú, có biểu lộ ngây thơ, cho người ta cảm giác linh khí bức người

Ứng Thải Liên cùng Tô Nhã Ngọc nhìn chằm chằm vào Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm, đối với Thiên Hương tiên tử trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ là người danh tiếng như sấm bên tai, bao nhiêu cũng có không phục và đố kỵ.

Thiên Hương tiên tử sau rèm đi ra, ánh mắt nhìn qua Ý Thiên, dường như cũng bị tuấn mỹ vô song của hắn hấp dẫn.

Tinh Tuyền nhìn qua Thiên Hương tiên tử, hô:

- Tiên Tử mạnh khỏe, lần này mạo muội xông vào là vì tiểu tử này giả mạo phu quân của tiên tử, tại Thiên Vân thành trắng trợn tuyên dương ra, bại hoại thanh danh của tiên tử. Ta dẫn hắn đến chính là muốn vạch trần lời nói dối của hắn, sau đó nghiêm trị người này.

Ý Thiên tuyệt không gấp, trên dung mạo tuấn mỹ vô song mỉm cười vui vẻh, hai mắt mê người tập trung nhìn vào đôi mắt dễ thương của Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm, đang triển khai tỷ thí im lặng.

Thiếu nữ bên cạnh Thiên Hương tiên tử nghe được Tinh Tuyền nói như vậy, trên mặt biến thành giận dữ, mắng:

- Cuồng đồ lớn mật, lại dám nói hưu nói vượn, bại hoại thanh danh tiểu thư nhà ta...

Tô Nhã Ngọc đánh gãy lời nàng nói:

- Tiểu thư nhà ngươi còn chưa mở miệng, ngươi cũng không nên vội kết luận.

Thiếu nữ nhìn qua Tô Nhã Ngọc, chất vấn:

- Ngươi là ai, đây chính là Thiên Hương Nhã Uyển, ngươi không có tư cách nói chuyện.

Tinh Tuyền vội nói:

- Nàng là Tô Nhã Ngọc.

Thiếu nữ xinh đẹp sững sờ, khẽ nói:

- Thì ra là ngươi.

Tô Nhã Ngọc lạnh lùng cười cười, không rãnh mà để ý tới..

- Ba vị mời ngồi đi.

Thiên Hương tiên tử cùng Ý Thiên ngưng mắt nhìn một lát, thân thể hơi lay động, lập tức dời ánh mắt, mời ba người ngồi xuống

Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm giọng nói rất êm tai, mang theo từ tính.

Ý Thiên ngồi trong Thiên Hương Nhã Uyển, đánh giá cảnh vật chung quanh, cười nói:

- Phu nhân ở đây hoàn cảnh ưu mỹ ah, xem ra là chuyên môn chuẩn bị cho ta, ta thật sự thụ sủng nhược kinh.

Tinh Tuyển giận dữ, quát:

- Im miệng, ngươi đừng vội hồ ngôn loạn ngữ, nơi đây không phải nơi ngươi có thể làm càn.

Ý Thiên trừng Tinh Tuyền , khẽ nói:

- Ta nói với phu nhân của ta, ngươi không nên xen miệng vào!

Tinh Tuyền giận dữ, đang muốn mắng to, lại thấy Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm nâng tay phải lên, nói:

- Uyển Nhi, ngươi mang Tinh Tuyền thiếu quân đi ra ngoài.

Tinh Tuyền sững sờ, ngạc nhiên nói:

- Tiên tử, ta dẫn hắn tới đây đối chất, hắn...

Thiếu nữ xinh đẹp Uyển Nhi đi tới bên cạnh Tinh Tuyền, nói khẽ:

- Thiếu quân xin mời, tiểu thư tự có chừng mực.

Trên mặt Tinh Tuyền tràn ngập thần sắc khó tin, hung dữ trừng Ý Thiên vài lần, lúc này mới tâm không cam lòng tình nguyện rời đi.

Chờ Uyển Nhi đi rồi, Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm hỏi:

- Ba vị tới đây có mục đích gì?

Ứng Thải Liên cùng Tô Nhã Ngọc không nói, hai người đều nhìn qua Ý Thiên, cũng không xác định Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm có phải là người cần tìm hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.