Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Tiêu Minh Nguyệt, Mộ Dung Tiểu Dạ, Đoan Mộc Thanh Vân, Mã Chí Viễn đều yên
lặng quan sát, Trần Ngọc Lan trên mặt đầy thương hại, cảm khái nói:
- Hài tử thật đáng thương, ta đi nhận hắn.
Mộc Thanh Thư nói:
- Ta đi thôi.
Dứt hắn định bay xuống, nhưng mà Ý Thiên phất tay ngăn lại.
- Không nên lạm dụng thiện tâm của các ngươi, người trước mặt không đáng cho các ngươi đồng tình.
Trần Ngọc Lan kinh nghi nói:
- Ngươi nhận ra hắn?
Ý Thiên lúc này mang theo mọi người vào trong sơn cốc.
Từ dấu vết trên mặt đất mà nhìn, nơi này từng trải qua giao phong kịch
liệt, trong cốc tổng cộng có mười sáu thi thể, đại đa số Ý Thiên đều
từng thấy qua, tất cả đều là cao thủ trong Phi Vân thành, từng tham gia
luận võ đại hội, thuộc về trung cao cấp Vũ Hoàng.
Mộ Dung Tiểu Dạ cùng Đoan Mộc Thanh Vân đều là người Phi Vân thành, cũng phân biệt đại khái thi thể trên đất, phát hiện chủ yếu là người của Nam Cung thế gia, Huyền Dương Cung, Thánh Cầm Các, Thánh Quân Lâu Vũ Hoàng.
Ý Thiên đi tới gần đứa trẻ, trong ánh mắt đầy lạnh lùng, khẽ nói:
- Ngươi muốn tìm đáp án không có ở đây đâu, làm gì huyên náo giết người như vậy chứ?
Đứa bé quay đầu nhìn qua Ý Thiên, lạnh lùng nói:
- Ngươi biết ta muốn tìm đáp án là gì sao?
Ý Thiên nhìn qua bốn phía, đạm mạc nói:
- Ta tự nhiên biết rõ, bằng không thì làm gì lãng phí miệng lưỡi với
ngươi. Nhưng mà ta biết thì như thế nào, ngươi không tin ta đâu, cho dù
tin ta, ngươi cũng không làm gì được đối thủ.
Đứa bé sóng mắt khẽ nhúc nhích, trầm giọng nói:
- Ngươi không có nói ra, làm sao biết ta sẽ không tin ngươi, sao biết ta không làm gì được đối thủ?
Ý Thiên cười to nói:
- Bởi vì kẻ giết đồng bạn của ngươi là thánh nữ Liệt Dương Thần Điện,
bên cạnh nàng có Vũ Đế đi theo, ngươi có thể làm gì được nàng ta sao?
Đương nhiên, ngươi có thể hỏi thăm trước mặt, nhưng mà nàng chắc chắn sẽ không thừa nhận, nàng sẽ nói cho ngươi biết, là ta giết đồng bạn của
ngươi, muốn mượn tay ngươi giết ta, giết người diệt khẩu.
Đứa bé sắc mặt biến hóa, hừ lạnh nói:
- Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên, đúng là kẻ ít người dám trêu chọc. Nhưng nếu thật là nàng ra tay, ta tuyệt đối không tha thứ.
Ý Thiên mỉa mai nói:
- Khoác lác ai nói cũng được, nhưng là sự đáo lâm đầu, không được như ngươi nói đâu.
Đứa bé lãnh khốc nói:
- Như vậy ta cùng nói đó là hành vi ngu xuẩn.
Ý Thiên cười to nói:
- Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên lập tức sẽ xuất hiện, ngươi dám có can đảm tìm nàng báo thù, vậy tỏ vẻ mạng của ngươi không lâu. Ta sẽ không
để ý tới một người gần đất xa trời.
Bên cạnh Ý Thiên, mọi người bảo trì trầm mặc, rất nhiều người không hiểu nối Ý Thiên cùng đứa bé kia nói cái gì, nhưng là có người đoán được một hai.
Đứa bé giận dữ, trong mắt sát cơ bắn ra ngoài, nhưng mà bị khí tức đang lao tới hấp dẫn.
Ý Thiên cười kỳ dị, khua tay nói:
- Đi thôi, chúng ta tiếp tục chạy đi.
Một bước phóng ra, hào quang quanh người Ý Thiên lập loè, bao phủ cả những người khác vào trong, lập tức biến mất trong sơn cốc.
Đứa bé hơi kinh ngạc, hiển nhiên không thể ngờ tu vị của Ý Thiên kinh
người như thế, nhưng cũng không rảnh quan tâm, bởi vì Vô Khuyết công tử
cùng Hồng Vân thánh nữ đã mang người tới trên không sơn cốc.
Nhìn qua Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên, ánh mắt đứa bé như đao, hàn quang bốn phía.
Ứng Thải Liên cảm nhận được ánh mắt của đứa bé, vô ý thức nhìn qua đứa bé, sau khi nhìn rõ ngoại hình của đứa trẻ thì nói:
- Thiên Sát Đồng Tử?
Hàn quang trong mắt đứa bé bắn ra, nguyên lực trong người lưu động cuồn
cuộn, giống như đang giải phong ấn vậy, khí thế kéo lên cao, tản mát sát khí chấn nhiếp thiên địa.
Phương Hoành Dực hừ khẽ một tiếng, giống như sấm sét, lập tức áp chế khí thế của đứa bé, chấn đắc hắn lui ra phía sau, sắc mặt tái nhợt.
Vô Khuyết công tử ngạc nhiên, nghi vấn nói:
- Thánh nữ xác nhận sẽ không nhận lầm? Đây thật sự chính là Thiên Sát Môn Thiên Sát Đồng Tử?
Nhìn chằm chằm vào phản ứng của đứa bé, Ứng Thải Liên phát hiện lúc Vô
Khuyết công tử nói ra hai chữ "Thiên Sát" thì thân thể đứa bé thân thể
xuất hiện chấn động, điều này nói rõ phán đoán của mình hết sức chuẩn
xác.
- Hắn chính là Thiên Sát Đồng Tử, việc này không có sai.
Hoa Vô Khuyết nghi ngờ nói:
- Vì sao hắn xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ những người này là do hắn giết?
Ứng Thải Liên lắc đầu nói:
- Những người này không phải bị hắn giết, hắn là vì Thiên Sát Nữ mà đến, đáng tiếc Thiên Sát Nữ đã chết ở Phi Vân thành.
Thiên Sát Đồng Tử nhìn chằm chằm vào Ứng Thải Liên, lãnh khốc nói:
- Chớ đắc ý, sớm muộn gì sẽ có một ngày, ta sẽ đích thân giết ngươi, báo thù cho nàng.
Vứt bỏ một câu, Thiên Sát Đồng Tử liền lóe lên rồi biến mất, biến mất trong hư không.
Ứng Thải Liên ngoài ý muốn, Hoa Vô Khuyết vẻ mặt ngạc nhiên, nói:
- Thánh nữ giết Thiên Sát Nữ?
Ứng Thải Liên lắc đầu nói:
- Thiên Sát Nữ chết trong tay Duệ Phong Lâu, hoặc nàng chết trong tay
của Nam Cung Phi Vũ, hoặc là chết trong tay Nam Cung Uyển Nghi. Cụ thể
là ai, ta tạm thời không dám xác định.
Hoa Vô Khuyết nghi vấn nói:
- Vì sao Thiên Sát Đồng Tử nhận định ngươi là hung thủ giết người, chẳng lẽ Nam Cung Phi Vũ đang vu oan giá họa?
Ứng Thải Liên nhíu mày lại, đây chính là lý do giải thích duy nhất.
Từ tình huống trước mắt phân tích, đoàn người Nam Cung Phi Vũ rất có thể đi qua nơi này trước rồi.
Nếu như Nam Cung Phi Vũ nhận ra Thiên Sát Đồng Tử, như vậy hắn sẽ biết
rõ ý đồ của Thiên Sát Đồng Tử đến, vu oan giá họa cũng là chuyện thuận
lý thành chương.
Khẽ cười một tiếng, Ứng Thải Liên dường như không có tức giận, ngược lại hăng hái nói:
- Đoán chừng là Nam Cung Phi Vũ làm, không thể ngờ hắn còn có thể đào hố cho ta nhảy vào, ta phải theo hắn chơi đùa rồi. Đi thôi, chúng ta tiếp
tục chạy đi.
Phiêu nhiên bay đi, Ứng Thải Liên cùng Vô Khuyết công sóng vai nhau đi tới Hỏa Linh Thành.
Đây chính là địa bàn của Vô Khuyết công tử, cũng là đường phải qua nếu muốn đi tới xích vân sa mạc.
Nhưng mà ở nơi này sẽ sinh ra cái gì đây?
Hỏa Linh Thành chính là đế đô của Liệt Hỏa Đế Quốc, ở vào phía nam của
Liệt Hỏa Đế Quốc, chiếm diện tích rộng lớn, so với Phi Vân thành còn
muốn lớn hơn một phần ba, nhân khẩu tám trăm ngàn, hội tụ rất nhiều cao
thủ của Liệt Hỏa Đế Quốc, có hai vị Vũ Đế tọa trấn nội thành, tạo thành
thế chân vạc với Nam Cung thế gia, Huyền Dương Cung.
Với tư cách đô thành của Liệt Hỏa Đế Quốc, Hỏa Linh Thành lịch sử đã
lâu, từ trước khi Nam Cung thế gia quật khởi thì Hỏa Linh Thành đã vang
danh khắp nơi.
Từ Hỏa Linh Thành xuôi nam tới xích vân sa mạc, cần bay qua Xích Huyết
Phong, hai nơi này cách nhau ba ngàn dặm, cho dù là cao thủ tu chân
giới, trừ phi thi triển di chuyển tức thời, nếu không phải tốn thời gian một ngày mới tới.
Từ khi tin tức Vi Tinh Nghi xuôi nam truyền ra, Hỏa Linh Thành đã sôi
trào, các lộ cao thủ mật thiết chú ý, trừ Nam Cung thế gia cùng Huyền
Dương Cung hai đại cự đầu ra, cao thủ của Liệt Hỏa Đế Quốc cũng chú ý
mật thiết.
Ngoài ra trong Hỏa Linh
Thành có năm đại môn phái có Thánh Hoàng, mười đại Huyền Hoàng thế gia,
tất cả đều phái cao thủ chú ý mật thiết tung tích của Vi Tinh Nghi, ý đồ ra tay cướp đoạt.
Lúc đoàn người Ý Thiên đo vào Hỏa Linh Thành đã là giữa trưa.
Hỏa Linh Thành từ xa nhìn lại giống như một con mãnh hổ chiếm cứ sơn cốc.
Hỏa Linh Thành tọa lạc ở bình nguyên, bốn phía có dãy núi vờn quanh, có
xu thế long hùng bàn cư, chính là phong thủy bảo địa, ngọa hổ tàng long.
Mã Chí Viễn chính là nhân sĩ Hỏa Linh Thành, tuy từ nhỏ đi tới Vân Châu
học nghệ, thế nhưng mà đối với Hỏa Linh Thành vẫn có hiểu biết tốt hơn
đám người Ý Thiên rất nhiều.
- Chúng ta bây giờ đi vào thành hay là trực tiếp xuôi nam đây?
Đối mặt câu hỏi của Mã Chí Viễn, Ý Thiên cân nhắc sau đó quyết định vào thành.
Mọi người không có ý kiến, được Ý Thiên dẫn dắt, tiến vào Hỏa Linh Thành.
Đây là đế đô, huy hoàng náo nhiệt, phồn hoa hơn xa Phi Vân thành rất nhiều.
Trong Hỏa Linh Thành có bốn kiến trúc tiêu chí.
Được Mã Chí Viễn giới thiệu, mọi người hiểu lai lịch của mỗi kiến trúc.
Thứ nhất, Nam Cung thế gia huyền thiên bảo tháp, phong cách cùng loại với Phi Vân thành, nhưng càng cao lớn hơn.
Thứ hai, Liệt Dương Thần Điện có hình dáng Huyền Dương Cung, ngoại hình không khác gì ở Phi Vân thành.
Thứ ba đế cung Liệt Hỏa Đế Quốc, cũng được xưng là hoàng cung, ở vào vị
trí trung tâm của Hỏa Linh Thành, chiếm diện tích rộng lớn, tu kiến xa
hoa khí phái.
Thứ tư, Hỏa Thần Điện, đây là cung điện của hai Vũ Đế cung phụng của
Liệt Hỏa Đế Quốc, tượng trưng cho số mệnh hưng suy của Liệt Hỏa Đế Quốc, là nơi thần thánh nhất của Liệt Hỏa Đế Quốc, người bình thường không
cách nào đi vào.
Trong Hỏa Linh Thành này ngoại trừ bốn kiến trúc này ra còn có rất nhiều kiến trúc khí thế bàng bạc, phân thành năm môn phái Thánh Hoàng và mười đại Huyền Hoàng thế gia.
Đi trên đường cí, đoàn người Ý Thiên rất khiến người ta chú ý tới, dù
sao bên cạnh Ý Thiên mỹ nữ quá nhiều, một đoàn người có tới sáu mỹ nữ,
điểm này cũng khiến người ta chú ý tới.
Dưới sự dẫn dắt của Mã Chí Viễn, đoàn người đi vào một quán rượu.
Lúc này vừa vào buổi trưa, đúng là lúc đông thực khách nhất.
Ý Thiên phân phó Lan Hinh gọi món ăn, hắn thì chú ý tình huống trong tửu quán.
Người trong tửu quán đang dùng cơm, phần lớn là người tu chân có tu vị
không kém, từ Vũ Tướng tới Vũ Hồn, lại đến Võ Tôn, Vũ Hoàng, cần có đều
có.
Khi đoàn người Ý Thiên đi vào ưửu quán thì có nhiều người chú ý tới.
Ý Thiên cũng không thèm quan tâm chuyện này, dù sao hắn tiến vào Hỏa
Linh Thành cũng không sợ người khác biết ta là Nam Cung Phi Vũ.
Về phần tại sao làm như vậy, Ý Thiên không có lộ ra, người bên cạnh cũng không có hỏi cái gì.
Một lát, rượu và thức ăn mang lên, Ý Thiên bảo mọi người ăn uống thỏa thích, ý niệm tập trung vào thiếu phụ áo đỏ gần đó.
Đó là một thiếu phụ xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, dáng người thướt tha,
đôi má có má lúm đồng tiền rất đẹp, dáng tươi cười vũ mị mà tràn ngập
hấp dẫn.
Thiếu phụ áo đỏ này một người một bàn, hấp dẫn vô số ánh mắt nam nhân, nhưng không có người nào dám tới gần hay đùa giỡn nàng.
Quán rượu tiếng xôn xao lớn, nhưng lại không loạn.
Đám người Ý Thiên rất bình tĩnh ăn xong cơm trưa, thời điểm rời đi thì vừa vặn thiếu phụ áo đỏ cũng xuống lầu.
Ý Thiên tận lực thả chậm bước chân, đi sau lưng thiếu phụ áo đỏ, ánh mắt dừng nhìn qua thân ảnh thướt tha của thiếu phụ, ánh mắt lưu lại nét
trầm tư.
Từ Nhược Hoa cảm thấy được khác thường của Ý Thiên, nhẹ giọng hỏi:
- Như thế nào, ngươi nhận ra nàng? Hoặc là...
Ý Thiên lắc đầu nói:
- Ta trước kia chưa từng gặp qua nàng, nữ nhân này đối với chúng ta mà nói có lẽ có chút tác dụng.
Lan Hinh nghi vấn nói:
- Chúng ta cũng không nhận ra nàng, nàng có thể làm được gì cho chúng ta đây?
Ý Thiên quay đầu lại nhìn qua Mã Chí Viễn, hỏi:
- Ngươi hiểu Vô Khuyết công tử bao nhiêu?
Mã Chí Viễn trầm ngâm nói:
- Vô Khuyết công tử được xưng là đệ nhất mỹ nam Hỏa Linh Thành, Hoa gia
chính là một trong năm đại môn phái Thánh Hoàng của Hỏa Linh Thành, có
được hậu trường và thực lực cường đại. Về phần tu vị của Hoa Vô Khuyết
thì đồn đãi ít nhất là cao thủ Huyền Hoàng, thế nhưng mà từ tình huống
trước kia mà suy đoán, hắn có lẽ đã sớm tấn thăng làm Thánh Hoàng.
Đoan Mộc Thanh Vân bổ sung nói:
- Hoa Vô Khuyết chính là nhị công tử của Hoa gia, phía trên còn có một
huynh trưởng tên là hoa Như Nguyệt, là cực phú nổi dnh trong Hỏa Linh
Thành này. Hoa gia nghe nói có quan hệ chặt chẽ với cao tầng Liệt Hỏa Đế Quốc, có không ít cao thủ Hoa gia đảm nhiệm quan lớn chức vụ trọng yếu ở Liệt Hỏa Đế Quốc.
Lan Hinh ngạc nhiên nói:
- Nếu là như vậy, Hoa Vô Khuyết tiến vào Phi Vân thành, chẳng phải là được Phủ nguyên soái nhiệt liệt hoan nghênh?
Mộ Dung Tiểu Dạ cười nói:
- Phủ nguyên soái Dương Mục dã tâm bừng bừng, há có thể không đề phòng Hoa Vô Khuyết?
Tiêu Minh Nguyệt vẻ mặt nghi hoặc nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Phi Vũ, sao ngươi nói chúng ta sẽ có liên quan tới thiếu phụ áo đỏ này?
Tiêu Minh Nguyệt nói vào chính đề, dẫn phát mọi người suy nghĩ sâu xa.
Ý Thiên không vội không chậm đi theo sau nữ nhân áo đỏ này, cười nói:
- Nữ nhân này có quan hệ với Hoa Vô Khuyết, ta từ trên người của nàng cảm ứng được khí tức của Hoa Vô Khuyết.
Mộc Thanh Thư ngạc nhiên nói:
- Ngươi có thể cảm ứng ra chuyện này nữa sao?
Trần Ngọc Lan nói:
- Nếu như nữ nhân này có quan hệ huyết thống với Hoa Vô Khuyết, ngược
lại có thể cảm giác được một hai. Nếu như không có quan hệ huyết thống
trực hệ, có lẽ không cách nào cảm ứng được.
Mộ Dung Tiểu Dạ lưu ý lấy Ý Thiên thần sắc, trầm ngâm nói:
- Nhìn qua sắc mặt của Phi Vũ, nữ tử áo đỏ và Hoa Vô Khuyết dường như không có quan hệ huyết thống gì cả.
Ý Thiên khen:
- Vẫn là Tiểu Dạ thông minh, thiếu phụ áo đỏ và Hoa Vô Khuyết căn bản không phải là thân nhân, mà là tình nhân.
Từ Nhược Hoa nghi vấn nói:
- Quan hệ tình nhân mà ngươi có thể từ trên người của nàng cảm ứng được khí tức của Hoa Vô Khuyết sao?
Ý Thiên cười nói:
- Vậy phải cảm tạ Xích Âm Tử Dương Quyết, đó là vô thượng pháp quyết của Âm Dương Hợp Hoan Phái, đối với Âm Dương chi khí cảm ứng cực kỳ nhạy
cảm.
Ý Thiên lời này nửa thật nửa giả, hắn có thể từ trên người nữ tử áo đỏ
cảm nhận được khí tức của Hoa Vô Khuyết không hoàn toàn có quan hệ tới
Xích Âm Tử Dương Quyết, còn có quan hệ tới Thiên Tâm Thần Dục Quyết của
hắn.
Giờ phút này thiếu phụ áo đỏ dường như cũng phát giác đám người Ý Thiên
đang theo đuôi, lúc này nhìn qua Ý Thiên, tươi cười vũ mị nói:
- Ngươi một đường đi theo, sao không tới gần một chút? Là sợ tình nhân ghen hay là sợ các nàng trách cứ ngươi?
Ý Thiên nhíu mày, khẽ cười nói:
- Không cần đến gần, chỉ cần ngươi quay đầu lại nhìn một cái là được rồi.