Thiên Thánh

Chương 98: Q.7 - Chương 98: Thiên Tòng Vân Thành




Ý Thiên hiếu kỳ nói:

- Về sau thế nào?

Thái cổ huyết ma cuồng tiếu nói:

- Về sau? Khi Hồn Ma bị trấn áp, bát ma gặp tai ương ngập đầu, Thú Ma bị giết, ngay sau đó là Linh Ma. Sau đó không lâu Mộng Ma cũng bị giết chết, bát ma cũng chỉ còn ngũ ma. Ở trong đó ta cùng Âm Ma bị nhốt lại, Thiên Ma, Tâm Ma, Long Ma ẩn nấp bốn phía, không biết tung tích.

Ý Thiên nghe xong trong nội tâm nghĩ đến một việc, bát ma đúng là không may, có lẽ Âm Dương Thần Minh Tông còn đang trong thời kỳ cường thịnh.

Đợi đến lúc bát ma bị trấn áp, đệ nhất tiên phái của Bát Cực Thần Châu mới đi về hướng suy sụp.

Từ điểm này mà suy đoán, thái cổ huyết ma với tình huống Âm Dương Thần Minh Tông còn không có hiểu.

Ý Thiên rất muốn hỏi thăm chuyện của Âm Dương Thần Minh Tông, nhưng cân nhắc tới thân phận thái cổ huyết ma, hắn cuối cùng vẫn buông tha không hỏi.

Lưu ý tình huống bốn phía, Ý Thiên bắt đầu cẩn thận thăm dò thạch thất nhốt thái cổ huyết ma.

Đã đây là cao thủ Âm Dương Thần Minh Tông lưu lại, nơi này Ý Thiên muốn phá giải có lẽ không khó.

Thúc dục Thiên Tâm Thần Dục Quyết, Ý Thiên không ngừng thay đổi tần suất ý niệm, rất nhanh phát hiện dấu vết tiên trận lưu lại nơi dây.

Đây là tiên trận cực kỳ phức tạp, nhìn ra được là cao thủ bố trí xuống, không hy vọng có người nào thả thái cổ huyết ma ra.

Nhưng mà Ý Thiên hôm nay tình huống đặc thù, hắn một khi biểu lộ thân phận sẽ đánh nhau với Bát Cực Thần Điện.

Đến lúc đó nhiều ra một thái cổ huyết ma làm rối, vậy chưa hẳn không phải chuyện tốt.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là do Ý Thiên phải có được năng lực khống chế thái cổ huyết ma, nếu không sẽ tự ăn ác quả.

Cảm thấy được huyết sát ma khí không làm gì được Ý Thiên, thái cổ huyết ma hỏi:

- Ngươi vẫn không trả lời ta, vì sao trên người của ngươi có khí tức của Thánh Ma? .

Ý Thiên lạnh nhạt nói:

- Ta là Ý Thiên, Thánh Ma trong lời của ngươi đã không tồn tại, hắn cuối cùng chỉ lưu một đám khí tức yếu ớt trên người của ta. Phong ấn trong thạch thất này rất đặc thù, còn phức tạp hơn tưởng tượng của ta, nhưng ta có thể cởi bỏ nó.

Thái cổ huyết ma kinh ngạc nói:

- Ngươi nói ngươi có thể cởi bỏ phong ấn, thật sao?

Ý Thiên cười nói:

- Đương nhiên là thật, ta lừa ngươi có ý nghĩa sao? Nhưng mà ta hiện tại không thể cởi bỏ phong ấn cho ngươi được, ta cần phải có thời gian nghiên cứu về nó. Mặt khác, ta có thể thả ngươi ra, nhưng có điều kiện!

Thái cổ huyết ma hỏi:

- Điều kiện gì?

Ý Thiên cười không nói, quay người rời đo.

- Hiện tại vẫn chưa tới thời điểm bàn điều kiện, chờ ta nghĩ kỹ cách phá giải sẽ tới tìm ngươi.

Ý Thiên lời này nửa thật nửa giả, hắn muốn cởi bỏ phong ấn do Âm Dương Thần Minh Tông lưu lại không tính là khó khăn, mấu chốt là hắn hiện tại không dám thải thái cổ huyết ma ra ngoài.

Dù chỉ thả nguyên thần của thái cổ huyết ma, thời cơ cũng không đến.

Tô Nhã Ngọc cùng Ứng Thải Liên ở bên nòoài chờ đợi nóng lòng, từng nhiều lần phát ra sóng dò xét, muốn hiểu tình huống của Ý Thiên, tuy nhiên lại bị ma khí ngăn cản.

Thời điểm này Ý Thiên đi ra, hai nữ tranh nhau nghênh tiếp, nội tâm lo lắng khiến các nàng quên đi rụt rè.

Cười ôn nhu, Ý Thiên trái ôm phải ấp, mang theo hai nàng bay qua Kim Thiên Sơn mạch, bay thẳng tới Thiên Tòng quốc. Tô Nhã Ngọc phục hồi tinh thần lại, mặt mũi đỏ bừng nhìn qua hắn, một tay đẩy hắn ra.

Ứng Thải Liên cười vũ mị, tựa vào trong ngực của Ý Thiên, ánh mắt khiêu khích nhìn qua Tô Nhã Ngọc, dường như cố ý kích thích nàng.

Tô Nhã Ngọc quay đầu nhìn về phía trước, hỏi:

- Bên trong có cái gì thế?

Ý Thiên lạnh nhạt nói:

- Trong hắc động phong ấn thái cổ huyết ma, từng là đại ma đầu trên Bát Cực Thần Châu, hôm nay nguyên thần bị giam cầm ở nơi này.

Ứng Thải Liên nghi vấn nói:

- Hắn có làm khó ngươi không?

Ý Thiên cười nói::

- Hắn bị giam trong đó, có thể làm gì được ta?

Về chuyện thái cổ huyết ma, Ý Thiên không muốn nói nhiều.

Ứng Thải Liên và Tô Nhã Ngọc cũng biết tính cách của Ý Thiên, hai người không có hỏi thêm.

Lướt qua Kim Thiên Sơn mạch, Ý Thiên ba người tiến vào Thiên Tòng quốc, đây là quốc gia phồn hoa nhất ở Vân Châu, từ xa nhìn qua như thung lũng cực lớn, trung ương là bình nguyên.

Thiên Tòng quốc địa hình bằng phẳng, cảnh sắc tươi đẹp.

Không có danh sơn nhưng có nguồn nước phong phú.

Ý Thiên nhìn qua thổ địa phì nhiêu này, nói:

- Nơi này nhìn qua yên lặng tường hòa, không giống như là quốc gia tranh giành hung ác.

Tô Nhã Ngọc cười nói:

- Người không thể nhìn bề ngoài. Tuy Thiên Tòng quốc tại Vân Châu bốn nước dân phong chất phác, nhưng bị chỉnh thể của Vân Châu ảnh hưởng, làn sóng hiếu võ rát mạnh, cũng không phải đơn thuần như tưởng tượng của ngươi đâu.

Ứng Thải Liên nói:

- Trước mắt vạn dặm không mây, chúng ta lại phi hành ở tầng trời thấp, như vậy có thể khiến những kẻ ác nhân kia nửa đường chú ý thì phiền toái.

Tô Nhã Ngọc nói:

- Muốn giảm bớt phiền toái, chúng ta tốt nhất trực tiếp chạy tới Thiên Vân thành.

Ý Thiên tiếp thu lời của Tô Nhã Ngọc, thi triển chuyển di không gian tiến lên, qua thời gian ngắn đã tới Thiên Vân thành.

Từ xa nhìn lại, huyThiên Vân thành to lớn và huy hoàng, hiện ra hình tròn, chiếm diện tích mấy chục vạn dặm vuông, so với Phi Vân thành ít nhất lớn hơn mấy chục lần.

Ý Thiên chưa từng nhìn thấy thành lớn như thế, to tới mức không tưởng tượng nổi, quả thực khó có thể tin.

Nhìn qua bên dưới, Thiên Vân thành từ đông sang tây, con đường thẳng dài nhất cũng phải tới sáu trăm dặm.

Đây là thành trì huy hoàng nhất trong Vân Hoang vạn năm qua, cũng bảo lưu hoàn chỉnh nhất, cũng tiếp tục phát triển thêm.

Bởi vì Thiên Vân thành tọa lạc trên bình nguyên, có thể khuếch trương vô hạn độ, bởi vậy Thiên Vân thành quy mô theo thời gian mà biến lớn lên.

Ứng Thải Liên nhìn qua Thiên Vân thành, cũng phải thán phục.

- Thật sự là quá to lớn, quả thật là thần tích.

Ý Thiên hỏi:

- Thành trì lớn như vậy, có bao nhiêu người ở đây?

Tô Nhã Ngọc nói:

- Nghe nói nhân khẩu đạt tới một ức hai ngàn vạn, bên trong có cao thủ nhiều như mây, hội tụ cường giả cao cấp của Vân Hoang Cửu Châu tới đây sinh sống.

Ứng Thải Liên cười nói:

- Đây gọi là đại ẩn trong thành thị, nhân khẩu ở đây đông đảo, muốn ẩn vào trong đó quá dễ dàng.

Ý Thiên cười cười, lấy Huyễn Lân và Thần Hồn Ngưng Hình Châu ra, lại tìm kiếm tung tích của Tà Hồng.

Lúc này không biết có phải do quan hệ tới khoảng cách hay không, khi tức của Tà Hồng trở nên đặc biệt rõ ràng, Ý Thiên lại nhìn thấy thân ảnh kia, nàng đang ở trong Thiên Vân thành này.

Nhưng mà lúc Ý Thiên chuẩn bị xác định vị trí của Tà Hồng ở phương nào của Thiên Vân thành, Tà Hồng dường như cảm ứng được khí tức của Huyễn Lân cùng Thần Hồn Ngưng Hình Châu, trong nháy mắt ẩn nặc, mất đi tung tích.

Ý Thiên khiếp sợ, bật thốt lên nói:

- Chủ kí sinh của Tà Hồng đã biết rõ chúng ta đã tới, nàng cảm ứng được Huyễn Lân cùng Thần Hồn Ngưng Hình Châu cho nên bắt đầu cắt đứt liên hệ.

Ứng Thải Liên nghi vấn nói:

- Tại sao nàng phải ẩn nấp đi, chẳng lẽ nàng sợ chúng ta cướp lấy Tà Hồng, hoặc là nàng muốn âm thầm cướp lấy Huyễn Lân cùng Ngưng Hồn Châu trong tay chúng ta?

Tô Nhã Ngọc nói:

- Loại khả năng này tính ra là rất lớn, chúng ta nên cẩn thận là hơn.

Ý Thiên thu hồi Huyễn Lân cùng Thần Hồn Ngưng Hình Châu, cũng che dấu khí tức của chúng.

- Đi thôi, chúng ta nên đi dạo Thiên Vân thành này đi.

Nắm tay nhỏ bé của hai nàng, trên mặt tuấn mỹ vô song của Ý Thiên tươi cười mê người.

Tô Nhã Ngọc ngượng ngùng, nhưng mà trong lòng của Ứng Thải Liên vui vẻ, lập tức tựa vào ngực của hắn, âm thầm phân cao thấp với Ứng Thải Liên.

Ứng Thải Liên cười thầm, Ý Thiên thì ra vẻ không biết, kéo hai nữ đáp xuống, bay thẳng tới Thiên Vân thành.

Vân Hoang Cửu Châu bị Bát Cực Thần Điện hùng bá vạn năm, chỉ có nơi hỗn loạn của Vân Châu, bởi vì Bát Cực Thần Điện cũng không có trực tiếp nắm giữ quyền khống chế của Vân Châu.

Truy cứu nguyên nhân, Bát Cực Thần Điện bất hòa với nhau, ai cũng không dám mạo hiểm, nhìn chằm chằm vào, đâm lao phải theo lao, không có phương nào dám giống trống khua chiêng nắm quyền sanh sát Vân Châu.

Bởi như vậy phàm là thế lực đối địch với Bát Cực Thần Điện, đều ẩn núp tới Vân Châu, cộng thêm nơi đây không ai quản lý, khiến Vân Châu trở thành nơi hỗn loạn nhất của Vân Hoang Cửu Châu.

Nhưng mà Vân Châu mặc dù loạn cũng có quy tắc của nó.

Dùng Thiên Vân thành làm thí dụ, chém giết là chuyện bình thường, nhưng lại cấm dùng binh khí đánh nhau lớn trong thành thị, không cho phép phá hư đệ nhất thành của Vân Hoang này.

Ý Thiên mang theo Tô Nhã Ngọc, Ứng Thải Liên đi vào Thiên Vân thành Nam Thiên môn, nơi này người đi lại tấp nập, ngự khí phi hành liên miên không dứt, người ngự kiếm phi hành thuật có số lượng không ít, thậm chí còn có rất nhiều pháp bảo bay tới bay lui.

- Thật sự là quá phồn hoa, quả thực khiến người ta hoa mắt không thích ứng.

So với Phi Vân tặc, Thiên Vân thành phồn hoa quả thực khiến cho Ý Thiên có chút không thích ứng.

Tuy trong thành không cho phép đánh nhau, nhưng các cao thủ bay tới bay lui tùy tâm sở dục, xuyên thẳng qua như thuyền, cho người ta cảm giác tươi đẹp.

Ứng Thải Liên lưu ý tình huống trên đường phố, đám người chen chút chật như nem cối, muốn lách vào cũng không dễ dàng.

Tô Nhã Ngọc vẫn tỉnh táo, nàng chính là nhân sĩ Vân Châu, đã sớm quen với tình huống này rồi.

Ý Thiên tuấn mỹ cùng với Tô Nhã Ngọc, Ứng Thải Liên ưu nhã vũ mị, đối với người vây kín Thiên Vân thành mà nói tuyệt đối có lực hấp dẫn trí mạng, ba người đi tới Nam Thiên môn đã có vô số người chú ý, một ít thế hệ ngả ngớn, người vây quanh có ba lớp, con mắt nhìn chằm chằm vào hai nữ.

Ý Thiên có chút không thích ứng, đặc biệt là đám người xấu xí buông lời chọc ghẹo, thời điểm này ra mặt khiêu khích hai nữ của Ý Thiên thì Ý Thiên tức giận.

Tô Nhã Ngọc nhìn quen những cảnh này, nói khẽ:

- Không cần chấp nhật với bọn chúng, ngươi chỉ cần hơi lộ ra ý động thủ, những người này sẽ tự động cút qua một bên thôi.

Nam Thiên môn là cửa chính phía nam của Thiên Vân thành, có bốn cửa thành, ở đây cửa thành cao lớn nhất, người nhiều nhất.

Giờ phút này tiếng huýt sáo chói tai vang lên bên cạnh ba người Ý Thiên, chí ít có hơn trăm nam tử nhìn chằm chằm vào Tô Nhã Ngọc cùng Ứng Thải Liên, tiếng nói xấu xa quanh quẩn bên tai.

Ứng Thải Liên hơi tức giận, mắng:

- Những thứ này không phải đồ tốt, không biết tai họa bao nhiêu người, dứt khoát giết toàn bộ đi.

Ý Thiên nhìn qua đám rắn rít ở chung quanh, khóe miệng tươi cười âm trầm.

- Những loại người này giết không bao giờ hết, chúng ta nhập gia tùy tục, hơi khiển trách là được rồi.

Lời này còn bên tai, giữa không trung những tiếng cười đắc ý, hung hăng càn quấy, dâm tà, sắc mặt của bọn chúng cứng lại, từ giữa không trung rơi xuống đầu rơi máu chảy, kêu cha gọi mẹ.

Ở trong đó có hơn phân nửa ngã xuống gãy tay đứt chân, biến thành tàn phế, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng các nơi.

Đây là Ý Thiên hơi khiển trách đám người này, dùng Vạn Vật Nguyên Khí Tỏa lập tức phong ấn tu vị của bọn chúng, sau đó là rơi tựh do, chỉ kêu đau đớn chứ không trí mạng.

Trong đám người, rất nhiều cao thủ Vũ Hồn, Võ Tôn, Vũ Hoàng nhìn thấy một màn này thì vô cùng khiếp sợ.

Phải biết rằng Thiên Vân thành chính là đệ nhất thành của Vân Hoang, những thế hẹ hung hăng càn quấy, dâm tà tất cả đều có tu vị ngoài Vũ Hồn, phần lớn là Võ Tôn hoặc là Vũ Hoàng, đơn giản không người nào dám trêu chọc.

Hiện tại Ý Thiên không làm ra chút hành động nào, chỉ khiển trách đám bọn chúng, khiến cho chúng cả một đám tay chân tàn phế, đây chính là chuyện ngu xuẩn.

Cảm nhận được rất nhiều ánh mắt bất thiện, thậm chí là tràn ngập sát khí, Ý Thiên không thèm để ý, lôi kéo Tô Nhã Ngọc, Ứng Thải Liên chậm rãi đi vào nội thành, đến mức người tự động tản ra, trước mặt thực lực tuyệt đối không kẻ nào dám cản đường, không ngừng lui ra hai bên.

- Tiểu tử thật cuồng vọng, vừa tới Thiên Vân thành đã làm càn như vậy, coi chừng bỏ mạng lại đây.

Lời này là từ trong miệng nam tử trung niên, hắn lạnh lùng đứng giữa đường, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua Ý Thiên.

Cười nhạt, Ý Thiên căn bản không để ý tới người nọ, nhìn qua Tô Nhã Ngọc nói:

- Chúng ta đi vào như vậy, có phải quá vô danh hay không?

Tô Nhã Ngọc trừng Ý Thiên, cười mắng:

- Ngươi còn ít xuất hiện ah, ngươi đi tiếp như vậy, nếu không tới nửa canh giờ, cao thủ cả Thiên Vân thành chắc chắn sẽ biết tên của ngươi.

Nghiêng mắt nhìn qua nam tử trung niên, Tô Nhã Ngọc thanh nhã nói:

- Ta là Tô Nhã Ngọc, nghĩ tới chắc các ngươi hơn phân nửa đã biết tên của ta rồi.

Tay trái vung lên, nam tử trung niên bị lực lượng đáng sợ kéo bay ra xa ba trượng, đứng ở một bên.

Nghe được danh tiếng của Tô Nhã Ngọc, nam tử trung niên sắc mặt kinh biến, bật thốt lên nói:

- Vân Châu thập đại mỹ nữ Tô Nhã Ngọc, không thể ngờ ngươi đi vào Thiên Vân thành, còn có được tu vị kinh người như thế.

Trong lúc nhất thời, Tô Nhã Ngọc đi vào Thiên Vân thành cũng truyền ra nhanh chóng, lập tức sinh ra oanh động không nhỏ.

Phải biết rằng Tô Nhã Ngọc tuy xếp hàng thứ ba trong Vân Châu thập đại mỹ nữ, nhưng mà phía trước chính là hai người đặt song song đệ nhất, tất cả đều là người nổi danh trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ.

Tô Nhã Ngọc đứng thứ ba, vậy tương đương Ứng Thải Liên là Nam Dương đệ nhất mỹ nữ cũng có vô số người chú ý tới.

Ý Thiên cười nói:

- Còn nói ta cao điệu, ta nhìn ngươi tài cao gan lớn. Bởi vì ngươi mà ai cugnx biết chúng ta tới Thiên Vân thành a.

Ứng Thải Liên nói:

- Nàng dùng chiêu này gọi là dẫn xà xuất động, đó cũng là vì tốt cho chúng ta. Không cần chúng ta đi tìm bọn chúng.

Tô Nhã Ngọc cười nói:

- Thiên Vân thành quá lớn, tìm người là chuyện rất vất vả, đặc biệt là chúng ta chưa quen cuộc sống nơi đây, chỉ có thể để bọn chúng tìm chúng ta thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.