Thiên Thánh

Chương 77: Q.7 - Chương 77: Thời khắc kích động




- Mọi người phân tích đều có đạo lý của nó, hiện trước mắt tranh luận cái này không có ý nghĩa. Nếu Ứng Thải Liên đã không còn, chúng ta nên đặt chú ý lên Thiên Dương Phong, chờ ngày cởi bỏ phong ấn tiên trận, sau đó chúng ta mới nghĩ chuyện khác, mọi người thấy sao?

Đối với Đạo Huyền Tôn Giả đề nghị, mọi người không có ý kiến, Ứng Thải Liên bị cướp tạm thời bỏ qua..

Duyến Nhược Thủy hết sức hài lòng với kết quả này, Ý Thiên cướp đi Ứng Thải Liên, hắn tranh thủ được thời gian quý giá, đây là điểm Duyến Nhược Thủy hy vọng nhìn thấy nhất.

Sau khi thảo luận chấm dứt, Duyến Nhược Thủy vừa đi ra đại điện đã bị Mai Nhược Tuyết gọi lại.

Nhìn qua Mai Nhược Tuyết đi tới, Duyến Nhược Thủy thần sắc bình tĩnh hỏi:

- Tìm ta có việc?

Mai Nhược Tuyết lạnh lùng nói:

- Trong lúc rảnh rỗi, muốn cùng ngươi đi dạo bốn phía Thiên Duyến Sơn Trang một chút.

Duyến Nhược Thủy hiểu ý của Mai Nhược Tuyết, gật đầu nói:

- Được a, ta mang ngươi đi dạo.

Đi qua hành lang gấp khúc, Duyến Nhược Thủy cùng Mai Nhược Tuyết đi vào một hoa viên, lại gặp Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân cùng Thiên Thủy Thần Kiếm U Mộng Điệp.

Đến lúc này bốn đại mỹ nữ trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ đã gặp nhau.

Bốn quần áo khác nhau, tuy nhiên lại cùng mang mạng che mặt, tình cảnh quái dị.

Trong bốn nữ thì Thiên Thủy Thần Kiếm U Mộng Điệp xuất thân từ Thiên Kiếm Cốc, ba người còn lại là người Bát Cực Thần Điện.

Dưới đề nghị của U Mộng Điệp, bốn người kết bạn đồng hành, xuyên thẳng qua hoa viên của Thiên Duyến Sơn Trang.

Thảo luận lúc trước Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân cũng không có tham dự, cũng không biết chuyện của Ứng Thải Liên.

Sau khi U Mộng Điệp thuận miệng nói, Cổ Nhược Vân thế mới biết Ứng Thải Liên bị cướp, thần sắc kinh ngạc.

- Người nào dám cướp người trong tay Liệt Dương Thần Điện, hơn nữa phản ứng nhanh chóng, không lưu một chút dấu vết nào?

U Mộng Điệp ngạc nhiên nói:

- Liệt Dương Thần Điện phái ra ba cao thủ, có cường giả Nguyên Đế trong đó. Cho dù người cướp Ứng Thải Liên tu vị cực cao cũng không có khả năng trong nháy mắt diệt sát cao thủ Nguyên Đế.

Mai Nhược Tuyết nói:

- Đây là điểm khiến người ta khó hiểu nhất, phóng nhãn khắp thiên hạ, có được tu vị bực này trừ cao thủ Bát Cực Thần Điện ra, tuyệt đối không tìm ra mấy người.

Duyến Nhược Thủy kỳ thật cũng rất nghi hoặc, nàng biết rõ Ý Thiên làm, nhưng mà Ý Thiên trọng thương trong người, làm sao có thể lập tức đánh chết ba cao thủ của Liệt Dương Thần Điện, cứu Ứng Thải Liên đi đây?

- Nghe nói Vân hộ vệ đi ra ngoài, không biết bao giờ quay về?

Thấy Duyến Nhược Thủy không nói lời nào, U Mộng Điệp chuyển hướng chủ đề.

- Vân hộ vệ bị ta phái đi ra ngoài làm việc, cụ thể lúc nào trở về, tạm thời không nói rõ. Nếu ngươi có chuyện tìm hắn, chờ hắn sau khi trở về ta sẽ chuyển lời là được.

U Mộng Điệp cười nói:

- Kỳ thật cũng không có gì, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Mai Nhược Tuyết nhìn qua Duyến Nhược Thủy, như có thâm ý nói:

- Thời điểm này ra ngoài làm việc, chắc chắn rất nguy hiểm.

Duyến Nhược Thủy nói:

- Có hai người các ngươi nhớ thương hắn, ta tin tưởng hắn sẽ không có việc gì.

U Mộng Điệp nhíu mày, phản kích:

- Nhớ thương hắn ta chỉ sợ không chỉ có hai người đâu.

Cổ Nhược Vân thấy hào khí xấu hổ, cười nói:

- Dù sao ta không nhớ thương ai cả.

Duyến Nhược Thủy hừ nhẹ nói:

- Ai biết được, có lẽ có chút ít nhớ thương, lúc này bản thân mình không cảm giác được.

Mai Nhược Tuyết nhìn qua Cổ Nhược Vân, cười lạnh nói:

- Lời của ngươi là trong chúng ta có nhớ thương một người, điều này có thể sao?

Cổ Nhược Vân lắc đầu nói:

- Có lẽ không có khả năng.

U Mộng Điệp trích dẫn lời của Duyến Nhược Thủy.

- Ai biết được?

Duyến Nhược Thủy ý vị thâm trường nói:

- Có chút kết luận đứng nói quá sớm, trên đời này chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.

- Kỳ thật có một số việc cũng không thể vĩnh viễn không xảy ra. Bốn vị mỹ nữ tề tụ một đường, đây là chuyện khó gặp, không đúng sao?

Đột nhiên xuất hiện giọng nói khiến bốn nữ chú ý tới, là Vạn Kiếm Thần Điện Tư Không Thiên Túng, bên người có Trần Xuân Hoa, Lâm Vân Đình, Tuyết Hàn Dạ ba người, vừa vặn đi từ hoa viên khác tới.

Thấy bốn người xuất hiện, Duyến Nhược Thủy biểu lộ bình thản, U Mộng Điệp nhíu mày, cảm ứng được ánh mắt Tư Không Thiên Túng cùng Tuyết Hàn Dạ nhìn qua người của mình, mà Trần Xuân Hoa và Lâm Vân Đình trong ánh mắt mang theo ghen ghét có thể nhìn thấy được.

Mai Nhược Tuyết vẫn lạnh lùng như trước, Cổ Nhược Vân không nói một lời, quan hệ của thần điện với nhau cũng có xa cách.

Bởi vì nguyên nhân này Tư Không Thiên Túng ưa thích U Mộng Điệp nhưng không hứng thú với ba người khác, đây chính là nguyên nhân quan trọng nhất.

Bốn nữu đều là mỹ nữ trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ, cho dù mỹ mạo, trí tuệ, tu vị đều cực kỳ xuất chúng, vừa vặn có thể làm nhiều việc trở nên khác biệt.

U Mộng Điệp nhíu mày, lôi kéo Cổ Nhược Vân lóe lên rồi biến mất, giao nơi này lại cho Duyến Nhược Thủy, dù sao nàng là chủ nhà.

Mai Nhược Tuyết dường như có chuyện gì muốn hỏi thăm Duyến Nhược Thủy, cũng không có chạy đi.

Tư Không Thiên Túng và Tuyết Hàn Dạ thất lạc, thấy U Mộng Điệp rời đi, đơn giản gật đầu với Duyến Nhược Thủy một cái, liền mang theo Trần Xuân Hoa và Lâm Vân Đình rời khỏi.

Buổi sáng giờ Tỵ, Nam Cung Uyển Nghi cùng Lý Nhược Nhiên mang theo mọi người đi tới Đạo Châu, tìm kiếm tung tích của Ý Thiên.

Đạo Châu có bảy nước, Ý Thiên trước mắt đang ở Tống quốc Thất Sát Phong.

Mà Nam Cung Uyển Nghi cùng Lý Nhược Nhiên không quen Đạo Châu, chỉ có thể bằng vào tâm linh cảm ứng của Lý Nhược Nhiên tìm phương hướng đại khái của Ý Thiên mà thôi.

Thất Sát Phong từ trường hỗn loạn, nghiêm trọng ảnh hưởng tới dò xét và trận pháp, cho nên Lý Nhược Nhiên khó tìm ra được.

Lần này đi về phía đông, vì cân nhấc an toàn, Nam Cung Uyển Nghi một chuyến mười người xé chẵn ra lẻ, chia thành tốp nhỏ, trừ nàng cùng Lý Nhược Nhiên ra, những người còn lại bị Lý Nhược Nhiên thu nhập vào cửu cấp tiên khí Thanh Vân.

Giờ phút này Nam Cung Uyển Nghi cùng Lý Nhược Nhiên đặt mình trong đám mây, cẩn thận tìm kiếm gần đó, kết quả Ý Thiên không có tìm được, lại bị không ít cao thủ Đạo Châu chú ý.

- Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, ngươi tốt nhất nên tế ra tiên khí Thanh Vân, hy vọng có thể khiến cho Ý Thiên chú ý, như vậy có thể cảm ứng được hắn ở nơi nào.

Lý Nhược Nhiên không nói hai lời, tiếp thu đề nghị của Nam Cung Uyển Nghi, lúc này tế ra tiên khí Thanh Vân, khảy khúc Hồng Trần Luyến.

Tiếng đàn khẽ động kinh tứ phương, Hồng Trần như mộng.

Tiếng đàn dâng lên thì trên Thất Sát Phong, Ý Thiên lập tức cảm ứng được sư tỷ, nhanh chóng tế ra tiên khí Hồng Trần chỉ dẫn phương hướng cho nàng.

- Tìm được, đi mau.

Sau đó cầm tay của Nam Cung Uyển Nghi, Lý Nhược Nhiên thúc dục tiên khí Thanh Vân, hóa thành một đạo thanh quang, hai người bay thẳng tới Thất Sát Phong.

Một khắc này trên mặt Lý Nhược Nhiên cùng Nam Cung Uyển Nghi mang theo thần thái kích động, mà những người khác trong tiên khí Thanh Vân cũng được Lý Nhược Nhiên thả ra, mười người cùng tiến đến.

Trên Thất Sát Phong, Ý Thiên cảm ứng được khí tức tiên khí Thanh Vân cho nên cũng kích động.

Chia tay nhiều ngày cuối cùng cũng gặp mặt, Ý Thiên tâm tình bao nhiêu cũng có khác thường.

Tô Nhã Ngọc nhìn qua Ý Thiên tế ra Hồng Trần, trong lòng hiểu rõ, nói:

- Người ngươi chờ đã tới?

Ý Thiên cảm khái cười cười, gật đầu nói:

- Đúng vậy a, các nàng lập tức tới ngay.

Nạp Lan Tú Quyên cười quyến rũ, nói:

- Có phải không chờ được, muốn đi ngay đúng không?

Tào Băng Oánh hỏi:

- Có bao nhiêu người?

Ý Thiên trừng Nạp Lan Tú Quyên, sau đó trả lời Tào Băng Oánh.

- Mười người.

Lạc Ngọc Kiều hỏi:

- Có bao nhiêu nữ nhân?

Ý Thiên im lặng, Ứng Thải Liên cười nói:

- Có tám thành là nữ nhân, ngươi cứ thích ăn dấm chua như vậy, ta khuyên ngươi nên sớm rời đi đi, miễn ngươi bị tức giận chết ngất.

Lạc Ngọc Kiều giận dữ, nói:

- Ta không đi, ngươi có thể làm gì? Muốn đá ta ra ngoài, không có cửa đâu cưng.

Ý Thiên nhíu mày lại, Hoang Đường đạo nhân cười quái dị, Kiếm Vô Địch quay người cười trộm, Liên Thiết Phong trong mắt mang theo thần thái thương cảm.

Tào Băng Oánh giữ chặt tay Lạc Ngọc Kiều, ý bảo nàng không nên tức giận, Ứng Thải Liên hừ một tiếng, không rãnh mà để ý.

Tô Nhã Ngọc biểu lộ quái dị, ánh mắt nhìn qua thần thái của Ý Thiên.

Rất nhanh một đám mây xanh bay tới trên không Thất Sát Phong, mọi người lập tức chú ý tới.

Ánh mắt Ý Thiên quái dị, giờ này khắc này hắn tạm thời mượn diện mạo của Vân Hạo Dương, hắn cũng không biết có nên biến thành Nam Cung Phi Vũ hay là biến về diện mạo chân chính của mình.

Lý Nhược Nhiên đứng trên Thanh Vân, có chút kích động nói:

- Sư đệ ở bên dưới, đó là tiên khí Hồng Trần của hắn.

Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Mộ Dung Tiểu Dạ, Tiêu Minh Nguyệt thì kích động rồi, thúc giục Lý Nhược Nhiên mau mau xuống dưới.

Đám người Nam Cung Uyển Nghi, Bích Vân La, Đoan Mộc Thanh Vân vẫn tỉnh táo, nhưng cũng thực sự vội vàng muốn gặp được Nam Cung Phi Vũ.

Thanh Vân bay xuống phía dưới, mười người trong nháy mắt xuất hiện trước mặt đạo quan, nhìn thấy mười người ở đây..

Ánh mắt lưu chuyển, Lý Nhược Nhiên, Nam Cung Uyển Nghi, Từ Nhược Hoa, Lan Hinh tìm kiếm tung tích Nam Cung Phi Vũ, lại không có nhìn thấy Nam Cung Phi Vũ.

Ý Thiên cảm nhận được khát vọng và nóng bỏng trong mắt các nàng, trong nội tâm cũng kích động, toàn thân tỏa ra hào quang mỹ lệ, lập tức hấp dẫn mọi người chú ý.

Giữa không trung, tiên khí Hồng Trần chậm rãi hạ xuống, xoay quanh trên đầu Ý Thiên, kể rõ thân phận của hắn.

Lý Nhược Nhiên phát giác đầu tiên, ánh mắt chuyển qua người của Ý Thiên, phát hiện hắn là Vân Hạo Dương biến thành Nam Cung Phi Vũ, biến thành gương mặt mà mình quen biết.

- Sư đệ!

Hai chữ ngắn gọn mang theo quá nhiều thứ.

Lý Nhược Nhiên mở miệng và nhào tới.

Ý Thiên vô cùng kích động, mở hai tay ra ôm cổ Lý Nhược Nhiên, trong lòng gọi hai chữ sư tỷ.

Đám người Nam Cung Uyển Nghi, Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Mộ Dung Tiểu Dạ cũng kích động, nhanh chóng vây quanh, trong mắt lệ quang lập loè, nhìn không chuyển mắt qua Ý Thiên.

- Ngươi tiểu tử thúi này, ai kêu ngươi chặt đứt liên hệ của Thanh Vân cùng Hồng Trần chứ, hại ta tìm không thấy ngươi, ngươi biết sư tỷ lo lắng cho ngươi cỡ nào không?

Lý Nhược Nhiên vô cùng kích động, một bên quở trách Ý Thiên, một bên hai tay vuốt vai của hắn, biểu lộ quan tâm.

Ý Thiên không nói một lời, hai tay ôm chặt lấy sư tỷ, muốn dung nhập nàng vào người của mình, kể rõ khổ tâm của bản thân.

Ứng Thải Liên, Lạc Ngọc Kiều, Tào Băng Oánh, Tô Nhã Ngọc, Nạp Lan Tú Quyên nhìn thấy một màn này, biểu lộ tất cả không giống nhau.

Kiếm Vô Địch cùng Liên Thiết Phong thì trừng to mắt, dường như không thể ngờ bên cạnh đại ca Ý Thiên lại có nhiều mỹ nữ như thế, quả thật là... Quá kích thích...

Hoang Đường đạo nhân lưu ý mười người tới từ Nam Dương, ánh mắt nhìn qua Cổ Ngũ, đột nhiên có cảm giác gì đó.

Cảm nhận được lực đạo hai tay của Ý Thiên, Lý Nhược Nhiên từ kích động bừng tỉnh, phát hiện tất cả mọi người nhìn mình, sắc mặt nàng đỏ ửng, vô cùng xấu hổ.

Đẩy Ý Thiên ra, Lý Nhược Nhiên giả bộ tức giận trừng Ý Thiên.

- Về sau nếu ngươi không nói câu nào mà bỏ đi, xem ta lột da ngươi thế nào.

Ý Thiên không tức giận, hắn lại cảm động, nhìn qua sư tỷ mỉm cười, trong mắt đầy vui sướng.

Lý Nhược Nhiên trợn mắt nhìn qua Ý Thiên , lập tức thức thời lui sang một bên.

Ý Thiên nhìn qua những người khác, ánh mắt đầu tiên nhìn qua người Nam Cung Uyển Nghi, tiến lên ôm nàng đầy thâm tình.

Nam Cung Uyển Nghi mang mạng che mặt, nhưng mà ở chân mày mang theo ngượng ngùng, ở trước mặt mọi người bị Ý Thiên ôm như thế, mặc dù không nói lời nào, nhưng có một số việc không thể lảng tránh.

- Chia tay nhiều ngày, ngươi có khỏe không.

Tựa vào trong ngực Ý Thiên, Nam Cung Uyển Nghi nhu hòa hỏi thăm.

Ý Thiên vuốt ve mái tóc Nam Cung Uyển Nghi, ánh mắt nhìn qua Từ Nhược Hoa, nói khẽ:

- Trôi qua khá tốt, chỉ nhớ mọi người.

Nam Cung Uyển Nghi vuốt ve an ủi một lát, lập tức đẩy Ý Thiên ra, nói khẽ:

- Các nàng đều rất nhớ ngươi, đi thôi.

Ý Thiên ánh mắt phức tạp nhìn qua Từ Nhược Hoa cùng Lan Hinh, tâm tình khác thường.

Mộ Dung Tiểu Dạ nhìn ra Ý Thiên lo lắng, chủ động tiến lên giữ tay Ý Thiên, thần sắc kích động nói:

- Có thể gặp lại ngươi, thật sự là quá tốt, chúng ta vẫn đi tìm ngươi, nghĩ rằng ngươi đang ở Vân Châu, cho nên chúng ta lập tức chạy tới Vân Châu...

Ý Thiên không biết nên nói cái gì cho phải, một tay cầm tay Mộ Dung Tiểu Dạ kéo vào trong ngực, ôm nàng một lúc, dùng diễn tả áy náy trong lòng.

Sắc mặt Mộ Dung Tiểu Dạ ửng đỏ, nhưng không có cự tuyệt và bài xích, ngược lại thò tay ôm chặt Ý Thiên, dường như muốn nói cho hắn biết mình nhớ hắn cỡ nào.

Ôm một lát, Ý Thiên buông Mộ Dung Tiểu Dạ ra, đi qua những người khác.

Tiêu Minh Nguyệt gương mặt tràn ngập vui sướng nhìn qua Ý Thiên, cười nói:

- Nhìn thấy ngươi, chúng ta yên tâm, mọi người...

Ý Thiên nhìn qua Tiêu Minh Nguyệt, mở hai tay ra.

Tiêu Minh Nguyệt chần chờ một lát, tiến lên ôm lấy Ý Thiên, ôn nhu nói:

- Không nên tự trách, ngươi cũng không nợ chúng ta cái gì.

Ý Thiên khẽ thở dài:

- Ít nhất ta thiếu nợ các ngươi một cái ôm.

Hai tay xiết chặt, Ý Thiên lập tức buông nàng ra, thần sắc kích động bình thường không ít.

Từ Nhược Hoa cùng Lan Hinh đứng tại chỗ, hai người tâm tình kích động, tâm trạng khác thường.

Nhìn qua gương mặt quen thuộc, Lan Hinh cố nén một lát, rốt cục quát to một tiếng, khóc bổ nhào vào ngực Ý Thiên, kêu to thiếu gia, cực kỳ thương tâm.

Thân thể Ý Thiên chấn động, hai tay ôm Lan Hinh, tâm tình của hắn lúc này biến hóa thật nhanh.

Sau đó chờ mọi người, Ý Thiên thua thiệt nhiều nhất là Lan Hinh cùng Từ Nhược Hoa, bởi vì lừa gạt là không thể tránh né, các nàng tổn thương lớn nhất.

Lan Hinh bởi vì yêu cho nên mang trong sạch giao cho thiếu gia, nhưng mà Ý Thiên không phải Nam Cung Phi Vũ, đây là thua thiệt vĩnh viễn không bù đắp được.

- Thiếu gia, đáp ứng Hinh Nhi, về sau không được bỏ Hinh Nhi, được không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.