Thiên Thánh

Chương 44: Q.6 - Chương 44: Tỏa hồn định ảnh




Ý Thiên nhìn thấy một màn này thì tươi cười, thì ra khí lưu đỏ thẫm này có thể cháy muôn đời bất diệt là vì ngày đêm luân chuyển.

Ban đêm khí lưu đỏ thẫm này che dấu dưới đất, nó giống như dòng sông phân bố ra khắp xích vân sa mạc.

Ban ngày thì khí lưu đỏ thẫm này trồi lên mặt đất hóa thành hỏa diễm hừng hực hấp thụ tinh hoa của mặt trời, khí nóng của mặt đất tự hành thai nghén ra một ít liệt diễm tinh nguyên cung cấp cho ban đêm.

Lúc này đây liệt hỏa tinh nguyên trong khí lưu đỏ thẫm bị đám người Ý Thiên hút đi 95%.

Đợi đến lúc khí lưu đỏ thẫm trồi lên mặt đất lại bắt đầu thiêu đốt thì chúng sẽ tự hấp thu tinh hoa của mặt trời, lại tiếp tục thai nghén ra liệt diễm tinh nguyên, vòng tuần hoàn bắt đầu như thế.

Loại tự hành thai nghén năng lượng này đúng là quá cổ quái, khả năng lớn nhất là do trận pháp thần kỳ nào đó giúp nó vận hành cả trăm ngàn năm qua không thay đổi.

Bay lên trời Ý Thiên mang theo cả đám người tạm thời thoát ly khỏi hỏa diễm, phát hiện sáng sớm bão cát không lớn, vô cùng yên tĩnh.

Đám người Từ Nhược Hoa, Ngọc Linh Lung, Mã Chí Viễn cũng lần lượt thức tỉnh lại,lúc nhìn qua chung quanh, trừ đạo nhân đui mù bình tĩnh ngoài ý muốn ra, những người còn lại vô cùng kinh ngạc.

- Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao khắp nơi là lửa cháy giống như hỏa diệm sơn vậy?

Nhìn qua bốn phía, Lan Hinh đặt câu hỏi đầu tiên.

Ý Thiên cười nói:

- Ban ngày xích vân sa mạc, hỏa diễm không ngừng thiêu đốt, đây là ý nghĩa hai chữ xích vân này đối với người tu luyện là một cơ hội rèn luyện vô cùng tốt, chúng ta đều từ đó lấy được lợi ích không nhỏ.

Đạo nhân đui mù cảm khái nói:

- Cũng chỉ có loại năng lực như ngươi mới có thể hấp thu hỏa diễm trí mạng này biến thành động lực. Lão đạo năm đó đã tới một lần, chỉ trong vài ngày này ở đây mà sống một ngày như một năm, vô cùng đáng sợ.

Từ Nhược Hoa tấn chức Thánh Hoàng thì thân thể có biến hóa rõ ràng, tâm thuật và phật tâm kết hợp khiến cho trên người của nàng tỏa ra ánh sáng thuần khiết, hai mắt có thần quang bắn ra, giống như có thể nhìn thấu tất cả ẩn giấu trong lòng người.

Ý Thiên âm thầm cảnh giác, bởi vì hắn phát hiện ánh mắt của Từ Nhược Hoa lúc này nhìn qua có tính xâm lược, vô ý thức bảo trụ bí mật của mình.

- Phi Vũ, ngươi còn chưa nói cho chúng ta biết, hiện tại xích vân sa mạc biến hóa như vậy, chúng ta nên đi đâu đây,

Đối với Từ Nhược Hoa hỏi thăm, Ý Thiên nói:

- Đêm qua ta truy tung Vi Tinh Nghi, xông vào Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên... Lúc ấy Tả Thiên Huệ và bóng đen thần bí bị Hỏa Linh Quy vây quanh, ta ẩn thân ở nơi này, tình huống sau đó các ngươi đã biết rõ.

Trong quá trình giản thuật Ý Thiên tránh đi Vạn Niên Hỏa Quy, cũng không có đề cập tới nó.

Ngọc Linh Lung nói:

- Hỏa Linh Quy chính là một trong ba đại hung thú của xích vân sa mạc, trời sinh tính hung tàn bạo ngược, mà lại kiên nhẫn thật tốt, một khi nhìn chằm chằm vào con mồi thì không dễ gì buông tha đâu.

Tiêu Minh Nguyệt nói:

- Chúng ta trước mắt không nên cân nhắc chuyện này, nếu như Vi Tinh Nghi tiến vào xích vân sa mạc đã lộ ra, ta đoán chừng hiện tại có rất nhiều cao thủ đi vào, chúng ta nên cẩn thận mới được.

Mộ Dung Tiểu Dạ nhìn qua xích vân sa mạc các nơi đều có hỏa diễm bốc cháy, đưa ra vấn đề không tránh khỏi.

- Muốn ở trong xích vân sa mạc tìm kiếm Vi Tinh Nghi, chúng ta nên đi thế nào? Nghe nói nơi này phong bạo rát đáng sợ, chúng ta phi hành cách mặt đất như vậy chỉ sợ sẽ bị cuốn bay đấy.

Trần Ngọc Lan nói:

- Đây là nơi hung hiểm, tốt nhất nên thúc dục pháp khí đi, như vậy giảm được nhiều tinh lực.

Đoan Mộc Thanh Vân vừa mới tấn chức Huyền Hoàng, tâm tình thật tốt, cười nói:

- Biện pháp này không tệ, nhưng mà loại hình pháp khí nào thích hợp đây?

Mộc Thanh Thư cười nói:

- Cái này phải hỏi đạo trưởng rồi, dù sao hắn đã từng tới đây rồi.

Đạo nhân đui mù chần chờ nói:

- Trên người lão đạo có một kiệm kiện lục cấp tiên khí phá không vũ, thích hợp trốn chạy để khỏi chết nhưng lại không thích hợp phi hành. Lúc trước cũng bất đắc dĩ mới thúc dục tiên khí thoát ra khỏi nơi này.

Từ Nhược Hoa nói:

- Già Thiên Tán của ta ở đây, nếu không chúng ta thúc dục Già Thiên Tán bay đi, sau đó lại phòng ngự cẩn thận là được.

Ý Thiên cười nói:

- Không cần phải gấp gáp, ta có một kiện tứ cấp tiên khí, dùng trong xích vân sa mạc này rất tốt.

Lấy một cánh chim ra, Ý Thiên thúc dục linh khí, lập tức hóa thành cánh chim khổng lồ màu xanh, dưới sự khống chế của Ý Thiên thì mọi người phi hành sát đất, xuyên thẳng qua hỏa diễm hừng hực.

- Thiếu gia vật ấy không phải là một trong năm món linh khí đạt được ở Xích Huyết Phong hay sao?

Lan Hinh nhìn qua cánh chim thì vui vẻ.

Ý Thiên mỉm cười gật đầu, đáp lại nói:

- Ngày đó ta đã cảm thấy đồ chơi này hữu dụng, cho nên đặc biệt giữ lại, hôm nay đúng là có công dụng rồi.

Mã Chí Viễn nhìn qua phía trước, hỏi:

- Nam Cung Phi Vũ, ngươi xác định Tả Thiên Huệ đang ở phía trước?

Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, khẳng định nói:

- Ta còn có thể cảm ứng được khí tức của nàng, đang ở phía trước đấy.

Đạo nhân đui mù thúc nói:

- Thừa dịp sáng sớm không có phong bạo, chúng ta tăng thêm tốc độ. Lúc mặt trời lên cao thì nơi này sẽ biến thành địa ngục trần gian, nóng tới mức thần tiên cũng không chịu được.

Mộc Thanh Thư nghi vấn nói:

- Có khoa trương như vậy không?

Đạo nhân đui mù cười khổ nói:

- Sau đó ngươi đã biết rõ.

Ý Thiên khống chế tốc độ chảy linh khí, lập tức bay đi mười dặm, tốc độ này khiến Ý Thiên kinh ngạc.

Đêm qua Tả Thiên Huệ và bóng đen thần bí bị nhốt, giờ phút này một người cũng không có.

Nhưng mà Ý Thiên lại phát hiện nơi này còn có khí tức của Tả Thiên Huệ cùng bóng đen thần bí, đây chính là nơi bọn họ vừa đi qua.

Mộ Dung Tiểu Dạ kinh nghi nói:

- Xảy ra chuyện gì, không có người sao?

Ý Thiên cau mày nói:

- Khí tức của bọn họ ở đây, nhưng mà người biến mất, chúng ta nên tìm kiếm cẩn thận.

Trần Ngọc Lan dò xét tình huống ở gần, nàng cũng cảm ứng được khí tức của Tả Thiên Huệ cùng bóng đen thần bí, trên gương mặt xinh đẹp trầm tư.

Ngọc Linh Lung đánh giá hoàn cảnh chung quanh, nói khẽ:

- Bọn họ vừa rời khỏi cách đây không lâu, nhưng mà khí tức lưu lại rất cổ quái.

Tiêu Minh Nguyệt nhìn qua đạo nhân đui mù, hỏi:

- Đạo trưởng tinh thông đạo thuật, cũng không biết xảy ra chuyện gì?

Đạo nhân đui mù thi triển Tâm Linh Chi Nhãn, cẩn thận dò xét một lát, lắc đầu nói:

- Rất kỳ quái, loại tình huống này lão đạo chưa bao giờ gặp qua!

Thời điểm này Trần Ngọc Lan tiếp nhận chủ đề nói:

- Hình như giống Toa Hồn Định Ảnh Thuật trong truyền thuyết, có thể tập trung khí tức của bản thân, làm cho người ta nghĩ lầm là ở nơi này.

Ý Thiên hiếu kỳ nói:

- Bí thuật này hình như rất thâm ảo a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.