- Ngươi nói Truyền Tống Trận chính là có tiên trận ràng buộc, kết nối với mỗi tòa thành cổ. Mỗi lần
thúc dục tiên trận chính là dựa vào kết nối với Truyền Tống Trận, do đó
duy trì vận chuyển bình thường, phát huy ra uy lực của tiên trận?
Ý Thiên khen:
- Chư Cát huynh thật sự là người cũng như tên, quen thuộc với trận pháp
khiến người ta kính nể. Trước mắt chúng ta đuổi theo là không kịp, biện
pháp duy nhất chính là thúc dục tiên trận, đem Công Tôn Duy Ngã cùng Tả
Thiên Huệ hai người chuyển di từ trong ra ngoài, dùng ngăn cản bọn họ
tới gần trung tâm.
Nam Cung Uyển Nghi kinh ngạc nói:
- Thúc dục tiên trận, nói dễ vậy sao?
Lý Nhược Nhiên cười khổ nói:
- Nơi này không hề có sinh cơ, đừng nói gì đến tiên linh chi khí, căn bản là không cách nào thúc dục tiên trận.
Ý Thiên nói:
- Tỷ tỷ cùng sư tỷ nói như vậy tuy có lý, nhưng chúng ta không phải
không thể thúc dục tiên trận, nhưng mà chỉ nhắm vào trận pháp phạm vi
nhỏ, có thể mượn nhờ tiên khí đánh cược vận khí một phen.
Chư Cát Đằng Huy chần chờ nói:
- Nếu như nắm giữ phương thức chuyển giao năng lượng của mỗi tòa thành,
phạm vi nhỏ thúc dục trận pháp trên lý luận cũng thực hiện được. Nhưng
mà muốn nẵm giữ uyền bí trong đó cũng không phải là chuyện đơn giản.
Nam Cung Uyển Nghi nói:
- Nơi này có tám mươi mốt tòa thành cổ, bằng tu vị hiện tại của ta, còn không cách nào tiến hành thăm dò phân tích mỗi cái được.
Lý Nhược Nhiên cười khổ nói:
- Ta cũng không có thực lực này, chúng ta không thể giúp ngươi.
Ý Thiên nhìn qua mọi người, cười nói:
- Ta có thể xử lý, nhưng đoán chừng cần thời gian tiêu hóa, đồng thời
cũng sẽ dẫn tới cường địch, bởi vậy tỷ tỷ cùng sư tỷ nên hộ pháp giúp ta tranh thủ thời gian.
- Yên tâm, không thành vấn đề.
Lý Nhược Nhiên cùng Nam Cung Uyển Nghi trăm miệng một lời, diệu mục nhìn thẳng vào Ý Thiên.
Hiểu ý cười cười, Ý Thiên đảo mắt nhìn qua những người khác, phân phó nói:
- Các ngươi cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, một khi có địch nhân đến phạm, chắc chắn là cường địch Vũ Đế.
Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Mộ Dung Tiểu Dạ, Ngọc Linh Lung gật đầu đáp lại, chỉ có Đoan Mộc Thanh Vân thần sắc thất lạc, mọi người cũng không có để ý.
Ý Thiên đi vào trong đại sảnh, cẩn thận đo đạc khoảng cách đôi chút, lập tức lăng không ngồi xếp bằng, phân phó nói:
- Mọi người nhớ rõ không nên tới gần, sau đó ta sẽ thúc dục Truyền Tống
Trận Pháp, xem đây là điểm tiến vào, thăm dò huyền bí của Vô Biên Hoang
Thành, tập trung khí tức của Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ. Lúc này sẽ kinh động vô số người, thu nhận công kích của bọn họ, mọi người nên
chuẩn bị cho tốt.
Lý Nhược Nhiên nói:
- Ngươi cứ buông tay mà làm, chuyện khác giao cho chúng ta.
Ý Thiên gật đầu, lập tức nhắm mắt lại, bắt đầu triển khai thăm dò và phân tích với Vô Biên Hoang Thành này.
Nam Cung Uyển Nghi cùng Lý Nhược Nhiên triệu tập mọi người lại cùng một
chỗ, sau đó thương nghị một lát, mọi người lập tức có vị trí và cương vị riêng, thiết lập phòng ngự nghiêm mật ở tầng hai và tầng b, cũng toàn
lực thu liễm khí tức để tránh bị người khác phát hiện ra.
Vô Biên Hoang Thành vô cùng to lớn, trừ có một tòa tiên trận to lớn ra, còn cất dấu không ít hung địa.
Công Tôn Duy Ngã mở Vô Biên Hoang Thành ra và nó có tám cánh cửa cũng có thể tiến vào Vô Biên Hoang Thành, nhưng vị trí xuất hiện khác nhau quá
lớn.
Mà Vô Biên Hoang Thành là do Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ mở ra,
hai người dắt tay nhau đi trước tiên, dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào
sinh môn, sau đó tiến thẳng tới cổ thành gần nhất.
Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ có quan hệ như chính thức đúng như Ý
Thiên suy đoán, sau khi hai người dung hợp tiên khí, số mệnh tình duyên
tự nhiên sinh ra, đây là ông trời chú định.
Tuy trước đó cả hai không có tiến hành liên hệ trao đổi gì, nhưng sau
khi tiến vào Vô Biên Hoang Thành thì lập tức có cảm giác quen thuộc lẫn
nhau, mặc dù chỉ một cái nhìn cũng đủ truyền đạt hàm nghĩa muốn nói
trong lòng, đạt tới hoàn cảnh tâm đầu ý hợp.
- Chúng ta nên nhanh chóng đi tới Đại Hoang Thần Điện, đó là then chốt khống chế Vô Biên Hoang Thành.
Trong quá trình đi tới, Tả Thiên Huệ không che dấu bí mật mà mình nắm giữ nói cho Công Tôn Duy Ngã nghe.
Đây là trí nhớ bẩm sinh của Tả Thiên Huệ, sau khi dung hợ Vi Tinh Nghi, tấn chức Thánh Hoàng thì nó đã thức tỉnh.
Công Tôn Duy Ngã nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tả Thiên Huệ, ánh mắt nhìn qua phía trước, trầm giọng nói:
- Đại Hoang Thần Điện nằm ở Thiên Hoang Thánh thành, đó là trung tâm của Vô Biên Hoang Thành, cách này vượt qua ba mươi sáu vạn dặm. Chúng ta
phải mượn Truyền Tống Trận của thành cổ mới có thể dùng tốc độ nhanh
nhất đuổi tới đó.
Tả Thiên Huệ nói:
- Thiên Hoang Thánh thành có hệ thống phòng ngự đặc thù, dùng tu vị
Thánh Hoàng của chúng ta, cho dù có Vi Tinh Nghi cùng Chú Kiếm Đỉnh cũng không cách nào tiến vào khu vực khống chế trung ương, chỉ có thể tiến
vào kết giới phòng ngự tầng thứ nhất.
Công Tôn Duy Ngã nói:
- Chỉ cần đi vào kết giới phòng ngự tầng thứ nhất chúng ta sẽ an toàn.
Từ nay về sau chúng ta nắm chắc tu luyện, sau khi tấn thăng lên Vũ Đế
vềthì đi vào kết giới phòng ngự tầng thứ hai, do đó khống chế Vô Biên
Hoang Thành.
Tả Thiên Huệ cười nói:
- Vô Biên Hoang Thành chính là thần khí tuyệt thế do Đại Hoang Thần Quân luyện chế, từng chấn nhiếp chư thiên vạn giới. Chúng ta chỉ cần nắm giữ Vô Biên Hoang Thành, ngày sau phi thăng Bát Cực Thần Châu là chuyện dễ
dàng. Nếu có thể khôi phục thần uy Vô Biên Hoang Thành ngày xưa, chúng
ta có thể có thể ở lại Thiên Lục của chúng thần trong truyền thuyết, từ
nay về sau vĩnh hằng bất hủ, lưu danh muôn đời.
Công Tôn Duy Ngã ngạo nghễ nói:
- Yên tâm, đây là số mệnh của chúng ta, dù ai cũng không cách nào ngăn cản.
Chợt lóe lên, hai người giống như ánh sao lao thẳng về phía trước, chỉ chốc lát dã tiến vào thành cổ.
Tả Thiên Huệ mang theo Công Tôn Duy Ngã tiến vào đại điện hình tròn
trong thành cổ, thúc dục Vi Tinh Nghi mở Truyền Tống Trận trong đó, lập
tức tiến vào thành cổ tiếp theo, đạt tới Truyền Tống Trận tiếp theo.
Tiếp tục thúc dục Vi Tinh Nghi, một Truyền Tống Trận lục tục mở ra.
Một lát sau Tả Thiên Huệ cùng Công Tôn Duy Ngã lại vượt qua mười tòa thành, đã đi được mấy vạn dặm.
Tốc độ như vậy quá kinh người, sớm bỏ người khác phía sau, thẳng đến
trung tâm của Vô Biên Hoang Thành là Thiên Hoang Thánh thành.
Nhưng mà lúc hai người vượt qua tòa thành thứ ba mươi lăm, Truyền Tống Trận bị hao tổn, không cách nào mở ra.
Công Tôn Duy Ngã kinh ngạc, Tả Thiên Huệ lúc này hiểu ra nguyên nhân vì sao.
- Truyền thuyết năm đó Vô Biên Hoang Thành gặp trọng thương, xem ra quả
nhiên là thực. Hôm nay tiên trận này bị phá hư, không biết trình độ như
thế nào. Trước mắt chúng ta nên bay tới tòa thành cổ tiếp theo rồi tính
tiếp, nếu như Truyền Tống Trận có thể dùng thì mượn nhờ Truyền Tống Trận tiến lên, nếu như Truyền Tống Trận bị hao tổn, cũng chỉ có thể phi
hành tiến lên.
Sau khi hiểu tình huống,
Công Tôn Duy Ngã không nói hai lời, lôi kéo Tả Thiên Huệ bay tới hướng
trung tâm của Vô Biên Hoang Thành.
Cùng lúc đó các cao thủ khác tiến vào Vô Biên Hoang Thành cũng bắt đầu
triển khai hành động, tiến vào đầu tiên là Cao Dương theo sát phía sau, ý đồ ngăn cản Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ, kết quả chậm một bước.
Đứng trong đại điện hình tròn nhìn qua Truyền Tống Trận, Cao Dương cảm
nhận được khí tức của Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ lưu lại, do đó
phát hiện Truyền Tống Trận.
Nhưng mà muốn mở Truyền Tống Trận cũng không phải chuyện dễ, chỉ chăm
chú phân tích và thâm dò, suy tính diễn biến, tốn thời gian rất nhiều.
Đoàn người Ứng Thải Liên cùng Hoa Vô Khuyết tiến vào Vô Biên Hoang Thành thì phân ra mà đi.
Giờ này khắc này, Vô Biên Hoang Thành nằm ngay trước mắt, vì tư dục của
riêng mình, dù ai cũng không cách nào che dấu tham lam và ích kỷ trong
lòng, đều đặt lợi ích lên đầu.
Nhưng mà Vô Biên Hoang Thành vô cùng vô tận, vô cùng hoang vu.
Trong từng thành cổ không có sinh khí nào, trừ Huyền Hoàng tinh thạch có giá trị xa xỉ ra, cũng không có tiên khí, tiên thuật, hoặc là các loại
linh khí, linh mạch trong truyền thuyết.
Ứng Thải Liên chính là thánh nữ của Liệt Dương Thần Điện, kiến thức rộng rãi, tự nhiên hiểu giá trị Hoang thành khi khống chế nó, bởi vậy ngay
từ đầu đã tính toán nhắm vào việc dò xét, suất lĩnh Phương Hoành Dực,
Chương Chi Ngữ, Vương Phi Dật, Dương Viêm bốn người tiến thẳng tới Thiên Hoang Thánh thành mà đi.
Hoa Vô Khuyết được xưng Vô Khuyết công tử, học thức uyên bác, vô cùng
hiểu đủ loại truyền thuyết về Vô Biên Hoang Thành, nhưng chân chính tiến vào mới phát hiện thì ra đồn đãi sai sự thật.
Xuất phát từ tư tâm, Hoa Vô Khuyết mang theo Hoa Cửu Công cùng Tiết
Phượng Lỵ tiến thẳng tới một tòa thành cổ, cũng không có y theo ước định trước đó hội hợp với Phi Phàm công tử.
Sa mạc Phi Long cùng Vệ Thiên Minh tiến vào Vô Biên Hoang Thành thì mỗi người phân mỗi ngã.
Hai người đều là thế hệ tâm cơ thâm trầm, tự nhiên không tin nhau, cho
nên đường ai nấy đi, cùng bay tới những tòa thành cổ, ý đồ tìm kiếm pháp bảo tiên khí.
Phi Phàm công tử suất lĩnh Nghiêm Tu Vũ, Dương Mục, thanh sam khách ba
người, mật thiết sưu tầm tung tích của Ứng Thải Liên, hắn sách lược vẫn
là bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau, có thể nói vô cùng xảo trá.
Nam Cung Lục Vân cùng Nam Cung Tuấn Trì làm theo ý mình, tiến hành dò
xét với Vô Biên Hoang Thành to lớn, ý đồ tìm ra ảo diệu trong đó, độc bá Vô Biên Hoang Thành.
Tà Thần công tử được Tử Vong thành chủ ám chỉ, đối với tình huống của Vô Biên Hoang Thành vẫn hiểu một chút, được Hỏa Dực Vương Xà hiệp trợ mang theo Mạc Thương Huyền bay thẳng tới Thiên Hoang Thánh thành.
Hỏa Dực Vương Xà thiện khống chế phong lực, phương diện truyền tống cự
ly ngắn có năng lực đặc thù, bởi vậy tốc độ tiến lên của Tà Thần công tử vô cùng kinh người, gần với Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ.
Hà Hiển cùng Âm Thiên Chính cũng tiến tới Vô Biên Hoang Thành, nhưng mà
nhìn thấy tình huống trước mặt lại thất vọng, cũng không có thắng cảnh
phồn hoa như trong tưởng tượng.
Còn lại là Câu Hồn Ma Địch, Đông Phương Tiếu, Tả Tuấn Hi, Mã Hồng Ba,
tiến vào Vô Biên Hoang Thành thì đường ai nấy đi, tìm kiếm đồ vật trong
suy nghĩ, nhưng kết quả không được như ý.
Lúc này đây cao thủ tiến vào Vô Biên Hoang Thành rất nhiều, sa mạc Phi
Long thì lưu cấm chế trên người Công Tôn Duy Ngã, có thể tùy thời nắm
giữ tung tích của Công Tôn Duy Ngã.
Phi Phàm công tử cũng ra lệnh cho Dương Mục lư đồ trên người Tả Thiên Huệ, cũng có thể nắm giữ tình huống của Tả Thiên Huệ.
Về phần cao thủ khác, phần lớn là con ruồi không đầu, chỉ có thể bằng
bằng vào ý thức chủ quan tìm kiếm mà thôi, căn bản không cách nào hiểu
rõ huyền bí chính thức của Vô Biên Hoang Thành.
Trong đại điện của thành cổ, Ý Thiên lăng không ngồi xếp bằng, thăm dò thiên địa.
Mới đầu trên người Ý Thiên không nhìn ra động tĩnh gì, nhưng sau khi
trôi qua một lát, trên mặt đất đại sảnh xuất hiện hào quang, nhanh chóng vẽ ra trận pháp trên đất, chính là Truyền Tống Trận.
Từ lúc Truyền Tống Trận từng bước mở ra, trong đại sảnh xuất hiện hào quang nằm màu bao phủ Ý Thiên vào bên trong.
Đưa thân vào khu vực này, thân ảnh Ý Thiên khi có khi không, hư vô mờ ảo.
Ý Thiên ý niệm xuyên thấu qua Truyền Tống Trận, tiến vào tòa cổ thành
tiếp theo, cũng nhanh chóng triển khai thăm dò, nghiên cứu huyền bí của
Truyền Tống Trận này.
Trong Vô Biên Hoang Thành số thành cổ nhiều kinh người, chúng có liên
tiếp kết nối với nhau, mỗi một chỗ Truyền Tống Trận cũng có thể đi thông với nhiều Truyền Tống Trận khác.
Đây là khả năng tồn tại trên lý luận, mà trên thực tế cũng xác thực như
thế, nhưng mà Vô Biên Hoang Thành gặp trọng thương, rất nhiều Truyền
Tống Trận xuất hiện đủ loại tình huống, có chút đã không cách nào mở ra, có chút có thể mở ra, nhưng lại chỉ có thể truyền tống đơn hướng, làm cho Ý Thiên thăm dò mang lực cản cực lớn.
Vốn Ý Thiên cho rằng Truyền Tống Trận trong thành cổ có thể liên thông
với bất cứ thành cổ nào, như vậy Ý Thiên có thể thúc dục bộ phận trận
pháp ngăn cản Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ tới gần Thiên Hoang
Thánh thành.
Hôm nay tình huống có biến, Ý Thiên không thể không cải biến sách lược,
đóng cửa Truyền Tống Trận, dùng phương pháp nguyên thủy nhất nhằm vào
tám mươi mốt vạn thành cổ trong Vô Biên Hoang Thành thăm dò từng cái và
phân tích.
Đây là công trình to lớn, cần hao phí nhiều thời gian và tinh lực.
Ý Thiên không do dự, muốn đoạt lấy Vô Biên Hoang Thành, nhất định phải
như thế, bằng không thì Vô Biên Hoang Thành sẽ rơi vào trong tay Công
Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ.
Giờ này khắc này Ý Thiên đã hiểu Vô Biên Hoang Thành có quan hệ mật
thiết tới Công Tôn Duy Ngã, Tả Thiên Huệ, nó là đồ vật thuộc về hai
người.
Ý Thiên giờ phút này đang tại cưỡng ép thay đổi số mệnh nhất định, chỉ
vì hắn muốn đưa Vô Biên Hoang Thành này cho Nam Cung Uyển Nghi.
Truy cứu nguyên nhân, Ý Thiên cân nhắc sau khi mình rời khỏi, nếu Nam
Cung Uyển Nghi có thể nắm giư Vô Biên Hoang Thành, có thể bảo vệ tốt
người thân bên cạnh Nam Cung Phi Vũ, xem như cho Nam Cung Phi Vũ đã chết một câu trả lời, viên mãn công thành lui thân.
Đóng cửa Truyền Tống Trận xong, Ý Thiên ý niệm bắn thẳng đến hư không,
tám mươi mốt vạn sợi ý niệm phô thiên cái địa, tác dụng lên mỗi thành
cổ, thẳng vào đại điện hình tròn.
Tám mươi mốt vạn tòa cổ cũng chỉ có Thiên Hoang Thánh thành phòng ngự nghiêm mật, dễ dàng đánh nát ý niệm của Ý Thiên.
Ý Thiên không có buông tha cho, lúc thăm dò các tòa thành cổ, tiếp tục
thăm dò huyền bí của Thiên Hoang Thánh thành, ý đồ tìm ra pháp môn đi
vào thánh thành.
Đồng thời thăm dò tám mươi mốt vạn tòa cổ thành, Truyền Tống Trận của
mỗi tòa thành đều có khác biệt, hội tụ số liệu quá kinh người, cần
nhiều thời gian tính toán.
Đây là thời khắc khảo nghiệm tu vị của hắn, Ý Thiên thành tựu phương
diện ý thức thâm bất khả trắc, nhưng lúc này cũng cảm thấy cố hết sức.