Thiên Thánh

Chương 110: Q.6 - Chương 110: Trước giờ mưa bão




Ứng Thải Liên gật đầu nói:

- Cảm ơn hảo ý của nhị trưởng lão, lúc này ta sẽ không mềm lòng.

Tay trắng nõn nà vung lên, hỏa diễm biến mất.

Ứng Thải Liên rời khỏi mật thất, lại gọi Phương Hoành Dực, Vương Phi Dật, Chương Chi Ngữ, Dương Viêm tới cùng, mở hội nghị bí mật.

Một lát sau hội nghị chấm dứt, Phương Hoành Dực cùng Vương Phi Dật song song rời đi, hành tung không rõ.

Ứng Thải Liên đứng ở trong sân, nhìn qua mưa to dưới bóng đêm, ánh mắt vô cùng phức tạp, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó.

Trong phủ Nguyên Soái, Phi Phàm công tử ngồi ở đại sảnh, Nghiêm Tu Vũ, Dương Mục phân ngồi hai bên, ba người vẻ mặt âm trầm, thập phần tức giận.

Lúc này mượn nhờ Vi Tinh Nghi bày ra tất cả, vốn tưởng rằng có thể thủ lợi.

Ai ngờ kết quả lại bị Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ chiếm đại tiện nghi, bị Ý Thiên ngư ông đắc lợi, đây là chuyện ba người không muốn thấy nhất.

Nghĩ đến Ý Thiên, Phi Phàm công tử vô cùng tức giận, hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới, thành quả chính mình tân tân khổ khổ lại bị Ý Thiên lấy được.

Trở lại Phi Vân thành, Phi Phàm công tử cẩn thận hồi tưởng lại quá trình xuôi nam lần này, đặc biệt là có quan hệ tới Ý Thiên, phát hiện rất nhiều thế lực tính toán lẫn nhau, cuối cùng nhất tiện nghi Ý Thiên, đây là chuyện quá bất ngờ.

Dương Mục cùng Nghiêm Tu Vũ ngậm miệng không nói, lúc này hành động đã dẫn rất nhiều nhân tố đi vào, ai ngờ kết quả vượt qua dự đoán của nhiều người.

Vốn Phi Phàm công tử muốn nhân cơ hội suy yếu thực lực Nam Cung thế gia cùng Huyền Dương Cung, ai ngờ phủ nguyên soái cũng tổn binh hao tướng, gặp trọng thương.

Đương nhiên Nam Cung Tuấn Trì cùng Huyền Dương Cung cũng không có chiếm được tiện nghi, duy nhất toàn thân trở ra chính là đám người Ý Thiên.

- Công tử, ngày mai chính là thời gian Nam Cung Tuấn Trì ước chiến Nam Cung Uyển Nghi, chúng ta có nên thừa cơ ra tay, một mẻ hốt gọn bọn chúng?

Phi Phàm công tử khẽ nói:

- Thực lực của Nam Cung Tuấn Trì hôm nay căn bản không làm gì được Nam Cung Uyển Nghi. Nếu hắn muốn làm suy sụp Duệ Phong Lâu, nhất định phải có đối sách khác.

Nghiêm Tu Vũ nói:

- Dùng tình huống trước mắt phân tích, chỉ sợ Nam Cung Tuấn Trì cũng không có kế sách ra gì.

Thời điểm này một cao thủ của phủ nguyên soái vội vàng xâm nhập, cầm phong thư trong tay.

- Khởi bẩm nguyên soái, có người đưa thư này tới.

Dương Mục hơi ngoài ý muốn, tiếp nhận thư tín xem xét, bìa mặt viết năm chữ ‘ Phi Phàm công tử khải ’.

Dương Mục phất tay bảo người nọ lui, đem thư tín đưa cho Phi Phàm công tử Đoạn Thiên Đức.

Tiếp nhận thư, Phi Phàm công tử lúc này mở ra, sau khi xem thì cười ba tiếng, không ngừng nói tốt.

Nghiêm Tu Vũ khó hiểu, hỏi:

- Chuyện gì cao hứng như thế?

Phi Phàm công tử giao thư cho Nghiêm Tu Vũ xem, Dương Mục cũng tiến lên quan sát, sau khi xem xong hai Vũ Đế đều cười to.

Dương Mục nói:

- Tin tức này tới quá kịp thời, ngày mai nên cho Nam Cung thế gia đẹp mắt.

Nghiêm Tu Vũ nói:

- Có lừa dối hay không?

Phi Phàm công tử cười nói:

- Không sao, chúng ta tùy cơ ứng biến là được. Hiện tại các ngươi nhanh đi chuẩn bị, ngày mai cho bọn chúng kinh hỉ.

Dương Mục cùng Nghiêm Tu Vũ nhìn nhau cười cười, song song rời khỏi.

Phi Phàm công tử một người ngồi ở đại sảnh, lẩm bẩm:

- Thật không nghĩ tới, kết quả lại biến thành thế này, ngày mai sẽ xuất hiện bao nhiêu cao thủ đây? Lúc này ta xem hắn còn trốn đi đường nào. Ha ha ha...

Thời điểm Phi Phàm công tử thu được thư thì một vị khách không mời tiến tới Huyền Thiên Bảo Tháp, lại bí mật nói chuyện với Vũ Đế Nam Cung Tuấn Trì.

Rất nhanh song phương đạt thành nhận thức chung, trên mặt Nam Cung Tuấn Trì lo lắng quét sạch, mà chuyển biến thành cười âm hiểm quỷ dị.

Sau khi tiễn khách không mời đi, Nam Cung Tuấn Trì một người lén lút rời khỏi Huyền Thiên Bảo Tháp, chẳng biết đi đâu.

Rốt cuộc khách không mời kia là ai, hắn cùng với Nam Cung Tuấn Trì nói cái gì, làm cho Nam Cung Tuấn Trì cảm xúc biến hóa to lớn như thế, Nam Cung Tuấn Trì lại một mình đi đâu?

Tất cả không người nào biết, cứ chờ thời gian công bố..

Duệ Phong Lâu, trong phòng của Ý Thiên, hắn đang đứng trước cửa sổ, nhìn qua mưa đêm bên ngoài, tâm tình bất định.

Ý Thiên có cảm thụ rõ ràng, hắn hiểu được có việc sắp phát sinh, nhưng hắn không tính ra là cái gì.

Lan Hinh ngồi ở bên giường, ánh mắt si ngốc nhìn qua Ý Thiên, đang chờ thiếu gia quay lại.

Lúc này xuôi nam, tuy Lan Hinh vẫn đi theo bên cạnh Ý Thiên không có cơ hội thân mật.

Hôm nay trở lại Duệ Phong Lâu, trở lại ổ nhỏ ấm áp, trong lòng Lan Hinh tràn ngập chờ mong, nhưng mà nàng cũng cảm thấy thiếu gia đã khác với ngày xưa.

Ý Thiên vẫn không nhúc nhích, trong nội tâm đang cân nhắc rất nhiều.

Từ khi rời khỏi xích vân sa mạc, Ý Thiên đã đặt ra quyết tâm, trở lại Phi Vân thành thì hắn sẽ rời đi.

Vốn dĩ Ý Thiên cho rằng sư tỷ Lý Nhược Nhiên sẽ cùng tới đây, có Nam Cung Uyển Nghi cùng Lý Nhược Nhiên hai đại Vũ Đế tọa trấn Duệ Phong Lâu, Ý Thiên có thể yên tâm rời đi.

Hôm nay sư tỷ Lý Nhược Nhiên có việc chậm trễ, mà Nam Cung Tuấn Trì lại nhận được chiến thư vào lúc mấu chốt, chuyện này làm cho Ý Thiên làm sao có thể yên tâm đi xa?

Đối với Ý Thiên mà nói, ở lâu ở đây mấy ngày cũng không có gì.

Nhưng trước mắt đang mưa to lại làm cho Ý Thiên cảm thấy được điềm báo nguy hiểm, làm nội tâm của hắn cảm thấy bất an.

Ý Thiên từng thúc dục Thiên Tâm ý thức suy tính, mặc dù không có suy tính ra cụ thể xảy ra chuyện gì, lại hiểu nếu mình rời khỏi vào bây giờ là có thể tránh né tai họa này.

Thế nhưng mà Ý Thiên lại có thể thả tất cả mà rời đi hay sao?

Giờ này khắc này tâm tình của Ý Thiên cực kỳ mâu thuẫn.

Rời khỏi là lựa chọn lý trí, nhưng mà hắn không yên lòng, hắn không thể để nữ nhân bên người của mình bị người ta khi dễ.

Cảm tình là một loại gánh nặng, nhưng nó lại là điểm ký thác tâm thần.

Ý Thiên trở thành Nam Cung Phi Vũ vẫn chưa tới hai tháng, nhưng thân phận này có quá nhiều trí nhớ sung sướng hắn không cách nào xóa đi được.

Rời khỏi là tất nhiên, nhưng khi nào rời khỏi và rời đi như thế nào thì hắn rất chú ý.

Ý Thiên không cầu quá nhiều, chỉ cầu không lưu tiếc nuối, không lo lắng đi xa, lưu cho tất cả mọi người một ấn tượng tốt, làm cho Nam Cung Phi Vũ vĩnh viễn sống trong lòng của mọi người.

Yêu cầu này không coi vào đâu, nhưng mà có thật sự thực hiện được nguyện vọng này hay không?

Có lẽ kết quả luôn ngoài dự đoán mọi người, không phải sao?

Mưa to suốt đêm, thẳng đến sáng sớm thì mưa to mới chấm dứt.

Một đêm này Phi Vân thành phát sinh rất nhiều chuyện, lại bởi vì cơn mưa này nhiều người cảm kích.

Ý Thiên một đêm chưa ngủ, mà Lan Hinh phục thị hắn cả đêm, dứt bỏ sầu lo trong tròng, nhưng vẫn luôn không gạt bỏ bóng mờ đi được.

Một đêm triền miên, tu vị của Lan Hinh tăng nhiều, hai người Âm Dương song tu, được Xích Âm Tử Dương Quyết tẩm bổ khiến cho tu vị Lan Hinh tăng lên nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.