- Trời cũng không, đất cũng
không, nhân sinh mịt mù vô vi. Nhật cũng không, nguyệt cũng không, mọc lên ở phương đông tây rơi vì ai công? Sinh cũng không, tử cũng không,
hồng trần như mộng. Mệnh cũng không, vận cũng không, tạo hóa đều trong
định số.
Giọng nói hư vô mờ ảo, đây là tâm đắc hòa thượng tĩnh tọa ba ngàn năm mới hiểu được.
- Phụ cũng không, mẫu cũng không, chợp mắt âm dương mông lung. Thê cũng
không, tử cũng không, trên đường hoàng tuyền không gặp lại. Tình cũng
không, yêu cũng không, si mê một hồi nhanh như gió, duyến cũng không, nợ cũng không, duyến nợ thương biến hóa.
Vạn vật đều không, hồng trần như mộng, nhưng mà ai có thể nhìn thấu?
- Kim cũng không, ngân cũng không, sau khi chết chưa từng trong tay.
Được cũng không, mất cũng không, vinh nhục qua đi tuổi thọ cũng tới cuối cùng. Thành cũng không, bại cũng không, không ai dùng thành bại luận
anh hùng. Quyền cũng không, danh cũng không, đảo mắt chỉ là một khối đất phong hoang vu.
Danh lợi thế tục, thành bại đều không, đến cuối cùng tất cả chỉ là một trận gió phù hoa.
Cái gì cũng không, nói đến nói đi tất cả đều là không.
Tâm tính của hòa thượng trong ba ngàn năm qua chính là 'không', nhưng mà ai có thể quên hết mọi thứ, cái gì cũng không?
Không diệt thiện xướng rung chuyển linh hồn, thẳng vào nhân tâm.
Phối hợp với khúc ca của hòa thượng trẻ tuổi, lưu lại cho Ý Thiên ấn ký
mờ ảo, không cách nào phai mờ, tạo thành rung động quá lớn với tâm thần
của hắn.
Khúc ca này quanh quẩn trong đầu Ý Thiên thời điểm hắn thanh tỉnh lại
thì Vạn Niên Hỏa Quy sớm biến mất, hòa thượng trẻ tuổi cũng không có
tung tích, chỉ còn mình hắn trong sa mạc hoang vu, giống như muỗi bỏ
biển.
Ý Thiên lúc này đứng lên, hắn tươi cười phức tạp, hòa thượng trẻ tuổi
truyền cho hắn một khúc ca, làm cho hắn có một loại nhận thức mới về
cuộc sống.
Đối với Ý Thiên tu luyện Vạn Vật Vô Cực có cực trợ giúp lớn, nhưng lại bác bỏ Ý Thiên tu luyện Thiên Tâm Thần Dục Quyết.
Thiên Tâm Thần Dục Quyết vô cùng huyền diệu, mà Thiên Tâm tức là nhân
tâm, thần dục chính là nhân dục, vừa vặn đối lập với pháp quyết hư vô
của phật môn.
Trầm tư trong ngắn ngủi, Ý Thiên khôi phục bộ dáng lúc trước, quay đầu
nhìn tình huống chung quanh, trong nội tâm đang suy nghĩ xử lý như thế
nào chuyện của Long Dao Châu.
Nhưng vào lúc này một điềm xấu hiện ra trong lòng của Ý Thiên, làm cho tâm thần của hắn xiết chặc.
Sau một khắc, một đạo khí tức quen thuộc xuất hiện, tới gần Ý Thiên.
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi đúng là ngoan độc, vậy mà muốn mượn tay Xích
Vân Tử Thần giết chết tất cả người tranh đoạt Vô Biên Hoang Thành.
Giọng nói thanh thúy mang theo tức giận, là Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên nói ra.
Đứng trên bầu trời, Ứng Thải Liên đi tới, hai mắt như đao nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, nhìn ra được rất tức giận.
Ý Thiên hơi ngoài ý muốn, chính mình trước đây lộ ra tung tích của Tả
Thiên Huệ cùng Vi Tinh Nghi, hành động thập phần che giấu, tại sao Ứng
Thải Liên lại phát hiện do mình gây nên?
Mỉm cười, Ý Thiên phản bác nói:
- Thánh nữ đã sớm biết rõ, vì cái gì còn tự mình tham gia? Ta làm như
vậy, trừ muốn xem náo nhiệt ra, cũng không phải hợp tâm ý của mọi người
sao?
Ứng Thải Liên nói:
- Ngươi đừng vội xảo biện, bắt đầu đi từ Phi Vân thành tới đây, ngươi
ngươi khắp nơi đối nghịch với ta, ta cũng nhiều lần tha thứ cho ngươi.
Ai nghĩ tâm của ngươi quá độc, ngươi thật cho rằng ta có vài phần kính
trọng ngươi thì không giết ngươi sao?
Ý Thiên cười nói:
- Thánh nữ đối đãi với ta thế nào?
Ứng Thải Liên tức giận nói:
- Ngươi sẽ nhanh chóng biết thôi.
Phi thân tới, Ứng Thải Liên mở hai tay ra, hỏa diễm quanh người bay múa, hỏa diễm dưới sự khống chế của nàng biến thành hỏa điểu, vung vẩy đôi
cánh lửa đỏ thẫm,trước người Ý Thiên hình thành kết giới, hắn không có
chỗ trốn.
Ý Thiên cười nhạt một tiếng, cũng không sợ hãi, tuy đây là lần đầu tiên
chính thức giao phong với Ứng Thải Liên, nhưng trên mặt của hắn vẫn bảo
trì nụ cười mê người.
Trong mắt Ý Thiên mà nói, hắn và Ứng Thải Liên lập trường đối lập, mặc
kệ hắn là Nam Cung Phi Vũ hay Ý Thiên đều vĩnh viễn đối lập với Liệt
Dương Thần Điện.
Xuất phát từ lập trường khác nhau, Ý Thiên có lẽ thừa cơ chém giết Ứng Thải Liên.
Thế nhưng mà không biết vì cái gì, Ý Thiên đối với Hồng Vân thánh nữ mặc dù không có hảo cảm, nhưng cũng khong có căm hận đáng ghét.
Có lẽ xuất phát từ lợi ích, giữ lại Ứng Thải Liên có thể kiềm chế người
khác, cũng có lẽ là do Ứng Thải Liên chính là nữ nhân, trước khi chọc
giận Ý Thiên thì hắn không muốn giết người vô tội.
Nhìn qua Ứng Thải Liên tới gần, trong lòng Ý Thiên sinh ra vô số ý niệm trong đầu, nhưng không có ý niệm giết nàng trong lòng.
Giờ khắc này Ý Thiên cân nhắc phải đối phó làm sao, dưới tình huống
không bại lộ thực lực, xảo diệu thoát khỏi Hồng Vân thánh nữ.
Nhìn qua gương mặt tuấn tú của Ý Thiên đang tươi cười, Ứng Thải Liên
thập phần tức giận, nàng có cảm giác bị khinh thị, cũng không biết vì
cái gì Ý Thiên tươi cười khiến cho tim nàng đập mạnh.
Bàn tay như ngọc vung vẩy, chưởng lực phá không.
Hỏa diễm không ngớt không dứt dưới sự khống chế của Ứng Thải Liên hóa
thành sóng lửa bài sơn đảo hải bao phủ thân thể Ý Thiên thân, ý đồ đốt
chết hắn.
Ý Thiên nhìn vào mắt Ứng Thải Liên, cảm nhận được hận ý cùng sát khí
trong mắt của nàng, trong nội tâm xuất hiện cảnh giác, áp dụng sách lược phòng ngự, bố trí kết giới quanh người.
Trong nháy mắt sóng lửa nện vào người Ý Thiên, lập tức xé rách tần tầng kết giới của Ý Thiên, bức thẳng thân hình của Ý Thiên.
Một khắc này trên gương mặt tuấn tú của Ý Thiên mang theo biểu lộ không
tưởng tượng nổi, thân thể lập tức thu nhỏ lại, hóa thành một hạt bụi,
xuyên qua khe hở hỏa diễm bay ra ngoài.
Ánh sáng nhạt lóe lên, Ý Thiên khôi phục bản thể, ánh mắt quái dị nhìn quaỨng Thải Liên, trầm giọng nói:
- Nhìn không ra thánh nữ thậm chí có thủ đoạn như thế, ta đúng là vô cùng bội phục.
Ứng Thải Liên khẽ nói:
- Ta cũng không nghĩ ra, Nam Cung Phi Vũ ngươi có bản lĩnh trốn chạy
để khỏi chết kinh người như thế, vậy mà tránh được một kích của ta.
Lóe lên rồi biến mất, Ứng Thải Liên không dừng lại chút nào, nhanh chóng triển khai đợt công kích thứ hai.
Trong hư không tiếng xì xì vang lên không dứt bên tai, bàn tay ngọc của
Ứng Thải Liên trắng mà thon dài, chiêu thức mau lẹ, nổi bật dáng người
đường cong mê người, cho người ta cảm giác ưu nhã và linh động.
Ý Thiên bắn người lên, lảng tránh trong hư không, phân thắng bại với Ứng Thải Liên.
Tốc độ của Ứng Thải Liên nhanh tới mức kinh người, nếu Ý Thiên không có
cảm ứng linh mẫn, đã sớm tao ngộ công kích của Ứng Thải Liên.
Di động cao tốc, trong nháy mắt Ý Thiên trong chuyển biến phương vị liên tục, luôn né tránh công kích huyền diệu của Ứng Thải Liên.
Tức giận hừ một tiếng, Ứng Thải Liên quát:
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi là nam nhân thì nên đấu một trận với ta.
Ý Thiên khẽ cười nói:
- Nam nhân giao chiến với nữ nhân có nhiều hình thức lắm, thánh nữ muốn
chiến một trận với ta, không biết là chiến trên giường hay là chiến dưới giường đây?
Ứng Thải Liên khó thở, nổi giận mắng:
- Muốn chiến trên giường với ta, ngươi phải có bản lĩnh mới được. Hiện tại thì xem ta đánh bại ngươi như thế nào.
Dưới cơn thịnh nộ, hào quang hội tụ quanh người Ứng Thải Liên, vô số hỏa diễm đỏ tươi hội tụ lại, quay chung quanh người của Ứng Thải Liên, hình thành đồ án đặc thù, tầng tầng lớp lớp giao thoa xen kẽ với nhau giống
như kén tằm, bao phủ nàng vào bên trong.
Một khắc này một đạo khí thế cường đại bao phủ thiên địa, bao phủ người
của Ứng Thải Liên, nhanh chóng bức Ý Thiên lui ra phía sau, trên mặt đầy nghi hoặc.
Trong ấn tượng của Ý Thiên, Ứng Thải Liên có lẽ chỉ là Thánh Hoàng mà thôi, tuyệt đối không thể nào tỏa ra khí thế cường đại như vậy, trừ phi nàng có được tu vị Vũ Đế.
Nhưng mà hôm nay chuyện không có khả năng biến thành có khả năng, bảo Ý Thiên làm sao không khiếp sợ cho được?
Nhưng mà Ý Thiên không rõ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Phía chân trời, mặt trời lên cao, ánh nắng tươi sáng.
Ứng Thải Liên cùng Ý Thiên cách xa nhau trăm trượng, đứng trên bầu trời, bên ngoài thân thể có vô số hỏa diễm quay chung quanh thành biến thành
hỏa cầu khổng lồ, do hơn mấy trăm ngàn hỏa diễm tạo thành.
Nhìn qua Ứng Thải Liên ở trung tâm hỏa cầu, Ý Thiên cẩn thận lưu ý đặc
thù của nó, phát hiện hỏa cầu này do một ngàn sáu trăm tần hỏa diễm tạo thành, mỗi một tầng hỏa diễm mang theo tần suất chấn động khác nhau, có phương thức vận hành khác nhau, cộng đồng cấu thành quả cầu lớn như
thế.
Tập trung nhìn chằm chằm vào, Ý Thiên ánh mắt mê ly, giống như nhìn thấu huyền bí của hỏa cầu, cảnh tượng trong đó rõ mồn một, không thoát khỏi
quan sát của Ý Thiên.
Đó là vô số nguyên lực cấu thành đồ án chặt chẽ, là một loại trận pháp hợp thành, do mười sáu loại trận pháp dung hợp mà thành.
Nhìn thấy cảnh này, Ý Thiên bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Trên người của ngươi ẩn chứa tiên trận, không thể ngờ có thể giúp
ngươi bộc phát tu vị Vũ Đế, vượt qua cao thủ Huyền Đế bình thường có thể so sánh được.
Ánh mắt Ứng Thải Liên khẽ biến, nói:
- Nhìn không ra ngươi đúng là có vài phần bổn sự, vậy mà nhìn thấu bí mật trên người của ta.
Ý Thiên hỏi:
- Không biết tiên trận trên người thánh nữ lai lịch là gì?
Ứng Thải Liên tập trung nhìn ánh mắt Ý Thiên, ngữ khí lãnh ngạo nói:
- Đây là Liệt Dương Thần Điện Thánh Nữ Các Liệt Hỏa Chân Âm Tứ Huyền Đại Trận, thời điểm ta kế nhiệm thánh nữ đã được tiền nhiệm thành nữ truyền thừa. Hiện tại cho ngươi biết uy lực của Liệt Hỏa Chân Âm Tứ Huyền Đại
Trận này.
Hai tay giơ lên, hỏa diễm quanh người Ứng Thải Liên cũng bay lên, quay
chung quanh thân thể của nàng, hình thành một cột sáng thông thiên, lập
tức kết nối với thiên địa.
Đến lúc đó lực lượng chí dương chí cương, chí phách chí cường từ trên
trời giáng xuống, rót vào trong người của Ứng Thải Liên, làm cho tu vị
của nàng tăng vọt gấp trăm lần, thời không gần đó vặn vẹo biến hóa, lập
tức rạn nứt, khí tức hủy diệt tỏa ra chung quanh.
Ý Thiên kinh hô một tiếng, thân thể của hắn ở giữa không trung hóa thành ngàn vạn, trong nháy mắt hóa thành mấy vạn đạo thân ảnh, từng đạo hỏa
diễm trải rộng phạm vi mấy ngàn dặm, làm cho người ta không phân biệt
được thật giả.
Ứng Thải Liên bay lên trời, hỏa cầu bên ngoài bành trướng, vô số hỏa
diễm từ trong hỏa cầu bay ra, tập trung mỗi thân ảnh của Ý Thiên trong
phạm vi ngàn dặm.
Từng đạo hỏa diễm đuổi theo từng đạo thân ảnh, bắn ra bốn phương tám hướng.
Những hỏa diễm kia gặp vật thì hủy diệt, dẫn phát nổ tung không ngớt, nổ tung trong xích vân sa mạc này.
Ý Thiên di động thật nhanh, không ngừng huyễn hóa ảo ảnh mới, cũng kéo ra dài khoảng cách với Ứng Thải Liên.
Đồng thời Ý Thiên mật thiết lưu ý biến hóa trên người Ứng Thải Liên,
phát hiện uy lực của Liệt Hỏa Chân Âm Tứ Huyền Đại Trận rất mạnh, hỏa
diễm bắn ra bốn phía có thể hủy diệt nguyên thần của Thánh Hoàng, trọng
thương thân thể Thánh Hoàng.
Giữa không trung, khí thế trên người Ứng Thải Liên không ngừng mạnh hơn, hỏa cầu ngoài thân càng lớn hơn, phát ra hỏa diễm càng ngày càng nhiều, cột sáng liên thông với mặt trời càng ngày càng thô, cơ hồ sắp trở
thành hóa thân của mặt trời..
Gần đó không gian cứng lại, ảo ảnh mà Ý Thiên lưu bị nghiền nát, làm
cho Ý Thiên toàn lực né tránh, bằng không sẽ bị hỏa diễm vây quanh.
Một khắc này rất nhiều sóng ý niệm dò xét từ bốn phương tám hướng lao
tới, lúc tới ần Ứng Thải Liên thì bị xé nát, căn bản không dò xét ra tin tức hữu dụng nào cả.
Trong khu vực đặc biệt, Ứng Thải Liên chúa tể tất cả.
Ánh mặt trời không ngừng cung cấp động lực cho Ứng Thải Liên, làm cho tu vị của nàng không ngừng tăng lên, nhưng mà nàng vẫn không thể tập trung thân ảnh của Ý Thiên, không thể đạt được thắng lợi như mong muốn.
Ý Thiên lúc này tươi cười đã sớm biến mất, rốt cuộc hắn hiểu vì cái gì
Liệt Dương Thần Điện có thể hùng bá vạn năm, xác thực là có đạo lý của nó.
Ứng Thải Liên chỉ là một thánh nữ của Liệt Dương Thần Điện đã có thể
bằng tu vị Thánh Hoàng, thúc dục tiên trận của Liệt Dương Thần Điện bộc
phát uy lực đáng sợ như thế.
Nếu như do cao thủ Vũ Đế của Liệt Dương Thần Điện thúc dục tiên trận,
chẳng phải là hủy thiên diệt địa, không gì làm không được sao?
Cười khổ một tiếng, Ý Thiên lựa chọn rời đi, thân thể lao xuống đất, ý định lẫn trốn xuống đất.
Ứng Thải Liên giờ phút này thân ảnh uyển chuyển lập tức bắt được khí tức của Ý Thiên, lăng không một chưởng vào khu vực Ý Thiên biến mất, chưởng lực đáng sợ hội tụ lực lượng chí cương chí cường giáng xuống, giống như thần kiếm khai thiên, từ gần tới xa, trong tại xuất hiện một hạp cốc
dài ngàn dặm, lưu lại ấn ký không cách nào phai mờ cho tới vĩnh hằng.
Giơ tay nhấc chân, hủy thiên diệt địa.
Thực lực như vậy rất kinh người, ngay cả Thiên Ma thiếu chủ Cao Dương
cùng Câu Hồn Ma Địch hai đại Vũ Đế cũng cảm thấy khiếp sợ, không dám tùy tiện tới gần.
Trong xích vân sa mạc rộng lớn khôn cùng, Ứng Thải Liên cùng Ý Thiên
chiến đấu hủy thiên diệt địa, tự nhiên không thể dấu diếm được những cao thủ tìm kiếm Vô Biên Hoang Thành.
Sau khi chém ra một chiêu, Ứng Thải Liên lao xuống truy đuổi, vẫn không bỏ qua Ý Thiên.
Lúc này đây vì bắt Ý Thiên, Ứng Thải Liên bạo lộ bí mật bản thân, vốn
tưởng rằng nắm chắc ai nghĩ tới lại không thể bắt Ý Thiên, chuyện này
làm cho Ứng Thải Liên không cách nào tiếp nhận được.
Hôm nay bí mật đã bạo lộ, Ứng Thải Liên cũng không hề che dấu, không bắt giữ Ý Thiên thì khó giải mối hận trong lòng.
Đáp xuống, Ứng Thải Liên cũng gián đoạn liên hệ với mặt trời, khí thế
toàn thân giảm mười lần, nhưng tu vị vẫn kinh người như trước.
Nạp khí quy nguyên, Ứng Thải Liên thu hồi hỏa diễm toàn thân, hóa thành
một nhúm linh diễm chớp động, trực tiếp chui vào lòng đất truy đuổi Ý
Thiên.
Ý Thiên tiềm hành ẩn nặc và lao đi với tốc độ kinh người.
Thời điểm phát hiện Ứng Thải Liên truy kích không bỏ, trong lòng Ý Thiên hiện ra vô số suy nghĩ, cuối cùng nhất nghĩ ra diệu kế.
Thay đổi phương hướng, Ý Thiên lao tới khu vực màu tím, chuẩn bị dẫn Ứng Thải Liên vào trong đó, lần nữa mượn nhờ Xích Vân Tử Thần đối phó Hồng
Vân thánh nữ.