Phi Phàm công tử Đoạn Thiên Đức lắc đầu nói:
- Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên không phải dễ dàng xông qua như vậy, chúng
ta không đáng lãng phí thời gian cùng tinh lực ở đây. Cái gọi là bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau, chúng ta chỉ cần nhìn chằm chằm vào Ứng
Thải Liên là đủ.
Khang Mẫn nghi vấn nói:
- Công tử vững tin Ứng Thải Liên có thể tìm được Vô Biên Hoang Thành?
Đoạn Thiên Đức cười tà nói:
- Ứng Thải Liên là thành nữ của Liệt Dương Thần Điện, tương truyền Liệt
Dương Thần Điện cũng giấu trong xích vân sa mạc này. Nếu tình huống là
thật, như vậy nàng quen thuộc xích vân sa mạc vượt qua tưởng tượng của
chúng ta. Nếu như Vô Biên Hoang Thành thật sự ở nơi này, ta tin tưởng
nàng nhất định sẽ tìm ra.
Khang Mẫn gật đầu nói:
- Công tử nói có lý, nhưng mà chúng ta làm sao thăm dò Ứng Thải Liên đây?
Đoạn Thiên Đức tự phụ nói:
- Ta đã sớm có an bài, ngươi không cần hỏi nhiều.
Khang Mẫn nghe vậy lập tức câm miệng, trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng kinh sợ.
Khang Mẫn ngoại hiệu Liệt Hỏa Mân Côi, đến từ Vân Châu, đối với Phi Phàm công xem như quen thuộc, đã quen thuộc đến tình trạng sợ hãi.
Phi Phàm công tử đứng hàng mười nhân vật khó chơi ở Vân Châu, tại Vân Châu là nhân vật nổi danh.
Cho dù với người bên cạnh cũng cực kỳ lãnh khốc.
Liệt Hỏa Mân Côi Khang Mẫn chính là bị bề ngoài tuấn tú của Phi Phàm công tử tuấn tú mê hoặc, trở thành nữ nhân của hắn.
Ai nghĩ từ đó về sau Khang Mẫn liền trở thành đồ chơi của Phi Phàm công
tử, biến thành hắn độc chiếm, cũng lãnh hội được đáng sợ của Phi Phàm
công tử.
Dừng lại một lát, Phi Phàm công tử mang theo Khang Mẫn lóe lên rồi biến mất trong bóng đêm.
Đến lúc đó ánh sáng nhạt lóe lên, Nam Dương Thất Tuyệt Mã Hồng Ba im ắng hiện ra, ánh mắt nhìn hướng Phi Phàm công tử biến mất, khóe miệng mỉm
cười quái dị, giống như đang âm mưu gì đó.
Đột nhiên trên mặt Mã Hồng Ba trên thu tươi cười lại, quay đầu lại nhìn
qua bầu trời đêm, nhưng thấy trong bóng đêm có một thân ảnh tóc dài bồng bềnh đứng đó.
Thân ảnh kia ở cách mặt đất mấy trăm trượng, quần áo phất phơ, thấy
không rõ diện mục, nhưng đó là một nữ nhân, tản mát ra khí tức thánh
khiết nhưng lạnh lùng.
Mã Hồng Ba chính là cao thủ cấp Vũ Đế, hai mắt híp lại nhìn qua, nhưng
không thấy rõ dung mạo của đối phương, cái này chẳng lẽ không phải việc
lạ?
Bởi vì nguyên nhân này cho nên Mã Hồng Ba lộ ra vẻ khiếp sợ, lại tập
trung chú ý một lát, thân thể lập tức nghiền nát, hóa thành bụi bậm thật nhỏ tiêu tán trong hư không.
Phía chân trời, thân ảnh kia vẫn bất động.
Là ai đang ngóng nhìn xích vân sa mạc, là ai đang ngưng mắt nhìn núi sông?
Một khắc này gió đêm như thuật, hàn ý bay lên không, trong lúc bất tri
bất giác trên không trung của Xích Huyết Phong xuất hiện hoa tuyết, đây
là thiên cổ hiếm có.
...
Bỗng nhiên quay đầu, trên mặt Ý Thiên tràn đầy kinh ngạc, trước mắt là
một quái vật khổng lồ như núi, không mang theo một chút tiếng động nào,
cũng không biết nó xuất hiện ra sao.
Trong bão cát, sau lưng cách Ý Thiên hơn mười trượng có một quái vật
khổng lồ đang đứng, giống như tòa núi lớn đứng trong bóng tối, chiếm một diện tích mấy dặm.
Nếu chỉ là núi lớn, Ý Thiên tự nhiên sẽ không để ý, quản chi nó xuất hiện cũng không khiến Ý Thiên kinh ngạc.
Nhưng mà quái vật khổng lồ này không phải núi lớn, mà là một cự thú.
Nói đúng ra là một cự thú có đầu lâu hình cầu, hai to lớn có màu đỏ sậm
nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, mang cho hắn cảm giác áp bách rất nặng.
Từ hình thể mà nhìn, đầu lâu cự thú này còn lớn hơn thân hình Ý Thiên cả ngàn lần, giống như con voi nhìn con kiến, nhìn thế nào cũng chênh lệch quá lớn.
Bởi vì đầu lâu của cự thú vô cùng khổng lồ, Ý Thiên cũng nhìn không ra
đây là quái vật gì, nhưng cũng có thể khẳng định cự thú này không đơn
giản, rất có thể chính là một trong ba đại hung thú trong miệng của Ngọc Linh Lung.
Ý Thiên không có vọng động, ánh mắt nhìn cự thú, âm thầm lưu ý tình
huống của Tả Thiên Huệ cùng bóng đen thần bí, phát hiện bọn họ cũng gặp
gỡ phiền toái.
Nhưng khác với tình huống của Ý Thiên, tình huống của Tả Thiên Huệ cùng
bóng đen thần bí chỉ gặp quái thú, nhưng hình thể không có lớn, chỉ hơi
nhiều mà thôi.
Khi Ý Thiên dò xét thì Tả Thiên Huệ cùng bóng đen thần bí bị mười hai con rùa cao hơn mười trượng đang vây công.
Trên lưng những con rùa khổng lồ này mang theo từng hỏa diễm phun trào,
giống như mang theo ngọn núi lửa trên lưng, lửa mạnh không ngừng bắn ra
ngoài.
Ý Thiên cẩn thận dò xét một chút, trên mai của mỗi con rùa khổng lồ này
đều phun trào ra ba mươi sáu đoàn hỏa diễm, mỗi đoàn trong ngọn lửa lơ
lững một viên minh châu, tổng cộng có ba mươi sáu viên minh châu như
vậy.
Những ngọn lửa này chính là hỏa diễm được áp súc trình độ cao, giống như cả đời con rùa chỉ có được bao nhiêu đó.
Mười hai con rùa làm thành một vòng, hình thành mười hai thiên can đại trận.
Minh châu trên lưng của đám rùa này không ngừng di động, lại cấu thành
trận pháp hoàn toàn mới, vô số hỏa diễm bao vây Tả Thiên Huệ cùng bóng
đen thần bí tỏng đó, hình thành khu vực phong bế.
Tả Thiên Huệ cùng bóng đen thần bí khổng lồ không có hành động thiếu
suy nghĩ, dường như nhận ra đám rùa này, xem bộ dáng cẩn thận hẳn là có
cách ứng phó.
Ý Thiên nhìn qua quái vật khổng lồ trước mặt này, trong nội tâm lại đang suy nghĩ, Tả Thiên Huệ cùng bóng đen thần bí găp gỡ đám rùa này là thứ gì?
Mà đại gia hỏa trước mặt của mình là đồ chơi gì?
Dường như biết rõ suy nghĩ trong lòng của Ý Thiên, sóng mắt cự thú này
đảo quanh, một giọng nói mang phong cách cổ xưa vang vọng trong đầu của Ý Thiên.
- Nhân loại nhỏ bé, ngươi khác với những người khác. Ngươi tên là gì, tại sao lại tới đây?
Ý Thiên hơi ngoài ý muốn, nhưng lại tươi cười, hồi đáp:
- Ta tên là Nam Cung Phi Vũ, tới đây tìm kiếm Vô Biên Hoang, ngươi là ai?
Cự thú nói:
- Ta là Vạn Niên Hỏa Quy, vẫn sinh hoạt ở nơi này, nhưng chưa từng thấy
qua Vô Biên Hoang Thành gì cả, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng rời khỏi
sa mạc này, nơi này còn đáng sợ hơn xa tưởng tượng của ngươi nhiều lắm.
Ý Thiên hơi kinh ngạc, không thể ngờ cự thú trước mặt lại chính là Vạn Niên Hỏa Quy, khó trách nó lại có đầu lâu lớn như thế.
- Cảm tạ hảo ý của ngươi, ta muốn hỏi một chút, mười hai con rùa phía trước có phải đồng tộc của ngươi không?
- Chúng chỉ là Hỏa Linh Quy, hoàn toàn khác với ta. Số lượng của chúng rất nhiều, ngươi không nên xem thường chúng a.
- Nghe nói trong xích vân sa mạc này có ba đại hung thú, ngươi biết tình huống cụ thể không?
- Hỏa Linh Quy là một trong số đó, trong ba hung thú có thực lực yếu
nhất. Thứ nhì là Hỏa Dực Xà, có thể bay lượn, khống chế phong hỏa, rất
khó đối phó!
Ý Thiên hiếu kỳ nói:
- Thứ ba là gì?
Vạn Niên Hỏa Quy không có trả lời ngay, dường như do dự gì đó, thẳng đến khi qua hồi lâu nó mới phục hồi lại.
- Thứ ba chính là Xích Vân Tử Thần trong truyền thuyết, là thủ hộ giả
của xích vân sa mạc cũng là ác mộng cho người ngoài xâm lấn.