Thiên Thánh

Chương 116: Q.6 - Chương 116: Vây công




Ý Thiên cười khẩy nói:

- Như thế nào, ngươi muốn học ta sao? Đáng tiếc thiên tư của ngươi quá kém, loại đồ đệ này ta không muốn đâu.

Lời này vừa ra, không ít người ở đây cười to, người của Nam Cung thế gia thì giận tới cực điểm.

- Xú tiểu tử muốn chết.

Nam Cung Đức Vận nổi giận gầm lên một tiếng, định lao tới đánh chết Ý Thiên, lại bị Nam Cung Tuấn Trì ngăn lại.

- Đừng nóng vội, tiểu tử này hôm nay phải chết, chúng ta không đáng chấp nhất với hắn.

Nam Cung Đức Vận khẽ nói:

- Tiểu tử này giả mạo người Nam Cung thế gia mưu đồ làm loạn, là công địch của Nam Cung thế gia chúng ta, hắn đừng mơ còn sống rời khỏi Phi Vân thành. Hơn nữa hắn còn kết thù oán với vô số người, tin tưởng hôm nay trong nơi này người muốn giết hắn cũng không ít đâu.

Nam Cung Tuấn Trì cười nói:

- Khó được có trò chơi mèo vờn chuột àny, vui một mình không bằng vui chung. Mọi người có thù oán báo thù, có oán báo oán, xem ai chém đầu của hắn xuống.

Lời này cực kỳ kích động, mọi người mặc dù biết rõ đây là Nam Cung Tuấn Trì dùng kế mượn đao giết người, nhưng nghĩ tới Ý Thiên lẻ loi một mình trong hoàn cảnh này làm sao không dám báo thù rửa hận chứ?

Lan Hinh giận dữ, mắng:

- Nam Cung Tuấn Trì, ngươi hèn hạ vô sỉ, thật sự là làm mất mặt Nam Cung thế gia, sao ngươi không tìm khối đậu hủ đập cho chết đi?

Mộ Dung Tiểu Dạ mỉa mai nói:

- Loại người không biết xấu hổ này để ý làm gì?

Nam Cung Tuấn Trì trợn mắt, quát:

- Câm miệng, chờ ta thu thập tiểu tử này, lại tới thu thập các ngươi.

Lan Hinh cùng Mộ Dung Tiểu Dạ chửi ầm lên, lại bị Nam Cung Uyển Nghi phất tay ngăn lại.

- Không cần phí miệng lưỡi với hắn, sao không xem hắn có bổn sự gì?

Thân ảnh Ý Thiên khẽ động, kéo dài khoảng cách với người Duệ Phong Lâu, đi vào đại hạp cốc ở giữa sơn cốc.

Ngắm nhìn bốn phía, Ý Thiên lưu ý động tĩnh nhiều thế lực chung quanh, cũng không có chút ý muốn rời đi.

Ý Thiên dụng ý rất đơn giản, hắn muốn trước khi rời đi thay Nam Cung Uyển Nghi thanh trừ tất cả chướng ngại.

Giờ phút này Huyền Dương Cung Vương Phi Dật là người đầu tiên hưởng ứng hiệu triệu của Nam Cung Tuấn Trì.

- Tiểu tử này dám giết người của Huyền Dương Cung chúng ta, ta thân là chủ nhân Huyền Dương Cung há có thể lưu mạng chó của hắn lại chứ?

Phi Phàm công tử cười lạnh nói:

- Hắn từng giết không ít cao thủ Liệt Hỏa Đế Quốc của ta, chúng ta cũng không tha cho hắn được.

Phương Hoành Dực tức giận nói:

- Hắn dám vô lễ với thánh nữ thần điện, đây là bôi đen thần điện, giết không tha.

Tàn Thức U Hồn Tông thiếu chủ Vệ Thiên Minh âm hiểm cười nói:

- Tiểu tử này ngang ngược càn rỡ, dám giết người của Tàn Thức U Hồn Tông chúng ta, bổn thiểu chủ tự nhiên cũng không thể để hắn còn sống rời đi rồi.

Trong lúc nhất thời rất nhiều thế lực nhao nhao tỏ thái độ, điểm này khiến người của Duệ Phong Lâu cảm thấy khiếp sợ, vô cùng lo lắng.

Một Nam Cung Tuấn Trì cũng đã khó đối phó, hôm nay lại nhiều ra Vương Phi Dật, Phương Hoành Dực, Phủ nguyên soái, Tàn Thức U Hồn Tông thì một mình Ý Thiên làm sao có thể đối phó được đây?

Nam Cung Vân, Bạch Phong, Tiêu Minh Nguyệt, Lan Hinh, Mộ Dung Tiểu Dạ vẻ mặt lo lắng, Từ Nhược Hoa sắc mặt âm trầm, Nam Cung Uyển Nghi nhìn qua mang theo thần sắc khẩn trương.

Ngược lại Ý Thiên không thèm để ý, ánh mắt lần lượt nhìn qua những người lên tiếng, hờ hững nhìn và cười lạnh, nói:

- Xem ra người muốn dồn ta vào chỗ chết có không ít a, còn có người nào gia nhập hay không, đây chính là cơ hội khó có được, bỏ qua rát đáng tiếc đấy.

Ý Thiên nói lời này vô cùng cuồng vọng, đã chọc giận đám người ghi hận hắn trong lòng, như Hoa Vô Khuyết, Ứng Thải Liên.

- Tốt, thật là cuồng vọng, bổn công tử muốn nhìn ngươi làm sao còn sống rời khỏi đây. Cửu Công, ngươi cũng nên ra mặt giáo huấn tiểu tử này đi, xem hắn còn càn rỡ tới khi nào.

Hoa Vô Khuyết vô cùng ghi hận chuyện Ý Thiên cùng Ứng Thải Liên quan hệ với nhau, hôm nay rốt cục nhịn không được, phái Hoa Cửu Công ra mặt, hy vọng thừa cơ giết Ý Thiên cho hả giận.

Ứng Thải Liên tâm tình vô cùng phức tạp, Phương Hoành Dực cùng Vương Phi Dật hai đại Vũ Đế cũng đã ra mặt, nhưng nàng lại án binh bất động, không có ai biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì.

Bốn phía người xem cuộc chiến không ngừng nghị luận với nhau, đều nhận định Ý Thiên hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Trong đó Mộ Dung thế gia, Trường Không Vô Kỵ, Dịch Thiên Quân, Hứa Hồng Ảnh thập phần lo lắng, nhưng cũng không dám biểu lộ, còn đa số người nhìn qua rất hả hê, hận không thể nhìn Ý Thiên chết đi.

Truy cứu nguyên nhân Ý Thiên vận may khiến người ta đố kỵ, bên cạnh có nhiều mỹ nữ, đã trở thành bia cho người ta nhắm.

Người của Duệ Phong Lâu vẻ mặt khẩn trương, vô cùng lo lắng, nhưng cũng vì Nam Cung Uyển Nghi ước thúc cho nên khẩn trương đứng quan sát, vô cùng bất lực.

Giờ phút này Nam Cung Tuấn Trì suất lĩnh Nam Cung Đức Vận, Nam Cung Ly Tiếu bay tới trước mặt Ý Thiên.

Phương Hoành Dực, Vương Phi Dật, Dương Mục, Hoa Cửu Công, Vệ Thiên Minh cũng từ các hướng khác nhau vây quanh Ý Thiên, hình thành vòng vây khóa Ý Thiên trong khu vực trung tâm.

Nam Cung Thần Nguyệt thờ ơ lạnh nhạt, Nam Cung Lục Vân đứng bên cạnh Nam Cung Thần Nguyệt, hai đại cao thủ thờ ơ lãnh đạm, vô cùng lạnh nhạt.

Phi Phàm công tử cùng Nghiêm Tu Vũ lưu ý mật thiết, Hoa Vô Khuyết vẻ mặt âm hiểm, Ứng Thải Liên không nói không động, Hắc Vũ đứng trên bầu trời, cao thủ còn lại biểu lộ khác nhau.

Ý Thiên cũng chẳng thèm để ý đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn qua chân trời, bộ dáng không xem ai ra gì.

Dương Mục thấy thế, tức giận nói:

- Sắp chết đến nơi còn cuồng vọng như thế, ngươi quả thực thành tâm muốn chết.

Vệ Thiên Minh cười hắc hắc nói:

- Loại gia hỏa lợn chết không sợ nước sôi naỳ làm gì phí công nói chuyện với hắn, trực tiếp giết là được rồi.

Nam Cung Tuấn Trì âm hiểm cười nói:

- Nói hay lắm, chúng ta cũng không cần quan tâm hắn làm gì, nên xem ai là người giết hắn đầu tiên.

Lời này vừa ra, đám người Phương Hoành Dực, Vương Phi Dật, Dương Mục, Hoa Cửu Công, Vệ Thiên Minh trao đổi ánh mắt, cũng không có dị nghị, hiển nhiên là đồng ý.

Kể từ đó hào khí trong đây vô cùng khẩn trương, cho dù là cao thủ Duệ Phong Lâu hay người xem cuộc chiến ở bốn phía đều lưu ý tình thế này rất mật thiết, phân tích suy đoán xem cuộc chiến này sẽ đi tới đâu.

Ý Thiên đứng ngạo nghễ tại chỗ, ánh mắt nhìn qua đám mây trên bầu trời, ánh mắt khác thường.

Ý Thiên đã từng suy nghĩ vô số phương thức rời đi, nhưng mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ rời đi theo phương thức như thế này.

Chuyện này chính là châm chọc của thiên tài.

Hiện tại Ý Thiên để ý tới người sư tỷ Lý Nhược Nhiên vẫn còn ở Xích Huyết Phong, Ngọc Linh Lung đã quay về Ngự Linh Tông.

Cẩn thận nghĩ lại như vậy là tốt, như sư tỷ Lý Nhược Nhiên lúc này nàng thật sự không ngồi yên chẳng quan tâm tới, tùy ý một mình đi đối mặt với cường địch sao?

Đáp án là rõ ràng, bởi vì không có sư tỷ bên người, đối với Ý Thiên mà nói xem như ít đi một lo lắng.

Về phần Ngọc Linh Lung cùng Long Dao Châu, tuy trước khi rời đi không cách nào rời khỏi nhìn thấy các nàng, nhưng chỉ cần các nàng sống tốt vậy là tốt.

Vô số người nhìn qua người Ý Thiên, hắn hoàn toàn biết rõ vào thời khắc này hắn không cần phải giả dạng nữa, bởi vì có những ánh mắt không cho hắn suy nghĩ nhiều.

Nam Cung Đức Vận không quen nhìn Ý Thiên cuồng vọng, tức giận nói:

- Quả thực ghê tởm, tiểu tử này tuyệt đối không đặt chúng ta vào mắt, đúng là đáng chết.

Vương Phi Dật cùng Dương Mục từng lĩnh giáo thủ đoạn của Ý Thiên, biết rõ tiểu tử này khó đối phó, bởi vậy Nam Cung Đức Vận nói ra lời này thì hai người không nói gì, ý định mượn tay của Ý Thiên suy yếu thực lực của Nam Cung thế gia.

Đối với cao thủ ở đây mà nói, mọi người đối địch lẫn nhau, tuy đều đánh chết Ý Thiên, nhưng lại muốn nhân cơ hội này suy yếu đối thủ, chuyện này gọi là lục đục với nhau.

Ý Thiên hiểu rõ điểm này, cho nên cũng không e ngại, tuy tư thái cao điệu nhưng nội tâm của hắn rất cẩn thận, thời khắc nào cũng bảo lưu chú ý những người khác.

Nam Cung Tuấn Trì phất tay ngăn Nam Cung Đức Vận, ánh mắt lăng lệ nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, quát:

- Tiểu tử, sắp chết đến nơi ngươi còn không sợ sao?

Ý Thiên thu hồi ánh mắt, ánh mắt hờ hững quét mắt nhìn qua nhiều cao thủ chung quanh, cười lạnh nói:

- Các vị đã hiểu rõ hậu quả không?

Phương Hoành Dực khẽ nói:

- Căn bản là không cần nghĩ, tiểu tử ngươi hôm nay phải chết rồi.

Ý Thiên cười to nói:

- Ta chết, thánh nữ chẳng phải thủ tiết? Ha ha...

Vương Phi Dật tức giận nói:

- Im ngay, ngươi còn dám càn rỡ, thật sự là chấp mê bất ngộ, đáng chết!

Hoa Cửu Công hừ lạnh nói:

- Tiểu tử này mồm miệng lanh lợi, không cần nói nhảm với hắn, động thủ

Thân ảnh khẽ động, Hoa Cửu Công tỏa ra khí thế cuồng bạo kinh thiên, tác dụng lên người Ý Thiên khiến thân thể của hắn lay động.

Dương Mục thấy thế, lớn tiếng nói:

- Đến đây đi, chúng ta thử một lần, xem ai có thể bắt giết hắn nào.

Lóe lên rồi biến mất, sau một khắc Dương Mục xuất hiện trên đỉnh đầu của Ý Thiên, phất tay đánh ra một chưởng.

Cao thủ còn lại nhìn thấy tình huống này, nhao nhao triển khai hành động, sợ rơi lại phía sau

Duệ Phong Lâu như vậy, Lan Hinh mắng to:

- Hèn hạ vô sỉ, không ngờ là vây công, thật sự là vô sỉ.

Mộ Dung Tiểu Dạ khó thở, tức giận nói:

- Thật xấu hổ khi các ngươi là Vũ Đế, mất mặt xấu hổ, không biết liêm sỉ.

Đám người Nam Cung Vân, Bạch Phong, Tiêu Minh Nguyệt, Cổ Ngũ không ngừng chửi ầm lên, không quen nhìn tám đại cao thủ không ngừng liên thủ công kích.

Sóng mắt Ý Thiên khẽ nhúc nhích, lúc Hoa Cửu Công ra tay thì hắn cũng đã chuẩn bị tốt, nhưng bộ dáng biểu hiện gánh nặng, thân thể lay động thi triển Thiên Ảnh Hóa Hồn Trận Pháp, xảo diệu ngăn cản khí thế kinh thiên với Hoa Cửu Công.

Sau đó Dương Mục ra tay, sáu cao thủ còn lại không ngừng tiến công, Ý Thiên đều rõ như lòng bàn tay, thi triển Hấp Tinh Hóa Hồn Đại Pháp, cùng với Huyễn Ảnh Phân Thân thuật trong một phần ngàn giây huyền diệu khó giải thích, thoát ly vây công tám đại cao thủ vây công.

Ý Thiên ứng biến khiến người ta kinh ngạc, ngay cả đám người Nam Cung Thần Nguyệt, Nam Cung Uyển Nghi đều cảm thấy kinh ngạc, ai cũng không có nhìn rõ ràng, hắn tránh né được một kích của tám cao thủ liên thủ, xuất hiện giữa không trung.

Một kích thất bại, tám đại cao thủ nhanh chóng tỉnh ngộ, dùng tốc độ nhanh nhất tản ra, ánh mắt kinh nghi nhìn qua Ý Thiên, trong nội tâm sinh ra cảm giác không ổn.

Cẩn thận dò xét, Ý Thiên chỉ có tu vị Thánh Hoàng, tại sao hắn có thể tránh được tám Vũ Đế, hai đại Thánh Hoàng liên thủ công kích?

Chuyện này không hợp a?

Ngạo nghễ đứng đó, Ý Thiên thần sắc lạnh lùng, khóe môi mang theo nụ cười tàn khốc, cho người ta cảm giác âm trầm sợ hãi.

- Nếu như biết rõ hôm nay sẽ chết ở chỗ này, các ngươi sẽ hối hận hành vi ngu xuẩn của mình!

Giọng của Ý Thiên đầy mỉa mai, nhưng lại vô cùng lãnh khốc, lạnh như hàn băng vạn năm, làm cho người ta toàn thân rét run.

Nam Cung Tuấn Trì tức giận nói:

- Cuồng vọng, ngươi cho rằng bằng lực lượng một mình ngươi là có thể chạy ra khỏi bàn tay của chúng ta sao?

Ý Thiên đang ở giữa không trung, quần áo quanh người không gió tự bay, tuy khí thế nội liễm nhưng khí thế uy nghiêm vô hình vẫn tỏa ra ngoài, bao phủ lấy nội tâm của hắn.

Nam Cung Thần Nguyệt nhíu mày, nói với Nam Cung Lục Vân:

- Tiểu tử này có chút môn đạo, cần đề phòng nhiều hơn. Nếu sau đó có biến hóa thì phải ra tay giúp Tuấn Trì.

Trong lòng Nam Cung Lục Vân cũng không tình nguyện, ngoài miệng lại nói:

- Trưởng lão phân phó, Lục Vân nghe theo.

Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên nhìn qua Ý Thiên giữa không trung, ánh mắt thay đổi liên tục, không ai hiểu nàng nghĩ cái gì.

Nam Cung Uyển Nghi nhìn qua Ý Thiên, trong nội tâm cảm thấy kỳ quái, cho đến giờ phút này nàng mới phát hiện thì ra mình hiểu Ý Thiên cũng không nhiều.

Thần sắc Từ Nhược Hoa trầm mặc, nhìn không rời mắt khỏi Ý Thiên, trong nội tâm có cảm giác cô đơn và thất lạc không nói nên lời.

Khinh thường cười cười, Ý Thiên ngẩng đầu nhìn qua đám người chung quanh, ngạo nghễ nói:

- Lục đục với nhau, bất hòa với nhau, chỉ bằng đám ô hợp các ngươi có thể làm gì ta đây?

Tám cao thủ nghe vậy thì tức giận, tám người đều là nhân vật uy tín lâu năm, bị Ý Thiên nhục nhã trước mặt nhiều người, há có thể nuốt được cơn tức này?

- Tức chết ta mà, ta muốn giết ngươi.

Nam Cung Đức Vận điên cuồng hét lên một tiếng, hai tay giơ lên cao khỏi đỉnh đầu, thân thể lăng không, lập tức hóa thành một cột sáng phóng qua phía Ý Thiên.

Nam Cung Tuấn Trì cùng Nam Cung Ly Tiếu thấy thế nhao nhao phát động công kích, ba người nhất trí tập trung Ý Thiên, một lòng muốn đưa hắn vào chỗ chết.

Với tư cách là hai Thánh Hoàng lợi hại nhất dưới trướng Nam Cung Tuấn Trì, tu vị của Nam Cung Đức Vận tương đối kinh người, tự nhận trong Thánh Hoàng tuyệt đối không thua kém kẻ nào cả.

Nhưng mà Nam Cung Đức Vận quá đề cao chính mình, cũng quá coi thường Ý Thiên, hắn cho rằng trong hoàn cảnh này cho dù không giết được Ý Thiên, Ý Thiên cũng tuyệt đối không làm gì được chính mình.

Đối mặt Nam Cung Đức Vận công kích, Ý Thiên nhắm hai mắt lại, trong nội tâm suy nghĩ cách ứng phó.

Theo Ý Thiên mà nói, muốn giết một Nam Cung Đức Vận không khó, khó chính là làm sao trong một lần hành động giết tám cao thủ này.

Chuyện cho tới bây giờ, Ý Thiên đã không có ý định hạ thủ lưu tình, nhưng nếu như những người này lựa chọn thoát đi, Ý Thiên chỉ dựa vào một người cũng không có khả năng đồng thời ngăn bọn họ lại, bởi vậy nên kéo chúng tới gần là sách lược tốt nhất.

Thân thể lập tức biến mất, Ý Thiên lựa chọn lảng tránh, dùng phương thức cực kỳ huyền diệu biến mất trong mắt mọi người.

Bởi vì quan hệ tới thể chất của Ý Thiên, thân thể có thể lớn có thể nhỏ, có thể phân có thể hợp, có thể nói là bất tử bất diệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.