Thiên Thánh

Chương 27: Q.2 - Chương 27: Ý Thiên hiện thân




Hoàng Thiên Phát hét lớn: "Tổng quản tha mạng! Một trăm trượng đánh xuống thỉ ta chết mất!"

Lúc này Vương Chí Thư đang triệu tập đệ tử nội ngoại môn đến, cùng xem phạt đánh.

Đỗ Quân hờ hững nói: "Không có quy củ thì không làm gì được. Vào lúc nước sôi lửa bỏng thế này, ai dám bỏ nhiệm vụ thì đây chính là tấm gương cho các ngươi. Hành hình!"

Ra lệnh một tiếng, đệ tử ngoại môn không dám làm trái, mộc trượng mạnh mẽ đánh lên người Hoàng Thiên Phát, đau đến nỗi lão kêu la thảm thiết, cầu tình không thôi.

Đỗ Quân vẫn lạnh nhạt như trước, ngược lại đệ tử bốn phía đứng xem bắt đầu thỉ thầm bàn tán.

Hoàng Thiên Phát chỉ là một nô bộc, phụ trách nấu ăn, không biết chút võ thuật nào.

Mặc dù người hành hỉnh chỉ là một đệ tử ngoại môn, thế nhưng chịu một trăm trượng, với cái tuổi bốn năm mươi như Hoàng Thiên Phát thì không chết mới là lạ.

Trong đám người, Phương Hoành, Giang Vân Hạc, Đông Phương Thắng, Niếp Không, Dương Viêm, Ân Chính đều đang đứng xem. vẻ mặt bọn họ có đạm mạc vô tình, cũng có không chút để ý. Dù sao chỉ là sống chết của một hạ nhân, bọn họ chẳng cần quan tâm nhiều làm gì.

Từng trượng hạ xuống, tiếng kêu thảm vang khắp nơi, cực kỳ chói

tai

Đệ tử ngoại môn phụ trách hành hỉnh do dự một chút rồi nói nhẹ: "Tổng quản, tiếp tục đánh xuống chỉ sợ lão không chịu nổi."

Đỗ Quân lãnh khốc nói: "Tiếp tục đánh, không được nhẹ tay. Nếu hắn không chịu được thì chết đi."

Đệ tử ngoại môn đó giật mình, không dám hỏi tiếp.

Những người còn lại thấy tổng quản đã nói thì cũng không ai dám lên tiếng cầu tình.

Trong nháy mắt lại đã có năm trượng đánh xuống. Tiếng kêu của Hoàng Thiên Phát bây giờ đã không còn nghe ra hơi, da thịt trên lưng nát bét, máu tươi chảy đầy trong miệng.

Đệ tử ngoại môn hành hình có chút không đành lòng, thế nhưng không dám dừng lại.

Khi trượng thứ sáu đập thật mạnh xuống lưng Hoàng Thiên Phát thì lão đột nhiên run rẩy, há miệng phun ra một đạo máu tươi, sắc mặt tái nhợt, hét thảm một tiếng, sau đó kêu to Tiểu Lăng Tử.

Tiếng kêu Tiểu Lăng Tử này không làm ai chú ý, bởi không có ai biết Tiểu Lăng Tử là ai, cũng không ai quan tâm.

Thế nhưng một tiếng Tiểu Lăng Tử này thay đổi vận mệnh của rất nhiều người.

Khi Ý Thiên cảm nhận được tiêng kêu này thì hắn đang ở trong một khu rừng.

Sau khi ra khỏi Thiên Nguyệt Động, Ý Thiên liền đi vào trong khu rừng này. Trong rừng có vô số cây cỏ hoa lá, lại có thêm vô số sinh mệnh, tạo ra một kho thông tin khổng lồ, tùy thời tùy khắc tiến vào trong não của hắn, hấp thu sự chú ý của hắn.

Mãi đến khi Hoàng Thiên Phát hô tố Tiểu Lăng Tử, mặc dù không biết cách xa bao nhiêu, thế nhưng tiếng kêu này ẩn chứa chấp niệm vô cùng mạnh, nhàm thẳng vào Ý Thiên đang ở rất xa.

Chấp niệm đó xuyên qua thời không, xuyên thấu thiên địa, không tìm được mục tiêu thì vĩnh viễn không ngừng lại.

Những người khác có thể không nghe thấy tiếng hét này của Hoàng Thiên Phát, thế nhưng Ý Thiên có thể nghe thấy, bởi trong tiếng kêu này có chấp niệm về hắn.

Bất kể xa xôi thể nào, hắn vẫn có thể nghe thấy.

Lúc đó, sắc mặt Ý Thiên hơi biến đổi, bởi vì chỉ trong nháy mắt hắn đà nhận ra tình hình của Hoàng Thiên Phát, lập tức nhanh chóng trở lại.

"Tổng quản, hắn đã ngất rồi."

Dừng trượng lại, đệ tử ngoại môn phụ trách hành hình rụt rè nói.

Đỗ Quân lạnh lùng nói: "Hất nước lạnh cho tỉnh lại, sau đó đánh tiếp."

Chúng đệ tử nghe thấy vậy thì biến sắc. Tổng quản Đỗ Quân này

cũng quá là ác đi?

Lập tức có người mang nước lạnh tới, đổ xuống người Hoàng Thiên Phát, làm cho lão tỉnh lại.

Nước lạnh dính vào miệng vết thương làm cho Hoàng Thiên Phát đau đến run rẩy cả người.

Thế nhưng đệ tử hành hình không dám dừng tay, lại tiếp tục giơ mộc trượng lên, đánh xuống.

Thế nhưng đúng lúc này, một cánh tay đột nhiên chìa ra, tóm lấy mộc trượng.

Đỗ Quân chỉ cảm thấy nhoáng lên một cái, một thân ảnh lập tức hiện ra bên cạnh Hoàng Thiên Phát. Điều này làm cho tâm thần hắn chấn động, buột miệng nói: "Người nào dám xâm nhập Thiên Nguyệt sơn trang, lập tức báo tên!"

Vô số đệ tử xung quanh nhìn lại, sau đó lập tức kinh hô, hiển nhiên vì bị vẻ ngoài tuấn mỹ của người này làm cho kinh người.

Trong số các đệ tử nội môn, Niếp Không vốn có tiếng là tuấn mỹ, thế nhưng so với người này thì còn quá kém.

Tay phải Ý Thiên tóm lấy mộc trượng, cúi người nhìn Hoàng Thiên Phát. Những vết máu trên vết thương làm cho đáy mắt hắn hiện lên vẻ lãnh khốc.

Buông mộc trượng ra, Ý Thiên không để ý đến câu hỏi của Đỗ Quân, ngồi xổm xuống bên cạnh Hoàng Thiên Phát, nói nhỏ: "Đừng sợ, không sao."

Hoàng Thiên Phát ngẩn ra, cố hết sức ngẩng đầu nhìn Ý Thiên, sau đó mới tỉnh lại, yểu đuối nói: "Ngươi là ai, sao lại cứu ta?"

Ý Thiên nhẹ nhàng nói: "Lão vẫn nhớ Tiêu Lăng Tử chứ? Hắn là ta, ta là hắn, chẳng qua ở giữa có một số biến hóa."

Hoàng Thiên Phát hỏi: "Ngươi là Tiểu Lăng Tử? Sao có thể như thế được?"

Ý Thiên cười lạnh, đột nhiên nói: "Tiểu Lăng Tử, ngươi chết ở đâu rồi? Không nhanh ra đây giúp ta làm việc, cẩn thận ta lột da ngươi đó!"

Hoàng Thiên Phát ngẩn người, hỏi: "Ngươi thật sự là Tiểu Lăng Tử?"

Ý Thiên gật đầu nói: "Là ta, lão không nhận ra giọng nói của ta sao?"

Hoàng Thiên Phát chần chừ một chút, đột nhiên bật khóc, nói: "Đây đúng là giọng nói của Tiểu Lăng Tử, ngươi vẫn còn sống, tốt quá rồi! Kể từ khi ngươi mất tích ta vẫn luôn nhớ ngươi, mất hồn mất với, làm việc không cẩn thận, kết quả bị tổng quản đánh, rơi vào tình trạng bây giờ."

Ý Thiên an ủi nói: "Đừng khóc, ta biết rồi, sau này sẽ không có người bắt nạt lão. Ta bây giờ xử lý miệng vết thương của lão trước, sau đó tìm bọn hắn tính sổ."

Cầm tay Hoàng Thiên Phát, Ý Thiên đưa một cỗ nguyên lực vào trong người lão, điều tiết thân thể, làm cho nội thương của lão khỏi hẳn, ngoại thượng cũng liền lại rất nhanh.

Đỗ Quân lạnh lùng nhìn Ý Thiên, cũng bị vẻ tuấn mỹ của hắn làm cho chấn động, thể nhưng cũng khôi phục rất nhanh.

"Ngươi là ai?"

Ý Thiên chữa khỏi vết thương cho Hoàng Thiên Phát trong nháy mắt, đỡ lão đứng dậy, quay đầu nhìn Đô Quân, lạnh lùng nói: "Đối với ngươi mà nói, ta chỉ là một người đi qua đường, ngươi không cần phải biết. Vừa rồi ngươi hạ lệnh đánh một trăm trượng, kết quả là đánh được hai mươi sáu cáL hiền tại ta sẽ trả lại đủ."

Vương Chí Thư đứng bên cạnh quát: "Lớn mật! Ngươi dám nói với tổng quản như vậy, để ta bắt ngươi lại xử lý!"

Chỉ Ý Thiên, Vương Chí Thư ra lệnh cho một số đệ tử nội môn bắt

lại.

Sắc mặt Hoàng Thiên Phát thay đổi, nắm chặt lấy tay Ý Thiên, vội vàng nói: "Ngươi mau chạy đi, ngươi không thắng bọn hắn đâu!"

Ý Thiên vỗ vào tay Hoàng Thiên Phát, cười hỏi: "Ta có đẹp không?"

Hoàng Thiên Phát sững sờ một chút rồi đáp: "Có, rất đẹp."

Ý Thiên cười nói: "Ta đẹp thể nào thì lợi hại như vậy, do đó lão không phải sợ."

Vương Chí Thư trào phúng: "Cuồng vọng! Ngươi tưởng anh tuấn thì là có bản lĩnh sao!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.