#trans: Mạt Họa
Khi Chiêu Hoa tỉnh lại, trông thấy một mảnh bầu trời đen ngòm, khí tức xung quanh tĩnh lặng như cũ, mà cây khô cỏ dại ở nơi này thì thưa thớt hơn lúc nãy rất nhiều.
Sinh khí của nơi này... còn ít hơn nơi lúc nãy.
“Tỉnh rồi?” Thẩm Như Như ôm một bó củi khô, nhặt mấy nhánh cây khô thêm vào đống lửa trước mặt.
Chiêu Hoa nghe tiếng muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động, liền cảm thấy toàn thân đau đớn kịch liệt, mồ hôi trên trán nhễ nhại, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Thẩm Như Như vội ngăn đầu vai hắn lại, ấn mấy cái huyệt vị trên vai hắn: “Ngươi đừng cử động. Ta thật vất mới có thể khống chế nọc độc ở chỗ này trên vai ngươi, ngươi mà lộn xộn, có lẽ sẽ khiến nọc độc rắn khuếch tán ra.”
Chờ đau đớn quanh thân biến mất, hắn mới mở miệng hỏi Thẩm Như Như: “Đây là đâu?”
“Không biết.” Thẩm Như Như uể oải đáp, “Dường như từ trận pháp này rơi vào trận pháp khác rồi, mới vừa nãy lúc ngươi hôn mê ta đã đi vòng quanh. Hình như còn không bằng nơi trước kia chúng ta đến. Nơi này ngay cả tà ma ăn thịt người cũng không có, có thể thấy sinh khí ít ỏi, nhưng mà cũng không phải hoàn toàn là tử lộ, vừa nãy ta đi thăm dò phát hiện dọc theo rừng cây này đi thẳng, bên kia có một con đường nhỏ, hướng về sâu thẳm trong rừng mà đi, tối nay ngươi ở đây tĩnh tọa, ép nọc độc ra, chờ ngày mai.......tê...”
(tê.. này là từ tượng thân, kiểu rít lên vì đau í)
Nàng vừa nói, vừa đưa tay định thêm củi, nhưng vì đưa tay hơi cao quá, nàng hít một hơi khí lạnh, che bả vai nhịn đau một hồi.
Ánh mắt Chiêu Hoa dời đến, thấy nàng che bờ vai gầy yếu, lặng lẽ chớp mắt một cái: “Vai bị làm sao?”
“Không sao.” Chiêu Hoa bất ngờ quan tâm khiến Thẩm Như Như có chút không quen, nhỏ giọng ngập ngừng: “Chẳng qua là trước đó bị ngã một chút...”
Chiêu Hoa có thể đoán được, trong trận pháp này mặt đất bằng phẳng không có nhấp nhô, có thể khiến nàng ngã nghiêm trọng như vậy, trừ lúc nãy bọn họ ngã từ trận pháp kia xuống, thì không còn gì khác.
Ma khí trong người Thẩm Như Như không mạnh, theo như vừa rồi nàng đẩy được Ma Xà hai đầu kia, muốn bảo vệ mình là không thành vấn đề, mà lúc rơi xuống đây lại ngã nghiêm trọng như vậy, chắc là do hắn hôn mê nên liên lụy nàng.
Chiêu Hoa trầm mặc nhìn nàng trong chốc lát, hắng giọng một cái, một câu “Cảm ơn” vốn đang muốn thốt ra, nhưng đợi đến khi mở miệng thì lại thành một câu: “Đáng đời.”
Chiêu Hoa sửng sốt, có một kiểu cảm giác như bị miệng lưỡi của chính mình phản bội.
Mà Thẩm Như Như nghe vậy, lại chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Phải, phải, ta đáng đời, ta thật không nên cứu ngươi.”
“...” Chiêu Hoa trông thấy nàng thở hổn hển nghiêng đầu qua, lần đầu tiên hắn gặp phải loại chuyện này, nhất thời hắn cũng không biết phải nói gì, phải giải thích thế nào? Có thể giải thích thế nào chứ? Hắn chỉ có thể buồn bực ngậm bồ hòn làm ngọt, coi như lúc nãy mình bị xấu hổ chốc lát, phun ra một câu tâm khẩu không đồng nhất.
“Ngươi dìu ta một chút, ta ngồi dậy tĩnh tọa.” Hắn đổi đề tài.
Thẩm Như Như tức thì tức nhưng vẫn nhận mệnh đứng lên, ấn huyệt vị trên vai hắn, đem hắn dìu đến dưới gốc cây khô, để cho lưng hắn tựa vào thân cây khô mà chống đỡ, thuận tiện để hắn ngồi tĩnh tọa điều tức.
Bởi vì Chiêu Hoa động đậy cực tốn sức, nên nàng muốn xê dịch hắn, tay chân khó tránh khỏi va chạm nhiều, tốn một phen công phu rốt cuộc cũng để Chiêu Hoa ngồi thẳng được, Thẩm Như Như thấy tóc hắn bị đè sau lưng, liền thuận tay giúp hắn vén tóc ra.
Toàn bộ quá trình, Chiêu Hoa đều ngửi thấy mùi hương thảo dược từ cổ của nàng khác với những nữ tử khác, mùi hương này khiến hắn có hơi thất thần, đợi làm xong, Thẩm Như Như xoa xoa vai mình: “Ngươi tĩnh tọa đi, ta cũng phải điều tức một lát.”
Nàng tự ngồi qua một bên, Chiêu Hoa cũng không có nhắm mắt ngay, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng, rốt cuộc nhịn không được mà hỏi: “Ngươi thân là vương tộc Ma giới, vì cớ gì lại nguyện ý cứu ta?”
Thẩm Như Như cũng không quay đầu, đáp lại một câu: “Ngươi thân là thái tử Thiên giới, lúc trước không phải cũng ném Thái Hi kiếm cứu ta sao?” Nàng nghiêng một bên mặt liếc nhìn hắn: “Ngươi đối với ta như thế, đương nhiên ta cũng đối lại với ngươi như thế. Nếu không ngươi cho là tại sao?” Thẩm Như Như ngừng một chút, trêu ghẹo hắn, “Chẳng lẽ ngươi còn tưởng vì ngươi xinh đẹp nên ta mới cứu ngươi sao?”
Chiêu Hoa im lặng một hồi, vẻ mặt không đổi nhắm mắt nói: “Trong mắt người bình thường, đây mới là câu trả lời tiêu chuẩn.”
Thẩm Như Như: “...Oa, thái tử yếu đuối, không có ai như ngươi tự luyến đến vậy...”
Chiêu Hoa nghe thấy nàng làu bàu, khóe miệng hơi cong lên, cũng không nhiều lời.