Editor: Thiếu Quân
Đại hội thử kiếm hôm nay, để đề phòng có người tới quấy rồi, ở dưới núi Thuần Dương Quan có để lại vài đệ tử trông coi, nhằm đề phòng nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra. Thậm chí Dịch Ích Trần còn phái cả một trưởng lão xuống đó, nhưng hiện giờ những người này từng người từng người lên núi, như tới chỗ không người, hiển nhiên cửa ải dưới núi đã là thùng rỗng kêu to.
Người trẻ tuổi vừa xuất hiện liền đem cục diện vốn đã có chút loạn trở nên loạn hơn. Đặc biệt hắn còn nhắc tới tên Thẩm Kiều, Dịch Ích Trần liền hỏi: “Xin hỏi các hạ là người nào của Hoán Nguyệt Tông?”
Tuổi hắn còn trẻ như vậy, hiển nhiên không thể nào là Yến Vô Sư.
Đúng như dự đoán, đối phương nói: “Tại hạ là Ngọc Sinh Yên, chính là đệ tử dưới trướng của Yến tông chủ Hoán Nguyệt Tông. Nghe nói hôm nay trên núi Thanh Thành cực kỳ náo nhiệt, cũng muốn tới xem một cái. Chắc Dịch quan chủ không đuổi ta đi chứ?”
Dịch Ích Trần: “Người tới là khách, bần đạo đương nhiên sẽ không cự tuyệt ngoài cửa. Người đâu, chuẩn bị thêm mấy chỗ ngồi cho các vị khách.”
Nguyên Tú Tú ôn nhu nói: “Không cần làm phiền Dịch quan chủ, hai bên chút nữa cũng phải động thủ, vừa ngồi xuống lại phải đứng dậy, phiền phức lắm nha!”
Ngọc Sinh Yên lại cười nói: “Ngươi không muốn ngồi là chuyện của ngươi, ta lâu lắm mới gặp lại Thẩm đạo trưởng, tâm tình khó nén được kích động vui sướng, ngược lại muốn đi tới ôn chuyện một chút a.”
Dứt lời, hắn liền đi về phía Thẩm Kiều, trực tiếp ngồi xuống chỗ Cố Hoành Ba vừa ngồi, quay cầu cười với Thẩm Kiều: “Lâu rồi không gặp nha, sư đệ!”
Một tiếng sư đệ này kêu rất thuận miệng, Triệu Trì Doanh ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc, lòng nói coi như Thẩm Kiều có quen biết với Yến Vô Sư, nhưng cũng không đến nỗi rời bỏ sư môn nhảy tới bên người y đó chứ?
Thẩm Kiều dở khóc dở cười: “Sao Ngọc công tử lại đến đây, Yến tông chủ đâu?”
Ngọc Sinh Yên trêu chọc: “Sao sư đệ lại lạnh nhạt với ta như vậy, tốt xấu gì ta cũng là người cõng ngươi hơn nửa canh giờ từ dưới chân Bán Bộ Phong về a. Hồi đó dáng vẻ mơ hồ gọi ta một tiếng sư huynh của ngươi thật đáng yêu nha, sao lâp tức nói quên liền quên rồi? Ta thật thương tâm a!”
Ở phía kia, một nhóm người Hợp Hoan Tông đến, cũng không giống như Ngọc Sinh Yên một mình một ngựa dễ dàng khiến người ta buông bỏ phòng bị. Mặc dù Ngọc Sinh Yên chợt phát hiện bản thân vừa dừng lời, cũng không có cách nào khiến bầu không khí hòa hoãn lại nửa phần.
Lý Thanh Ngư đứng dậy, lãnh đạm nói: “Nếu Nguyên tông chủ đến để làm khách, chúng ta tự nhiên quét dọn đồ đạc tiếp đón, nhưng nếu tới không mang ý tốt, vậy xin thứ cho Thuần Dương Quan không thể chiêu đãi rồi.”
Nguyên Tú Tú cười nói: “Lý công tử thật nóng nảy nha, không phải nô gia đã nói rồi sao, đại hội thử kiếm nếu ai cũng có thể tham gia, Hợp Hoan Tông tất nhiên cũng có thể.”
Nàng đưa mắt phượng quét qua, rơi vào trên người Viên Tử Tiêu: “Vị này chính là thiếu cung chủ của Lưu Ly Cung nhỉ, đã sớm nghe nói đệ tử Lưu Ly Cung lòng mang cẩm tú, chuyện cũ, xếp hạng trong võ lâm thiên hạ đều nắm rõ như lòng bàn tay, Vậy xin hỏi Viên thiếu cung chủ, Hợp Hoan Tông chúng ta, trên bảng xếp hạng của Lưu Ly Cung ngươi, đạt được vị trí nào a?”
Mọi người chỉ biết Viên Tử Tiêu là đệ tử của Lưu Ly Cung, lại không biết hóa ra nàng chính là thiếu cung chủ. Nguyên Tú Tú vừa lên tiếng nói thẳng ra thân phận của đối phương, lời nói không có chứng cứ, khiến nhiều người khó có thể tin tưởng.
Viên Tử Tiêu nhẹ nhàng khép lại tay áp, nghe vậy mắt cũng không chớp mà nói ra một chuỗi thông tin: “Nguyên Tú Tú Hợp Hoan tông, xếp hạng thứ chín trên giang hồ. Môn hạ ít ỏi, dùng quạt làm đao, bại tướng dưới tay có chưởng môn Chung Nam phái Quách Huân, đường chủ Lục Hợp Bang Thượng Quan Tinh Thần, Triển Tử Càn của Lâm Xuyên Học Cung. Võ công chưa bước lên hàng nhất lưu nhưng cũng coi là khá cao. Hợp Hoan Tông Tang Cảnh Hành, xếp hàng thứ sáu giang hồ, môn hạ có Bạch Nhung, sở trường là chưởng pháp, vì tập luyện bí pháp của Hợp Hoan tông mà võ công tinh tiến nhanh chóng. Ngoài ra còn có mấy người đệ tử là Hạ Hàn Thu, Cơ Sương Nhi, Chu Thúy Việt, võ công không sánh kịp Bạch Nhung, nhưng cũng là nhân tài mới hiện, không thể khinh thường trong giang hồ.”
Không phải là người ngoài, cho nên sau khi nghe xong những lời này, Nguyên Tú Tú cũng lộ vẻ kinh ngạc: “Lưu Ly Cung không hổ là Lưu Ly Cung, ngay cả ta cũng không biết Tiêu Sắt từng bại dưới tay đệ tử của Lâm Xuyên Học Cung. Viên thiếu cung chủ quả nhiên hạ bút thành văn, ghi nhớ thiên bẩm!”
Trên mặt Viên Tử Tiêu không hề hiện lên thần sắc kiêu căng, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu muốn biết những chuyện này cũng không có gì khó, dù sao cũng không có gì là bí mật, đơn giản chỉ cần hỏi thăm thêm vài người, đi nhiều thêm mấy nơi mà thôi.”
Lúc này có người liền hỏi: “Viên côn nương, xếp hạng thập đại thiên hạ mà ngươi nói, là mười năm trước, hay là mười năm sau?”
Viên Tử Tiêu: “Tất nhiên là xếp hạng hiện giờ.”
Người kia không phục lắm: “Đại hội thử kiếm còn chưa được một nửa, rất nhiều cao thủ còn chưa lộ diện, thập đại thiên hạ này làm sao xếp ra được?”
Viên Tử Tiêu: “Một cái đại hội thử kiếm, thì làm sao có thể bao quát được cao thủ toàn thiên hạ? Hôm nay cũng chỉ là cơ hội cho quần anh giang hồ luận bàn giao thủ mà thôi. Nếu như có thể từ đó xuất hiện một hai cao thủ chưa từng lộ diện, kinh tài tuyệt diễm, xếp hạng tất nhiên cũng theo đó mà thay đổi, nếu không, tất nhiên là dựa theo xếp hạng trước đó.”
Đối phương hỏi: “Vậy mạo muội xin hỏi thập đại thiên hạ hiện nay là mười vị cao nhân nào, có thể hân hạnh mời Viên thiếu cung chủ nói ra cho chúng ta được nghe không?”
Viên Tử Tiêu ngược lại hỏi gì đáp nấy: “Xếp hạng thứ mười giang hồ, vốn cũng không ổn định. Lúc trước chưởng giáo Huyền Đô Sơn là Thẩm Kiều, sau đó Thẩm Kiều thua ở Bán Bộ Phong, bị Côn Tà thay thế. Sau đó sư huynh của Côn Tà là Đoạn Văn Ương tới Trung Nguyên, lại đổi thành Đoạn Văn Ương. Đoạn thời gian trước, Thẩm Kiều từng ở Tô gia nơi Trường An giao thủ một hồi với Đoạn Văn Ương, tuy rằng bên ngoài hai bên không phân cao thấp, nhưng trước đó Đoạn Văn Ương đã từng đánh một trận với Lý Thanh Ngư của Thuần Dương Quan, sau đó mới cùng Thẩm Kiều chiến đấu, xem như là Thẩm Kiều chiếm tiện nghi, cho nên đứng hàng thứ mười hiện nay, vẫn là Đoạn Văn Ương.”
Cố Hoành Ba không nhịn được cau mày: “Thứ hạng này của ngươi quá bất công rồi. Thẩm sư huynh là kỳ tài ngút trời, ngày xưa nhận chân truyền từ sư tôn, trận chiến trên Bán Bộ Phong, bất quá chỉ là trúng ám toán, sau đó võ công giảm mạnh, mới có thể nhiều lần gặp khó. Nếu bàn về công lực ban đầu, tự nhiên còn lợi hại hơn nhiều so với Đoạn Văn Ương và Côn Tà, làm sao có khả năng ngay cả vị trí thứ mười cũng không vào được?”
Viên Tử Tiêu nhìn nàng một cái: “Người không thể mãi mãi giậm chân ở chỗ cũ, đương nhiên cũng có thể vì sự cố mà đi tới hoặc lùi về sau. Ngươi không chịu nghe ta nói xong, đã vội chen miệng vào, cái này có phải bất công không?”
Cố Hoành Ba tự biết mình đuối lý, ngậm miệng không nói, nhưng ánh mắt của nàng lại vẫn âm thầm sáng rõ.
Viên Tử Tiêu cũng không để ý tới nàng, tiếp tục nói: “Xếp hạng thứ chín giang hồ, vừa đã nói qua, chính là tông chủ Hợp Hoan Tông Nguyên Tú Tú. Xếp hạng thứ tám, chính là thượng sư Câu Xá Trí Giả của Thổ Cốc Hồn.”
Câu Xá Trí Giả này, mọi người chỉ mới nghe tên, chưa từng gặp mặt, cũng không có nhiều hiểu biết về hắn.
Có người lại hỏi: “Câu Xá Trí Giả này nếu chưng từng bao giờ đặt chân tới võ lâm Trung Nguyên, thứ hạng này xếp ra bằng cách nào?”
Viên Tử Tiêu: “Trong ba tông Ma Môn, chỉ có Pháp Kính Tông là ở tận Tây Vực, phát triển nhiều năm tại Thổ Cốc Hồn. Câu Xá Trí Giả từng cùng tông chủ Pháp Kính Tông Nghiễm Lăng Tán giao thủ, tiếc là thua hiểm, từ đó bế quan không ra. Nghiễm Lăng Tán từng bình luận về võ công của hắn, nói Câu Xá Trí Giả và mình khó phân cao thấp, trận thắng này chỉ là may mắn.”
Nguyên Tú Tú nghe thấy mình xếp hàng thứ chín, chỉ miễn cưỡng đứng trên Đoạn Văn Ương, cũng không tức giận, ngược lại có chút hứng thú: “Chiếu theo lời thiếu cung chủ nói, xếp hàng thứ bảy, nhất định là tông chủ Pháp Kính Tông Nghiễm Lăng Tán?”
Viên Tử Tiêu: “Không sai.”
Không nói tới thứ hạng này rốt cục có đúng hay không, nhưng hiện giờ nghe thấy cũng vẫn thấy có chút căn cứ, chứ không phải mở miệng nói mò. Hơn nữa nàng càng nói về trước, mọi người càng cảm thấy hứng thú với thứ vị phía đầu trên bảng xếp hạng này.
Thế nhân nếu không yêu danh, vậy thì yêu lợi, tóm lại là thoát không khỏi hai thứ này. Lòng hư vinh và tâm hiếu kỳ người người đều có, chỉ là lớn hay nhỏ, đến mức nào mà thôi. Ngay cả cao thủ cấp bậc tông sư như cỡ Dịch Ích Trần, nghe thấy lời bình về anh hào thiên hạ của Viên Tử Tiêu, cũng khó tránh khỏi sinh ra vài phần hứng thú, chứ đùng nói chi tới những người khác.
“Vậy còn phía trước nữa?” Hắn còn có thể giữ được bình tĩnh, người bên ngoại lại không nhịn được lên tiếng hỏi.
Viên Tử Tiêu: “Đi lên chút nữa, từ xếp hạng thứ sáu, liền có thể bước lên hàng ngũ cao thủ cấp độ tông sư. Vì mấy người này bất luận là nhân phẩm ngôn hành hay chỉ riêng võ công mà nói, đều đủ để có thể khai tông lập phái, trở thành người có thành tựu cực lớn.”
Nàng vừa mới nói qua, Tang Cảnh Hành xếp hàng thứ sau. Cao thủ cấp bậc tông sư, hiển nhiên cũng bao gồm cả hắn.
Nguyên Tú Tú cười mỉm: “Xem ra thiếu cung chủ đánh giá Tang trưởng lão khá cao nha!”
Viên Tử Tiêu nhàn nhạt nói: “Nguyên tông chủ không cần không phục. Trong Hợp Hoan tông đều đã phân thành hai phái, chuyện này mọi người đều biết. Nếu ngươi có thể làm gì được Tang Cảnh Hành, làm sao lại để hắn ngồi đó áp chế lấy ngươi?”
Bị một lời của đối phương nói toạc việc kín trong phái, Nguyên Tú Tú nghe vậy, tuy rằng nụ cười không đổi, nhưng trên mặt đã xẹt qua một tia sát khí.
“Thuần Dương Quan hiện giờ là người đứng đầu Đạo Môn, chắc chắn Dịch quan chủ phải chiếm một vị trí trong năm xếp hạng đầu của Lưu Ly Cung rồi?” Người hỏi ra câu này, rõ ràng cho thấy muốn lấy lòng Thuần Dương Quan.
Vũ Tử Tiêu: “Không sai, xếp hạng thứ năm giang hồ, chính là quốc sư Chu triều Tuyết Đình thiền sư. Mà chưởng giáo lúc trước của Huyền Đô Sơ là Thẩm Kiều, công lực đại tiến, có thể nằm ở cùng vị trí thứ năm này. Còn thứ tư và thứ ba, vốn nên là cung chủ Nhữ Yên Khắc Huệ của Lâm Xuyên Học Cung hoặc Dịch quan chủ của Thuần Dương Quan. Chỉ là ta chưa từng thấy hai người bọn họ giao thủ, cho nên cao thấp khó phân.”
“Vậy đệ nhất và đệ nhị thì sao?” Có người không thể chờ được nữa, hỏi.
Viên Tử Tiêu: “Tông chủ Hoán Nguyệt Tông Yến Vô Sư, có thể tranh được một vị trí. Còn đệ nhất thiên hạ…”
Nàng vốn không phải người nhát gan khó có thể nói, chẳng biết tại sao lại không tiếp tục nói ra, chỉ lắc đầu đứng đó.
Mọi người khiếp sợ, bởi lẽ Yến Vô Sư vậy mà lại xếp hạng cao đến thế. Nhưng mà nghĩ lại, cõi đời này cũng chẳng có mấy ai có thể dưới sự vây công của năm đại cao thủ mà vẫn bình yên vô sự. Huống hồ, nam cao thủ tham dự vây công này lại có ba người chiếm vị trí trong thập đại thiên hạ. Có thể thấy, thực lực của Yến Vô Sư quả thực kinh người, Nếu nói y đứng thứ hai, cũng không có gì không thể chấp nhận.
Có người nghi hoặc: “Mười năm trước đệ nhất thiên hạ là Kỳ Phượng Các, chẳng lẽ Kỳ Phượng Các đã về cõi tiên, vị trí đệ nhất này liền theo đó mà để trống. Trong mười năm này, lại không có một ai có thể vượt qua Kỳ Phượng Các sao?”
Nhưng dù người khác có hỏi thế nào, Viên Tử Tiêu cũng đều không lên tiếng nữa.
Có người liền kích nàng: “Xếp hạng của Lưu Ly Cung cũng chưa chắc đã đúng, ngay cả đệ nhất thiên hạ còn không xếp ra được, vậy những người khác thì có gì đáng tin?”
Viên Tử Tiêu lạnh lùng nói: “Nếu các ngươi không tin, đều có thể thuận theo xếp hạng mà khiêu chiến từng người. Nếu có thể đánh bại toàn bộ những người này, đệ nhất thiên hạ tự nhiên sẽ thuộc về ngươi.”
Nguyên Tú Tú cười dài nói: “Theo ta thấy, thứ hạng này rốt cục có đúng hay không, còn phải dựa vào thực lực để nói chuyện. Tuy rằng hôm nay thiếu không ít người, nhưng có ta, Dịch quan chủ và Thẩm đạo trưởng ở đây. Mười đã có ba, thẳng thắn đánh một trận có gì khó?”
Sắc mặt Lý Thanh Ngư lạnh lùng: “Bằng ngươi cũng xứng động thủ cùng sư tôn, không bằng trước tiên đánh thắng ta rồi hãy nói.”
Dứt lời, kiếm rút khỏi vỏ, Thu Thủy kiếm đột nhiên giống như làn nước thu liễm diễm, ở trong tay hắn rung động chập trùng.
Tuy Lý Thanh Ngư có lợi hại, nhưng ngay cả thập đại hắn cũng không vào nổi, thì làm sao Nguyên Tú Tú có thể sợ hắn. Cũng không chờ nàng lên tiếng, Tiêu Sắt ở sau lưng lập tức cười to một tiếng: “Sao dám phiền đến tông chủ ra tay, để cho ta tới gặp người đi!”
Lời nói vừa dứt, mũi chân hai bên đều điểm, lao về phía đối phương, ở giữa sân đấu chiến thành một đoàn.
Tuy rằng Viên Tử Tiêu xếp hạng mình đếm ngược từ thứ hai lên, nhưng trên thực tế Nguyên Tú Tú cũng không đặt cái bảng xếp hạng này vào mắt, chỉ có điều mượn Viên Tử Tiêu nói câu mở màn mà thôi, lúc này liền cười nói: “Dịch quan chủ, nếu đồ đệ và đồ đệ đã đánh rồi, vậy người làm sư phụ như chúng ta, có phải cũng nên làm gương cho đồ đệ không nhỉ?”
Lần này mục đích đến đây của nàng đã rất rõ ràng, đó chính là bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần bắt được Dịch Ích Trần, đại hội thử kiếm cũng được, liên minh cũng được, tất nhiên sẽ lập tức sụp đổ. Tuy rằng môn phái khác có tâm phản kháng Hợp Hoan Tông, nhưng trải qua lần giết gà dọa khỉ này, nhất định cũng chịu kinh sợ lớn, không còn dám dây sóng gió.”
Trận giao thủ này nhất định không tránh được, Dịch Ích Trần thả phất trần xuống, nhận lấy trường kiếm mà đệ tử dâng lên, gật đầu nói: “Vậy bần đạo liền xin Nguyên tông chủ chỉ giáo rồi.”
Ngọc Sinh Yên thấy thế, lại gần rỉ tai với Thẩm Kiều nói: “Sư đệ hiện tại chớ có can thiệp vào, chờ đám người Dịch Ích Trần thất bại ngươi hãy ra mặt. Đến lúc đó còn không phải dễ dàng tóm được chức minh chủ vào tay sao?”
Thẩm Kiều dở khóc dở cười: “Ta vốn cũng không muốn làm cái chức minh chủ gì đó đấy!”
Ngọc Sinh Yên ngạc nhiên nói: “Sư tôn lệnh cho ta đến đây giúp đỡ ngươi, nếu ngươi không muốn làm minh chủ, tại sao người lại phân phó như thế?”
Thẩm Kiều nói thầm trong lòng, sư tôn ngươi muốn làm là làm, cung cách nói chuyện làm việc khác hẳn người thường, ta làm sao mà biết y nghĩ cái gì.
Ngọc Sinh Yên không biết quá nhiều về chuyện phát sinh giữa Yến Vô Sư và Thẩm Kiều, lại càng không biết tâm tư chuyển biến của sư phụ mình, chỉ cho là sư tôn vẫn không chịu vứt bỏ hứng thú với Thẩm Kiều như trước, lại nghĩ ra ý định gì đó, cho nên chưa từng hỏi nhiều. Hiện tại hoàn toàn là hiểu lầm, vẫn xử sự như hồi ở chung trước đây cùng Thẩm Kiều.