Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Lời này rất có phong cách lương bạc vô tình của Yến Vô Sư. Ý trên mặt chữ, từ cổ chí kim, người đạt thành đại nghiệp, ngay cả phụ mẫu cũng có thể vứt bỏ, huynh đệ cũng có thể coi như không có, huống hồ là nhi tử nhi nữ chứ. Với lại nếu Phổ Lục Như Kiên mất đi hai đứa con trai này, dưới gối cũng còn ba đứa nữa mà. Huống hồ hiện tại Phổ Lục Như Kiên còn đang lúc tráng niên, sinh thêm một hai người nữa cũng không tính là khó, không cần phải vì chuyện hai đứa nhi tử ở trong tay Vũ Văn Uân mà bị bó tay bó chân, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó.
Đối với lời này, mặc dù Thẩm Kiều không ủng hộ, nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái và bất ngờ. Bởi vì hắn hiểu rõ Yến Vô Sư, đối phương quả thực là người như vậy. Ngược lại, đoạn thời gian này Yến Vô Sư đối xử với hắn có chút đặc thù, mới là quỷ dị khác thường đấy.
Ở trong này, ngoại trừ Thẩm Kiều ra, còn có Trịnh Dịch và Biên Duyên Mai. Biên Duyên Mai là đồ đệ của Yến Vô Sư, người trong Ma Môn, làm việc đều xảo quyệt khó đoán như nhau, cho nên cũng sẽ không cảm thấy lời nói này có gì không ổn. Trịnh Dịch có thể bị Phổ Lục Như Kiên dẫn dụ trở thành bằng hữu tâm phúc, đương nhiên cũng không phải loại lương thiện gì. Mặc dù hắn không lên tiếng, nhưng cũng biểu lộ vẻ tán đồng đối với lời nói của Yến Vô Sư.
Phổ Lục Như Kiên cười khổ: “Tuy nói người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, nhưng cốt nhục chí thân, làm sao có thể dứt bỏ dễ dàng như vậy? Hán cao tổ có thể nói với Hạng Võ xin một chén thịt cha, nhưng ta thì không làm được. Nếu như ngay cả thân sinh cốt nhục của mình ta cũng có thể vứt bỏ không quan tâm, chỉ sợ Yến tông chủ cũng không nhìn lọt mắt ta đâu?”
*Chú thích: Ttong thời kỳ Hán Sở tranh hùng, có lần Tây Sở Bá Vương Hạng Võ bắt được cha Lưu Bang (Hán cao tổ). Khi ấy Hạng Võ đẩy cha Lưu Bang ra trước toàn quân và nói: “Nếu ngươi không rút quân ta sẽ phanh thây cha ngươi!”. Thì Lưu Bang đã không chút do dự đáp rằng: “Hai chúng ta từng kết nghĩa huynh đệ, cha ta cũng là cha ngươi. Nếu ngươi nhất định muốn nấu thịt cha mình, thì nhớ phần ta một chén”.
Lời này nói ra có phần cao minh, rõ ràng là nhờ Yến Vô Sư hỗ trợ cứu nhi tử nhi nữ của mình, lại để cho người ta ấn tượng mình có tình có nghĩa. Muốn làm hoàng đế, người có lòng dạ mềm yếu như Vũ Văn Hiến tất không thể thành đại sự. Nhưng nếu giống như Câu Tiễn thỏ khôn chết chó săn nấu, cũng khiến người khác lạnh lòng. Đây là định tâm hoàn mà Phổ Lục Như Kiên chuẩn bị cho bọn họ, ám chỉ sau này mình sẽ không phải kẻ vong ân.
Thẩm Kiều có chút hiểu ra vì sao Yến Vô Sư lại đổi sang nâng đỡ cho Phổ Lục Như Kiên.
Yến Vô Sư nở nụ cười, cũng không dây dưa truy cứu vấn đề thêm nữa, trực tiếp hỏi: “Ngươi khẳng định bọn họ vẫn còn sống trong cung?”
Phổ Lục Như Kiên biết đây là Yến Vô Sư đã đồng ý cứu người, nhanh chóng sắp xếp nâng cao tinh thần: “Cái này thì khẳng định. Hoàng hậu đã âm thầm sai người liều chết truyền tin ra, nói bệ hạ hạn chế khuyển tử ở trong cung hoàng hậu, lại đem hoàng hậu giam lỏng trong điện, cho đến nay đã hơn một tuần. Có lẽ bệ hạ muốn dùng chúng là con tin để áp chế, ép ta không được vọng động.”
Tạo phản không phải là ăn cơm uống nước, Phổ Lục Như Kiên tuy rằng đã bố trí đầy đủ, nhưng rốt cục vẫn không có quyết định. Lần này hoàng đế ép hắn, trái lại lại ép được hắn quyết tâm làm. Chỉ cần có thể cứu nhi tử và nhi nữ ra, nhất định hắn sẽ không nói hai lời mà lập tức phát động cung biến.
Yến Vô Sư: “Cứu nhi tử nhi nữ của ngươi ra, thì phải chuẩn bị cho tốt việc trở mặt với Vũ Văn Uân. Trong cung Vũ Văn Uân có nhân mã của Phật Môn tọa trấn, lại có thêm cả người của Hợp Hoan Tông. Cho dù bọn họ không đánh lại ta, trực tiếp vò mẻ chẳng sợ nứt, giết nhi tử nhi nữ của ngươi cũng không phải việc gì khó.”
Phổ Lục Như Kiên than thở: “Phải, ta cũng đang nghĩ tới chuyện này, trong lòng có chút hoảng loạn, không biết Yến tông chủ có biện pháp gì tốt không?”
Yến Vô Sư trầm ngâm một lát: “Vũ Văn Uân không chịu thả người, nhưng chung quy cũng không thẳng tay trở mặt với các ngươi. Vậy các ngươi mượn cớ vào cung tặng đồ cho nhi tử nhi nữ, rồi tùy thời cứu người, chỉ có một biện pháp này thôi.”
Biên Duyên Mai rất lanh lợi tiếp lời: “Có việc thì để đệ tử làm, sư tôn, đệ tử cải trang giả dạng lẫn vào trong cung một chuyến, tùy thời cứu người ra.”
Nhưng Yến Vô Sư lại lập tức phủ quyết: “Võ công của ngươi vẫn còn yếu kém, đối đầu với Tuyết Đình chỉ có một con đường chết.”
Biên Duyên Mai sờ mũi một cái, ngậm miệng.
Yến Vô Sư: “Vóc người của ta quá làm người ta chú ý, cũng chưa từng luyện xúc cốt công, cho dù cải trang giả dạng, người khác không nhìn ra sơ hở, lão lừa trọc Tuyết Đình cũng có thể lập tức nhìn ra. Ngược lại, muốn cứu người, cũng chỉ có thể tìm người có võ công cao cường, có thể tùy cơ ứng biến, đến lúc đó ta ở ngoài cung tiếp ứng là được.”
Dưới cái nhìn của Phổ Lục Như Kiên, võ công của Biên Duyên Mai đã tính là rất cao, ai ngờ Yến Vô Sư còn nói là chưa đủ, phải cao hơn nữa. Nhưng muốn chuẩn bị giao thủ với Tuyết Đình, vậy thì tất nhiên cần phải là cao thủ cấp độ tông sư. Nhưng cao thủ cấp độ tông sư cũng đâu có phải rau cải trắng, muốn có liền có. Đừng nói là Phổ Lục Như Kiên hiện giờ còn chưa phải là hoàng đế, cho dù hắn làm hoàng đế, đối với cao thủ như vậy cũng phải lễ độ ba phần. Hiện tại trong thời gian ngắn phải đi đâu tìm mới được đây?
Thấy mấy con mắt đều tha thiết rơi trên người mình, Thẩm Kiều thầm than một tiếng, hòa nhã nói: “Bần đạo bất tài, cứu một mạng người công đức vô lượng, cho nên cũng nguyện ý thử một lần. Chỉ là ta không quen thuộc đường trong cung, sau khi tiến vào hai mắt không rõ, đến lúc đó sợ là chưa cứu được người, đã lạc đường rồi.”
Phổ Lục Như kiên mới vừa rồi có nghĩ đến Thẩm Kiều. Nhưng khác với việc kết minh cùng Yến Vô Sư, hắn chưa từng có giao tình sâu nặng gì với Thẩm Kiều. Người ta không mở miệng, hắn cũng không tiện mặt dày đi nhờ cậy. Hiện tại Thẩm Kiều chủ động lên tiếng, hắn tất nhiên là vui mừng không xiết: “Có Thẩm đạo trưởng ra tay, Kiên tự nhiên cầu còn không được. Chỉ là lần vào cung này, nguy cơ trùng trùng, Kiên mặc dù lo lắng người thân, cũng không dám tùy tiện đặt Thẩm đạo trưởng vào nơi nguy hiểm. Nghe nói mùng tám tháng tư là ngày Phật sinh, Tuyết Đình sẽ tới Thanh Lương tự cầu phúc. Thiếu đi hắn, đám người còn lại cũng dễ đối phó hơn. Đến lúc đó ta sẽ phái thêm vài người đi cùng Thẩm đạo trưởng, một là để dẫn đường, hai là để phòng ngừa vạn nhất, cũng coi như có người trợ giúp cho ngài.”
Biên Duyên Mai nói: “Nhiều không bằng chất, để ta dẫn Thẩm đạo trưởng vào cung thôi, đường trong cung ta cũng coi như quen thuộc. Mặt khác phái thêm hai thị nữ nữa là được, Vũ Văn Uân không phải người ngu, nhiều người sẽ khiến hắn sinh nghi.”
Thẩm Kiều gật đầu, tất không hai lời.
Hai bên thương lượng một chút về thời gian địa điểm, từ chỗ làm sao để Phổ Lục Như Kiên xin được ý chỉ thăm viếng, nếu Vũ Văn Uân không đồng ý, lại dùng danh nghĩa mẫu thân của hoàng hậu Độc Cô thị sai người vào cung tặng đồ. Đám người Thẩm Kiều lại hẹn ngày mùng 7 tháng 4 gặp mặt tại phủ Tùy quốc công, sau đó cải trang giả dạng, dùng danh nghĩa phủ Tùy quốc công vào cung thăm viếng hoàng hậu rồi tùy thời cứu người ra.
Việc này thương lượng nhanh chóng, vì đã sớm có người đem tin tức Yến Vô Sư và Thẩm Kiều trở lại phủ thiếu sư, không xem lệnh cấm đã xông vào bên trong báo lên, cho nên nơi này không thích hợp ở lâu. Nói xong chính sự, mọi người đều tự mình rời đi. Phổ Lục Như Kiên men theo mật đạo trong phủ thiếu sư ra ngoài, sau đó trở về phủ Tùy quốc công. Biên Duyên Mai thì mang theo Yến Vô Sư và Thẩm Kiều tới một trạch viện khác trong thành.
Trạch viện này không phải nơi lúc trước hắn từng ở, mà là một trạch viện Thẩm Kiều chưa từng bao giờ đặt chân tới. Thỏ khôn có ba hang, người trong Ma Môn, đặc biệt là người của Hoán Nguyệt Tông đều thể hiện việc này vô cùng nhuần nhuyễn. Thẩm Kiều hoài nghi Biên Duyên Mai đã sớm lén lút mua lại tám mười trạch viện làm đồ dự bị. Bị phát hiện cái này liền vứt bỏ cái đó, thay đổi trận địa khác. Dù sao lúc trước dựa lưng Vũ Văn Ung, Hoán Nguyệt Tông cũng kiếm lời không ít. Cho dù là hiện tại, Hoán Nguyệt Tông cũng có không ít các cửa hàng buôn bán, bàn về quy mô chưa chắc đã lớn bằng Lục Hợp Bang, nhưng bàn về giàu có, Yến Vô Sư tuyệt đối cũng không kém.
Biên Duyên Mai giới thiệu: “Nơi này là tư gia, treo biển họ Lý, với bên ngoài là trạch viện của một thương nhân. Người trong Hợp Hoan Tông trong thời gian ngắn cũng không tra được tới nơi này, sư tôn và Thẩm đạo trưởng đều có thể yên tâm.”
Hắn không biết hiện giờ quan hệ giữa Thẩm Kiều và sư phụ mình là gì. Nếu nói là bằng hữu, hai người nhìn qua cũng không giống. Hơn nữa với cái tính tình kia của sư phụ mình, ngay cả đệ nhất thiên hạ muốn làm bằng hữu của y cũng chưa chắc y đã muốn, chớ đừng nói là Thẩm Kiều. Biên Duyên Mai vẫn còn nhớ, lúc trước sư phụ mình luôn mang theo Thẩm Kiều bên người, cũng chỉ vì muốn tìm chút việc vui cho mình, cũng không thể coi là có tình nghĩa gì.
Sức quan sát của Biên Duyên Mai so với sư đệ Ngọc Sinh Yên nhạy cảm hơn nhiều, tất nhiên cũng có thể nhìn ra Yến Vô Sư đối xử với Thẩm Kiều có chỗ khác biệt. So với ngày trước thì khác biệt rất lớn, nhưng cụ thể là khác biệt ở đâu, hắn cũng không thể nói rõ được —— cho dù là vắt hết óc, hắn cũng không thể nghĩ sư phụ mình lại có loại ý nghĩ kia. Chỉ vì tuy Thẩm Kiều tao nhã tuấn mỹ, nhưng nhìn kiểu nào cũng không giống với hạng nam sủng nịnh bợ người, chứ đừng nói tới bảng xếp hạng cao thủ thiên hạ vừa được Lưu Ly Cung công bố. Thẩm đạo trưởng bước lên mười vị trí đầu, hỏi thiên hạ ai dám có ý đồ xấu với một cao thủ cấp độ tông sư chứ?
Yến Vô Sư lại dám.
Mà Biên Duyên Mai trăm ngàn lần không nghĩ được sư phụ mình lại dám.
Bất kể nói thế nào, nếu Yến Vô Sư đã có vài phần kính trọng với Thẩm Kiều, người tinh tường như Biên Duyên Mai, tất nhiên cũng không thể thất lễ với Thẩm Kiều. Càng không cần nói tới, tuy rằng tác phong làm việc không chừa thủ đoạn của hắn được kế thừa từ sư phụ, nhưng sâu trong lòng đối với người như Thẩm Kiều vẫn có vài phần kính trọng nể phục. Phải biết rằng, thiên hạ này, chân tiểu nhân và ngụy quân tử có rất nhiều, lại càng không thiếu đám quân tử nhìn qua thì đạo đức đầy mình, nhưng kỳ thực khi đối mặt với mê hoặc lại chẳng thể nào giữ được chính mình. Hắn mang thân phận người giang hồ, lại lăn lộn nhiều năm trong triều đình Bắc Chu, gặp qua hàng vạn loại người. Người như Thẩm Kiều, thật sự có thể xưng tụng một câu ngôn hành như một, tri hành hợp nhất*.
* Ngôn hành như một, tri hành hợp nhất: Lời nói hành động giống nhau, nhận thức hành động như nhau.
Đang nói chuyện, phủ Tùy quốc công bí mật phái người mang đồ đến tặng, hơn nữa còn chỉ đích danh Thẩm Kiều.
Hoán Nguyệt Tông vừa kết minh cùng Tùy quốc công, cho nên nơi này tất nhiên cũng báo cho đối phương biết, thuận tiện có thể liên lạc bất cứ lúc nào.
Thẩm Kiều không hiểu vì sao, đợi mở ống trúc, rút đồ vật bên trong ra nhìn, không khỏi khẽ ồ lên một tiếng.
Yến Vô Sư ở bên cạnh cũng nhìn lướt qua, lại cười nói: “Phổ Lục Như Kiên cũng coi như là người biết điều.”
Thứ đồ này, chính là một trong năm tàn quyền “Chu Dương Sách”, vốn phải nằm trong nội cung Bắc Chu kia.
Quyền “Chu Dương Sách” này, Yến Vô Sư đã từng xem qua, nhưng khi đó y đã ý thức được nội dung trong đó cùng với đường lối tu luyện “Phượng Lân Nguyên Điển” không hợp, cho nên vẫn chưa hoàn toàn nhớ kỹ toàn bộ nội dung. Sau đó đối với Thẩm Kiều có thêm chút tâm tư, tất nhiên cũng đem nội dung đại khái mình nhớ được nói lại cho hắn. Chỉ là dù sao đó cũng không giống như có thể cầm bản hoàn chỉnh trong tay. Đến lúc này, năm quyển “Chu Dương Sách”, ngoại trừ một quyển nằm trong Thiên Nhai Tông kia, Thẩm Kiều đã nắm được hết.
Tàn quyển “Chu Dương Sách: tuy rằng quý giá, nhưng Vũ Văn Uân cũng không phải người luyện võ, ngày đó sau khi giết chết phụ thân bằng thuốc độc, cung đình cũng trải qua một hồi biến động. Hắn cũng không rảnh đi để ý một thứ đồ vật như thế. Phổ Lục Như Kiên dựa vào thân phận vốn có, bảo nữ nhi nhân dịp trong cung biến loạn, không khó lấy được vật này. Sau lần đó, hắn vẫn luôn giữ lại tàn quyển, cho tới bây giờ mới đưa cho Thẩm Kiều.
Một phần lễ trọng như vậy đưa tới, Thẩm Kiều đương nhiên phải nhận ân tình của hắn. Bởi vì Phổ Lục Như Kiên rất biết làm người, không đợi sau khi chuyện thành mới tặng lễ, mà là đưa tàn quyển tới trước, tỏ rõ chính mình tin tưởng nhân cách quân tử thẳng thắn của Thẩm Kiều, đã hứa tất không nuốt lời.
Lần này, dù cho trong cung hung hiểm cỡ nào, Thẩm Kiều cũng phải đi một chuyến, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện.
Cho nên Yến Vô Sư mới nói Phổ Lục Như Kiên là kẻ thức thời, biết cách làm người.
Thẩm Kiều bừng tỉnh: “Lúc trước ngươi nói gặp Phổ Lục Như Kiên sẽ có lợi ích lớn, chính là nói chuyện này sao? Ngươi đã sớm đoán được Phổ Lục Như Kiên sẽ đem tàn quyển “Chu Dương Sách” giao cho ta?”
Yến Vô Sư mỉm cười: “Ta cũng không phải thần tiên, làm sao đoán trước được. Nhưng tàn quyển ở trong tay Phổ Lục Như Kiên, ta cũng biết, nếu hắn muốn nhờ ngươi hỗ trợ, ít nhất cũng phải dâng lên thành ý mới được. Hiện giờ công lực của ngơi có hi vọng khôi phục, chỉ là Chu Dương Sách nhất mạch tương thừa*, nếu như thiếu phần nội dung nào, chung quy cũng không hay, nói không chừng sẽ gặp phải cửa ải nào khó qua trong đó, đối với chuyện tu hành cũng không thuận lợi. Cho nên coi như không có chuyện lần này, ta cũng sẽ từ trong tay hắn lấy tàn quyển tới cho ngươi.”
*Nhất mạch tương thừa: Nội dung liên quan nhau
Thẩm Kiều không nhịn được liếc mắt nhìn y.
Yến Vô Sư đối tốt với một người, có thể tốt đến mức đem bảo bối toàn thiên hạ nâng đến trước mặt đối phương, hơn nữa còn thẳng thắn nói cho đối phương biết: Ta nguyện ý làm như thế.
Thấy Thẩm Kiều nhìn về phía mình, Yến Vô Sư khẽ mỉm cười: “A Kiều không cần cảm động như vậy, nội dung trong này, ta cũng đã sớm nói qua với ngươi. Động tác này của Phổ Lục Như Kiên, cùng lắm cũng chỉ là thêm hoa trên gấm. Chờ ta, lần tới tặng ngươi thứ tốt hơn, ngươi lại cảm động cũng không muộn a!”
Thẩm Kiều thực sự vì độ mặt dầy của người nọ mà cười ngất. Hắn vội vàng thu hồi tầm mắt, chỉ lo Yến Vô Sư lại nói thêm câu gì đáng sợ.
Đợi đến ngày mùng 7 tháng 4 hôm đó, Yến Vô Sư cùng Thẩm Kiều và Biên Duyên Mai đúng hẹn tới phủ Tủy quốc công.
Trước đó, Phổ Lục Như Kiên đã sớm dâng tấu thỉnh cầu cho Độc Cô thị vào cung thăm viếng nữ nhi. Việc này quả nhiên bị hoàng đế từ chối. Phổ Lục Như Kiên liền dâng một tấu chương khác lên, nói mặc dù Độc Cô thị không thể tự mình vào cung thăm viếng hoàng hậu, nhưng mẫu tử tình thâm, hy vọng có thể mang chút đồ ăn trong nhà vào cung tặng cho hoàng hậu, cũng coi như một chút tâm ý tưởng niệm nữ nhi của người làm mẹ này.
Có lẽ là hoàng đế vẫn không hy vọng đem cả nhà Tùy quốc công vào cung giam lỏng, cho nên liền đáp ứng.
Phổ Lục Như Kiên chọn hai tỳ nữ thông minh có khả năng, chuẩn bị đi cùng Thẩm Kiều và Biên Duyên Mai vào cung một chuyến.
Mắt thấy trang phục chuẩn bị cho mình vào cung, Thẩm Kiều hiếm khi đen mặt, chất vấn Yến Vô Sư: “Tại sao ngươi không nói với ta phải nam phẫn nữ trang?”
Yến Vô Sư kinh ngạc hỏi ngược lại: “Nam nhân bên ngoài làm sao có thể tùy tiện vào cung, lại còn là hậu cung. Ta tưởng ngươi đã sớm biết rồi chứ!”
Thẩm Kiều nghẹn lời.
Hắn cảm thấy nhất định là Yến Vô Sư còn ghi hận chuyện lúc trước mình bắt y mặc nữ trang, chỉ là người ta có lý do đường hoàng như vậy, hắn căn bản không có cách nào phản bác.
Biên Duyên Mai còn an ủi hắn: “Không sao, ta cũng phải đổi nữ trang mà.”
Việc đã đến mước này, nếu đã đồng ý với người ta, tất nhiên không thể đổi ý. Thẩm Kiều đành phải nhận mệnh, tùy ý để mấy thị nữ đổi xiêm y cho mình, sau đó bôi bôi trát trát lên mặt.
Thị nữ hóa trang cho hắn không phải thị nữ thông thường, mà là nữ đệ tử trong Hoán Nguyệt Tông do Biên Duyên Mai mang tới, với khả năng dịch dung hóa trang khá là tâm đắc.
Lúc trước Thẩm Kiều cho rằng dịch dung đều phải giống như Hoắc Tây Kinh trực tiếp đắp một tấm da người lên mặt, sau đó dùng thêm bí pháp. Mà Biên Duyên Mai lại nói cho hắn biết cũng không hẳn đều là như vậy.
“Thuật đổi mặt của Hoắc Tây Kinh kia, nhất định phải đem da người bào chế với vô số dược liệu, sau đó dùng bí pháp luyện chế thêm, không tới nửa năm một năm không thấy được hiệu quả. Thứ nhất hiện giờ chúng ta không có thời gian như thế, thứ hai loại bí pháp kia ta cũng không biết rõ, thứ ba mặt nạ cũng không phải cứ dựa theo viền mặt là dán vào được, mà cần phải chú ý rất nhiều. Nếu như có chút vết tích, rất dễ bị người ta nhìn ra sơ hở, vậy cũng coi như không. Cho nên chẳng bằng đổi một biện pháp khác.”
Thị nữ đang bôi trát cho Thẩm Kiều cười nói: “Đạo trưởng vốn đã anh tuấn đẹp đẽ, chỉ hơi thoáng tân trang lại, đã có thể biến thành mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành rồi!”
Thẩm Kiều nghi hoặc: “Nam tử có hầu kết, nữ tử không có. Cổ áo cao thế nào cũng không thể che được. Người có tâm liếc nhìn một cái liền có thể nhận ra, cái này thì phải che giấu thế nào?”
Thị nữ cười ha ha nói: “Đạo trưởng cứ giao cho chúng ta là được.”
Biên Duyên Mai ở bên cạnh còn nhắc nhở bọn họ: “Đừng làm cho Thẩm đạo trưởng đẹp quá, nhỡ đâu bị hoàng đế coi trọng thì nguy rồi.”
Thẩm Kiều: “….”
Thị nữ bật cười: “Vậy chúng ta cũng không có cách nào, dù che giấu cỡ nào cũng không che được phong thái của bản thân đạo trưởng, cùng lắm chỉ có thể hóa trang cho bình thường xuống một chút!”
Chuẩn bị xong mặt cùng cổ, các nàng liền lấy hai bộ thị nữ trong phủ Tùy quốc công tới đưa cho Thẩm Kiều và Biên Duyên Mai.
Tất cả chuẩn bị xong xuôi, Thẩm Kiều thấy mặt mũi có chút khó chịu, trái lại thần sắc của Biên Duyên Mai vẫn trấn định như thường, còn có tâm trêu đùa học theo những thị nữ kia nhấc tay tạo kiểu lan hoa chỉ lên che miệng, nở nụ cười: “Thẩm tỷ tỷ, ngươi thấy ta có đẹp không nha?”
Thẩm Kiều giật giật khóe miệng.