Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 19: Chương 19




Thẩm Kiều: “Nếu ta nhất định phải đi?”

Úc Ái không trả lời mà hỏi lại: “Nơi này là mảnh đất huynh lớn lên từ nhỏ, có những huynh đệ thân thiết bao năm, lẽ nào huynh nhẫn tâm bỏ lại Huyền Đô Sơn, đi không quay đầu như vậy?”

Hắn hiểu nên dùng lý lẽ, lấy tình đả động, Thẩm Kiều lại vẫn như cũ nói: “Nếu ngươi cứ quyết định hợp tác với người Đột Quyết, vậy ta sẽ không đồng ý.”

Thấy hắn vẫn không thay đổi ý định ban đầu, ngữ khí của Úc Ái dần trở nên lạnh lẽo: “Huynh có đồng ý hay không thì có gì khác biệt? Bây giờ, bảy vị trưởng lão của Huyền Đô Sơn thì có đến bốn vị tán thành việc ta đang làm, còn ba vị còn lại bế quan tu hành, không hỏi tục vụ. Trong đám huynh đệ chúng ta, đại sư huynh là người hiền lành, huynh có nói gì với hắn cũng vô ích. Tứ sư đệ cùng tiểu sư muội tuy rằng nhìn thấy huynh trở về sẽ thật vui vẻ, nhưng bọn họ chưa chắc cũng đã tán thành huynh. Cải cách trong Huyền Đô sơn bắt buộc phải làm. Ta không muốn lúc sinh thời mình phải nhìn một đời tông môn chậm rãi sa sút. Bọn họ cũng nghĩ như vậy.”

“Nếu không, huynh cho rằng làm thế nào mà trong một thời gian ngắn như vậy ta có thể ổn định cục diện, trở thành đại chưởng giáo? Không có bọn họ ngấm ngầm đồng ý cùng nâng đỡ, lẽ nào chỉ dựa vào một mình ta là có thể thành sự?”

“Ý định của huynh, sư tôn, thậm chí là mấy đời chưởng giáo trước đây, đã không thể thực hiện được nữa. Thiên hạ đại loạn, sao dung nổi Huyền Đô Sơn chỉ bo bo giữ mãi thân mình.”

Ban đêm rất yên tĩnh, hình như chim cá đều tuyệt tích, gió cũng ngừng thổi, tiếng cành lá sàn sạt cũng không còn vang, phảng phất như tất cả đều dừng lại vậy.

Mặt trăng chẳng biết trốn vào tầng mây từ lúc nào, bầu trời một mảnh tăm tối, ánh nến trong tay Úc Ái sáng tối chập chờn, chậm rãi yếu đi, đột nhiên tắt hẳn.

Từ sau khi đôi mắt không còn nhìn thấy nữa, đêm đen hay ban ngày đối với hắn mà nói cũng chẳng còn gì khác biệt.

Hắn cũng là người, bị thương cũng sẽ đau, gặp phải hoàn cảnh khốn khó cũng sẽ phiền não, nhưng từ đầu tới cuối hắn đều cảm thấy phía trước vẫn còn hi vọng, dù thế nào vẫn luôn nguyện ý dùng tâm thái lạc quan đối mặt. Sau khi khôi phục ý thức, tuy rằng trong lòng có tầng tầng nghi vấn, nhưng hắn cũng chưa từng chán chường thất vọng, luôn muốn bước lên Huyền Đô Sơn này, mặt đối mặt hỏi cho rõ ràng.

Nhưng vào giờ phút này, khi sự thật phơi bày ra trước mắt, Thẩm Kiều chợt cảm thấy một sự uể oải sâu sắc dâng lên từ tận đáy lòng, giống như có một bàn tay nắm lấy hắn, đem hắn quăng vào trong làn nước biển lạnh băng kia.

Hắn không khỏi nắm chặt gậy trúc trong tay.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Úc Ái hơi đau lòng, nhưng chuyện đến nước này, hắn cảm thấy được có mấy lời không thể không nói ra cho rõ: “Sư huynh, từ xưa tới nay, chưa từng có ai cam nguyện cô quạnh. Huyền Đô Sơn rõ ràng là Đạo môn đệ nhất thiên hạ, có thực lực nâng đỡ minh chủ, để đạo môn có để phát triển ra toàn thiên hạ. Tại sao lại cứ muốn học theo mấy ẩn sĩ kia trông coi thâm sơn? Trừ huynh ra, gần như tất cả mọi người đều mong muốn như vậy, là do huynh quá mức ngây thơ thôi!”

Thẩm Kiều hít vào một hơi thật sâu: “Côn Tà là người Đột Quyết, ngươi và hắn hợp tác, chắc không đến nỗi là vì muốn nâng đỡ người Đột Quyết lên làm chủ Trung Nguyên đó chứ?”

Úc Ái: “Tất nhiên không phải. Ta đã nói rồi, hợp tác với Côn Tà chỉ là một bước trong kế hoạch, ta dù muốn đưa Huyền Đô Sơn nhập thế một lần nữa, cũng không đến nỗi chọn Đột Quyết. Người Đột Quyết hung hãn tàn bạo, làm sao có thể đứng lên làm minh chủ Trung Nguyên?”

Thẩm Kiều nhíu chặt lông mày, mơ hồ cảm thấy được Úc Ái đang định đưa Huyền Đô Sơn vào trong một kế hoạch rất lớn. Chỉ là hiện tại đầu óc của hắn có chút hỗn loạn, trong thời gian ngắn không thể suy nghĩ rõ ràng được.

Úc Ái: “Bây giờ huynh quay về, chúng ta vẫn có thể giống như trước đây, thân như tay chân, không hề xa cách. Hai mắt của huynh chưa khôi phục, trên người còn có nội thương, chỉ sợ khi lên núi đã mất không ít công sức rồi, thân thể như vậy còn có thể đi được bao xa? Huyền Đô Sơn mới là nhà của huynh.”

Thẩm Kiều chậm rãi lắc đầu: “Ngươi đi đường quan đạo của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, cái chức chưởng giáo như con rối này, ta cũng không muốn nữa, từ nay về sau…”

Hắn vốn định dùng lời lẽ hung ác để cắt đứt ra đi, nhưng trước mắt lại không hẹn mà chợt lóe lên cảnh tượng hai người cùng nhau lớn lên thuở bé.

Những tình nghĩa ấy rõ ràng hiện ra trước mắt, không phải một câu nói ân đoạn nghĩa tuyệt là có thể thật sự cắt rời.

Thẩm Kiều không tiếng động thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không nói thêm được gì nữa, xoay người rời đi.

Năm đó trong mấy đồ đệ của Kỳ Phượng Các, Thẩm Kiều là người có tư chất tốt nhất. Nhưng có một người mang danh đệ nhất thiên hạ làm sư phụ, những người khác làm sao có thể quá mức kém cỏi. Có thể được Kỳ Phượng Các thu nhận làm đệ tử, thiên tư cùng gân cốt tự nhiên đều là thượng đẳng.

Nếu là Thẩm Kiều ngày xưa muốn đi, Úc Ái hoàn toàn không có khả năng cản được. Nhưng Thẩm Kiều bây giờ, không còn khiến Úc Ái phải cố kỵ ra tay được nữa!

Hắn không hề nghĩ ngợi, lắc mình liền ngăn ở trước mặt Thẩm Kiều.

“Sư huynh, không thể đi.” Hắn trầm giọng nói, vươn tay muốn đập ngất đối phương.

Ai biết Thẩm Kiều giống như đoán được hành động của hắn, nhanh chân lui một bước về sau, mặt khác giơ gậy trúc lên giống như muốn đón đỡ.

Úc Ái tự nhiên không để hành động của hắn vào trong mắt, vươn tay định chộp lấy gậy trúc.

Vốn tưởng rằng chắc chắn sẽ thành công, ai ngờ lại cố tình chụp phải khoảng không.

Gậy trúc trượt qua tay hắn, tránh đi, không lùi mà tiến tới, gõ một cái lên cổ tay hắn.

Úc Ái khẽ cau mày, ngón tay búng mạnh một cái. Một tay khác vươn đến chụp lấy vai Thẩm Kiều, tay áo không gió lay động, thân hình dời về phía sau Thẩm Kiều, ý định ngăn trở đường đi của hắn.

Vai Thẩm Kiều bị tóm lấy, Úc Ái dùng chút lực, điều này làm hắn cảm thấy có chút đau đớn, nhưng Thẩm Kiều cũng không để ý đến, gậy trúc trong tay vẫn như trước gõ vào eo Úc Ái. Chỗ kia vốn có một vết thương cũ, là do khi còn bé Úc Ái bị té từ trên cây xuống, sau đó tuy rằng đã khỏi hẳn, nhưng vẫn để lại một điểm đen trong lòng Úc Ái, theo bản năng hắn vẫn muốn tránh né chỗ này.

Công lực hiện giờ của Thẩm Kiều chỉ còn khoảng ba phần, hoàn toàn không phải là đối thủ của Úc Ái. Nhưng hai người từ nhỏ đã quen biết, cho dù mắt không nhìn thấy, hắn đối với nhất cử nhất động của đối phương, sẽ tung ra chiêu thức gì đều rõ như lòng bàn tay. Hơn nữa hắn biết Úc Ái sẽ không lấy đi tính mạng mình, cho nên ra chiêu không hề kiêng kỵ.

Úc Ái hiển nhiên cũng biết được ý định của Thẩm Kiều, hai người giao thủ được một lát, hắn liền dần dần có chút nôn nóng, không muốn tiếp tục kéo dài thêm, trực tiếp vỗ một chưởng lên vai đối phương, lúc này hắn đã sửu dụng tới chân khí.

Thẩm Kiều nghe thấy tiếng chưởng phong đánh tới, theo bản năng nhấc gậy trúc lên đón đỡ, nhưng không hề có tác dụng, chân khí đánh thẳng tới, rắc một tiếng, gậy trúc trực tiếp gẫy thành hai đoạn, còn hắn thì liên tiếp lùi lại mấy bước, lảo đảo hai lần, ngã nhào xuống đất.

“A Kiều, đừng đánh nữa, cùng ta trở lại, đám tiểu sư muội biết huynh quay về, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ!” Úc Ái tiến lên vài bước định đem người kéo lên.

Thẩm Kiều không nói một lời.

Úc Ái vừa mới nắm được cổ tay hắn, liền thấy đối phương cầm lấy nửa đoạn gậy trúc kia quét về phía hắn, mơ hồ mang theo thế công chớp nhoáng.

Thẩm Kiều vừa rồi vẫn luôn thu mình không thể hiện hết ra, chính là vì chờ cơ hội này, khi tinh thần đối phương hoàn toàn thả lỏng!

Úc Ái không ngờ được hắn đã bị thương như vậy, ngay cả hai mắt cũng không nhìn được, lại vẫn còn dư lực để phản kháng.

Hắn không biết hiện tại trên người Thẩm Kiều chỉ còn lại ba phần công lực, thấy gậy trúc hiển lộ phong mang, lạnh tựa sơn thủy, băng thấu hàn xương, cho nên không dám cứng rắn chống đỡ, liền nghiêng người tránh đi một chiêu này. Ai ngờ Thẩm Kiều căn bản không muốn cùng hắn đấu tiếp, đang đánh lập tức rút lại, quay người rút lui!

Từ nhỏ lớn lên tại nơi này, cho dù bây giờ nhìn không thấy, Thẩm Kiều vẫn có thể miễn cưỡng đoán biết. Lúc này hắn dùng khinh công, lao nhanh về phía trước. Úc Ái ở phía sau truy cản, hắn cũng không hề quay đầu lại, nghe thanh âm đoán vị trí, nửa đoạn trúc trong tay lập tức vung ra.

Úc Ái quyết tâm đem người giữ lại, đương nhiên không nhẹ dạ lần nữa, ống tay áo vung lên liền đem nửa đoạn trúc kia hất ngược về phía Thẩm Kiều.

Tiếng xé gió từ phía sau truyền đến, đoạn trúc sượt qua vai Thẩm Kiều, sẽ rách xiêm y, máu đỏ lập tức chảy ra. Dù vậy hắn vẫn nhịn đau không trốn, tiếp tục lựa chọn chạy về phía trước, tuy nhiên thân hình cũng khó tránh khỏi mà khẽ lung lay một cái.

Chính là trong cái nháy mắt đó, Úc Ái đã truy cản tới, trở tay đánh một chưởng qua, Thẩm Kiều không kịp né tránh, trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn lên áo, cả người ngã sấp về phía trước, chỉ có thể co ro thân thể thở dốc.

“Đừng chạy nữa!” Úc Ái cũng thật sự tức giận, duỗi tay kéo hắn lên, “Từ khi nào huynh trở nên cố chấp như vậy, ta không không thương tổn huynh, sao huynh cứ không nghe!”

“Biết mình sẽ bị giam lỏng mà không chạy, trừ khi là kẻ ngu!”

Trong bóng tối truyền đến một tiếng cười lạnh, cũng không biết truyền tới từ chỗ nào.

Úc Ái ngơ ngác, dừng bước nhìn chung quanh, nhưng lại không tìm được thân ảnh của đối phương.

“Lũ chuột nhắt phương nào, đi ra!”

“Ta vốn tưởng rằng Kỳ Phượng Các kiêu hùng một đời, đám đệ tử dưới tay dù thế nào cũng không đến nỗi, ai ngờ một Thẩm Kiều biến thành người tàn phế cũng thôi đi, lại còn thêm một Úc Ái. Làm tới chức đại chưởng giáo, võ công cũng chỉ đến thế, Kỳ Phượng Các ở dưới suối vàng có biết, sợ là sẽ chết không nhắm mắt mất thôi?”

Ngay sau đó, Yến Vô Sư xuất hiện, trên mặt hiện lên nét cười trào phùng đầy trêu tức.

Úc Ái phát hiện bằng võ công của mình, vừa rồi không hề nhận ra đối phương rốt cuộc là xuất hiện từ đâu, trước đó lại trốn ở nơi nào.

Trong lòng hắn kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh: “Không biết cao tính đại danh của các hạ, đêm khuya bái phỏng Huyền Đô Sơn để làm gì? Nếu là bạn cũ của ân sư, vậy kính mời vào trong chính điện uống trả.”

Yến Vô Sư: “Không có Kỳ Phượng Các, Huyền Đô Sơn này không khỏi quá tẻ nhạt vô vị. Chén trà này không uống cũng được. Ngươi cũng không có đủ tư cách để cùng ta đối mặt thưởng trà.”

Úc Ái có ý định đưa Huyền Đô Sơn nhập giới một lần nữa, trước đó tất nhiên đã tìm hiểu không ít. Mắt thấy người này nói chuyện tự cao tự đại như vậy, võ công lại quỷ bí khó lường, trong lòng suy nghĩ một trận, rồi đột nghiên nghĩ đến một người: “Yến Vô Sư? Ngươi là Ma quân Yến Vô Sư?!”

Yến Vô Sư nhíu mày: “Ngoại hiệu Ma quân, bản tọa không thích lắm.”

Úc Ái trực tiếp nhảy qua cái đề tài thích hay không thích này, sắc mặt nghiêm nghị: “Xin hỏi Yến tông chủ lên Huyền Đô Sơn là vì chuyện gì? Úc mỗ hiện đang xử lý chút sự vụ trong phái, chiêu đãi không chu đáo, kính xin Yến tông chủ ngày mai lại đến bái phỏng.”

Yến Vô Sư: “Ta muốn tới lúc nào thì tới, không đến phiên ngươi ở đó khoa tay múa chân?”

Úc Ái vừa rồi bị sự xuất hiện đột ngột của hắn làm cho kinh hãi, cũng không kịp nghĩ, giờ khắc này đột nhiên ngẫm lại, Huyền Đô Sơn không phải là nơi có thể cho người ngoài tùy ý xông loạn, cho dù là cấp độ cao thủ nhất đại tông sư như Yến Vô Sư hay Nhữ Yên Khắc Huệ cũng không phải là muốn tới thì tới cứ như vào chỗ không người. Khả năng duy nhất chính là đi theo con đường nhỏ phía lưng vách núi kia.

Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn Thẩm Kiều.

Đối phương hơi cúi đầu, không thấy rõ biểu tình, chỉ tiện tay mò tới thân cây bên cạnh, cố gắng chống đỡ mình đứng lên, nhìn qua giống như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi ngã hắn.

Nhưng mà trên thực tế, thế gió dần dần lớn, thổi áo bào bay lên phần phật nhưng hắn vẫn cứ vững vàng đứng đó, cứng cỏi tựa như dương bách.

Thấy hắn đối với sự xuất hiện của Yến Vô Sư gần như không cảm thấy bất ngờ, Úc Ái bỗng dưng nghĩ đến một khả năng, vừa giận vừa sợ: “A Kiều, huynh vậy mà lại đi cùng với đám Ma môn này?!”

Nghe thấy câu nói này, Thẩm Kiều chậm rãi phun ra một hơi mang theo mùi máu, lau đi máu tươi tràn ra nơi khóe miệng, mở miệng khàn khàn nói: “Ngươi có thể cùng người Đột Quyết cấu kết, vậy thì vì sao ta không thể ở cùng người của Ma môn?”

Tác giả có lời muốn nói:

Không biết có độc giả nào không hiểu quan hệ trong này không, ta xin đến giải thích một chút: Úc Ái muốn tiến hành một kế hoạch, kế hoạch này nhất định phải hợp tác với người Đột Quyết mới có thể hoàn thành. Hắn biết Thẩm Kiều chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên nhất định phải hạ bệ được Thẩm Kiều. Úc Ái cảm thấy kế hoạch trăm năm cho Huyền Đô Sơn so với sư huynh còn quan trọng hơn nhiều lắm, cho nên hắn nhịn đau cũng phải đại nghĩa diệt thân, làm!

Sau khi Thẩm Kiều rơi vực, Úc Ái thuận lý thành chương trở thành đại chưởng giáo, đương nhiên, những người khác cũng tán thành ý định đưa Huyền Đô Sơn vào đời này, cho nên Úc Ái có sự chống đỡ rất lớn. Nhưng bọn họ không hề biết chuyện Úc Ái hạ độc Thẩm Kiều, cũng không biết hắn lén lút hợp tác với Côn Tà.

Thẩm Kiều lựa chọn rời đi, cũng bởi vì trước đó Úc Ái thể hiện quá tốt, hắn không chứng minh được, có nói ra cũng không có ai tin tưởng.

Cho nên Thẩm Kiều bị lừa gạt, cũng không phải vì hắn quá ngốc, chỉ là do hắn quá tin tưởng nhân phẩm của Úc Ái, những người khác cũng vậy, mọi người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, so với anh em ruột còn thân hơn vài phần, tất nhiên không hề có phòng bị.

Một hoàn cảnh ôn nhu như vậy, cho nên mới có một Kiều Kiều ôn nhu như thế

~Sau đó thuận tiện nói thêm một chút.

Bây giờ là thời kỳ cuối của Nam Bắc triều.

Lúc đó bởi vì ngũ quốc phân tranh, các dân tộc thiểu số ở phương Bắc thành lập chính quyền.

Lúc này thế lực của Đột Quyết vô cùng mạnh mẽ, lãnh thổ quốc gia rộng lớn, bọn họ thậm chí còn cùng đế quốc La Mã liên hợp lại đánh Ba Tư.

Bắc Chu cùng Bắc Tề cũng không đánh lại bọn chúng, cho nên chuyện có khi còn muốn cúi đầu xưng thần, ở chính quyền phương Bắc này cũng không phải là chuyện gì quá xấu hổ.

Nhưng bọn họ không thể đại diện cho tất cả mọi người, cũng có rất nhiều người vẫn luôn kiên trì Trung Nguyên chính thống, muốn khôi phục lại non sông.

Bao gồm cả sau này khi Phổ Lục Như Kiên đoạt được thiên hạ, hắn lập tức liền khôi phục họ Hán văn của mình.

Bài này không phải văn lịch sử, chủ yếu là muốn nói thêm về bối cảnh thời đại, cho nên Úc Ái hợp tác cùng người Đột Quyết, chính hắn không cảm thấy có gì nghiêm trọng, nhưng đó lại chạm vào điểm mấu chốt trong nguyên tắc của Thẩm Kiều, cho nên hắn liền cảm thấy không thể khoan nhượng.

Như Kiều Kiều đã nói trong đoạn văn trên, hắn cũng cảm thấy việc đóng cửa tị thế là không thỏa đáng, nhưng cũng tuyệt đối không đồng ý vì bất lỳ lý do gì mà hợp tác cùng Đột Quyết.

Đây là hai người có suy nghĩ hoàn toàn khác nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.