Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Thẩm Kiều nhẹ gật đầu với hai người: “Hai vị gần đây vẫn khỏe chứ?”
Sau phút kinh ngạc ban đầu, Nghiễm Lăng Tán trấn định lại, quan sát Thẩm Kiều tỉ mỉ: “Ta nghe nói Thẩm đạo trưởng có đánh một trận với Tang Cảnh Hành, người kia bị ngươi đánh trọng thương, không ngờ ngươi lại nhanh chóng khôi phục như vậy, thật sự rất đáng mừng!”
Lúc hai người giao thủ cũng không có người ngoài, Tang Cảnh Hành bị Thẩm Kiều đánh trọng thương, tất nhiên không thể rêu rao khắp nơi. Chỉ là Nghiễm Lăng Tán là người trong Ma môn, tự nhiên có thể nắm được một số tin tức mà người ngoài không rõ.
Đậu Yến Sơn nghe thấy câu này, không khỏi cũng âm thầm khiếp sợ, một lần nữa đánh giá thực lực Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn.”
Lời thành thật này lại chẳng có mấy người tin tưởng. Võ đạo mặc dù chú ý khổ luyện, nhưng các môn phái đều có bí mật không thể truyền ra của riêng mình. Huống hồ Thẩm Kiều còn là đệ tử của Kỳ Phượng Các, ai biết Kỳ Phượng Các có từng truyền thụ cho hắn cái thần công bí tịch gì không.
Nghiễm Lăng Tán liền cười nói: “Nhớ lúc đầu Yến tông chủ đối xử thế nào với Thẩm đạo trưởng ngươi, người bên ngoài e rằng không rõ, nhưng ta vẫn biết được vài điều. Nghe nói ngươi sở dĩ phải giao thủ cùng Tang Cảnh Hành, chính là nhờ Yến tông chủ ban tặng?”
Thẩm Kiều: “Không sai.”
Nghiễm Lăng Tán: “Y đối với ngươi lãnh tâm lãnh tình, cũng không có nửa điểm bất đồng với người ngoài.”
Thẩm Kiều: “Đúng vậy.”
Nghiễm Lăng Tán: “Ngươi ngàn dặm xa xôi chạy tới, chắc chắn cũng không phải là vì muốn đến nhặt xác cho y. Ngươi tới là vì muốn cứu hắn, nhưng đáng tiếc vẫn chậm một bước.”
Thẩm Kiều hỏi gì đáp nấy: “Đúng.”
Nghiễm Lăng Tán rốt cục cũng lộ vẻ kinh ngạc: “Yến Vô Sư y rốt cục có điểm nào đáng giá để ngươi làm như vậy? Lẽ nào thật sự đúng như đồn đại của thiên hạ, giữa hai người các ngươi có mối quan hệ không thể nói ra cho người ngoài biết?”
Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Ta cứu y, không vì tư tình, mà vì công nghĩa.”
Đậu Yến Sơn không nhịn được mà lộ ra thần sắc buồn cười, ha ha một tiếng nói: “Lần đầu tiên ta nghe thấy có người đem ba chữ Yến Vô Sư này ghép cùng một chỗ với hai từ công nghĩa đấy! Chẳng lẽ Yến Vô Sư y vừa chết, thiên hạ liền không còn công nghĩa?”
Thẩm Kiều: “Yến Vô Sư không phải người tốt, nhưng y phụ tá Chu chủ, trên thực tế cũng tương đương với việc chống đỡ Chu chủ. Các ngươi giết y, tuy rằng mỗi người đều vì nguyên nhân lập trường riêng, nhưng suy cho cùng cũng không hẳn là không có liên quan tới điều đó? Bắc Chu Vũ Văn Ung có chống lưng, sẽ không phù hợp với lợi ích của chư vị, cho nên các ngươi trước hết muốn ra tay diệt trừ người này. Mà ta tin rằng muốn kết thúc tình trạng rối ren ngày nay của thiên hạ, không ngoài ai khác chỉ có thể là Vũ Văn Ung. Đây chính là điểm bất đồng giữa chúng ta.”
Đậu Yến Sơn lắc đầu một cái: “Thẩm Kiều, ngươi là người Hán, vậy mà lại đi chống đỡ cho đám người tộc Tiên Bi. Chẳng trách Huyền Đô sơn lại cho rằng ngươi không thích hợp làm chưởng giáo.”
Thẩm Kiều nở nụ cười: “Vậy chỉ có thể nói Đậu bang chủ chưa từng gặp được người có ý nghĩ đi ngược lại vô số người. Chỉ cần chính mình cho rằng đáng giá, cần gì phải quản người bên ngoài nghĩ sao. Người thực sự yêu mến ngươi, những thân bằng hữu thuộc thực sự suy nghĩ cho ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu được ngươi.”
Nghiễm Lăng Tán: “Nếu Yến Vô Sư đã chết, ngươi chạy tới cũng mất đi ý nghĩa. Chúng ta muốn xử trí thi thể y như thế nào, cũng không gây ảnh hưởng gì tới ngươi, ngươi cần gì phải cứng rắn nhúng tay vào?”
Thẩm Kiều nhíu mày: “Người chết như đèn tắt, dù thế nào, y cũng từng là cao thủ một đời. Ta với y cũng coi như quen biết một hồi, hi vọng có thể giúp y nhặt xác hạ táng, kính xin hai vị châm chước cho.”
Nghiễm Lăng Tán lắc đầu một cái: “Chúng ta hao hết tâm lực mới giết được Yến Vô Sư, đương nhiên phải xác nhận y đã tử vong thật sự, không còn khả năng phục sinh nữa. Trước hết cứ để ta cắt đầu y xuống, ngươi lại tới thu liễm cũng không muộn.”
Thẩm Kiều: “Nếu như ta không đáp ứng?”
Nghiễm Lăng Tán: “Thẩm đạo trưởng tuy rằng dung nhan tuấn mỹ, chỉ là ta cùng Đậu bang chủ cũng không có thích long dương, sợ là sẽ không thể thương hương tiếc ngọc được.”
Thời điểm hắn nói câu này, trên mặt còn vương nét cười, tay đã lại hướng lên, ném đi, đàn cổ trong tay bay lên, một tay khác rút thanh trường kiếm từ bên trong đàn ra, trong nháy mắt, mũi kiếm đã đến trước mặt Thẩm Kiều!
Thẩm Kiều nhẹ lướt về sau, Sơn Hà Đồng Bi kiếm rời vỏ!
Hai đạo kiếm khí không hề buông tha nhau, trong phúc chốc, bạch hồng quán nhật, tử khí đông lai, thiết kim đoạn ngọc, sương tuyết sắc lạnh. Rõ ràng trời vừa mới vào thu, Đậu Yến Sơn lại đột nhiên cảm thấy như có cả một luồng phong hàn phả vào mặt. Hắn khẽ rùng mình, theo bản năng lui lại nửa nước, lập tức phát hiện sự thất thố của mình, nhưng hắn rất nhanh đã đi vào trạng thái cảnh giác mạnh mẽ.
Vị chưởng giáo tiền nhiệm của Huyền Đô sơn này, nếu như làm đối thủ, vậy nhất định không phải là một đối thủ nhu nhược dễ ứng phó.
Kỳ thực đâu chỉ Đậu Yến Sơn, giờ khắc này nội tâm của Nghiễm Lăng Tán đã nhấc lên sóng to gió lớn từ lâu.
Hắn và Thẩm Kiều gặp nhau khá ít, tính kỹ ra cũng chỉ có hai lần. Một lần là Thẩm Kiều dùng hết toàn lực bức lui Bạch Nhung, lúc hắn xuất hiện đã không còn sức chống đỡ, thậm chí còn là một người mù, có thể thấy được thương thế quá nặng, đã đến mức khó mà cứu chữa. Vậy mà giờ này tái kiến, đối phương tuy rằng vẫn có vẻ bệnh như trước, chỉ là khi xuất kiếm, cả người lại giống như khô mộc phùng xuân, đột nhiên tỏa ánh hào quang, chói mắt bức người, quang hoa rực rỡ.
Không, Thẩm Kiều lúc này, bản thân tựa như một thanh lợi kiếm!
Kiếm ý như thủy quang gợn sóng, trong trẻo dập dờn, nhìn như mềm mại, lại kéo dài không dứt, bốn phương tám hướng, có ở nơi nơi, không chỉ phá tan ánh kiếm của hắn, còn dệt lên thiên la địa võng, đem chính hắn và cả Nghiễm Lăng Tán đều bao vây lại.
Nhu kéo thành cương, ….. Người và kiếm nghiễm nhiên hợp lại làm một, không còn kẽ hở để tìm ra.
Đây là tài nghệ chân chính của chưởng giáo Huyền Đô sơn, đệ tử Kỳ Phượng các sao?!
Nghiễm Lăng Tán cũng không giỏi trong việc dụng kiếm, hắn thường sử đàn, nhưng trên kiếm đạo cũng coi như có thể tiếu ngạo một phương. Chỉ là giờ khắc này, đối mặt với công kích tựa như gió thổi không lọt của Thẩm Kiều, hắn lại sinh ra một loại cảm giác vô lực khó hiểu, không biết ra tay từ đâu mới tốt.
Hắn dám đánh cuộc, đừng nói là mình, cho dù cao thủ kiếm đạo chân chính hiện tại ở đây, chỉ sợ cũng có cùng cảm giác với hắn!
Nghiễm Lăng Tán quyết đoán bỏ kiếm đánh đàn, nương theo ánh kiếm tạm lui ra sau. Năm ngón tay hóa trảo chụp tới, đàn vốn đeo trên lưng, chớp mắt hiện ra trong tay hắn. Tiếng đàn vang vọng mang theo tư thế lôi phong cuồn cuộn mà đánh về phía Thẩm Kiều.
Tựa hồ nhìn ra hắn thiếu kiên nhẫn, Đậu Yến Sơn cũng không tiện khoanh tay đứng nhìn, thả người nhảy lên, một chưởng vỗ về phía Thẩm Kiều.
Đối phương dù sao cũng không phải là Yến Vô Sư, không cần thiết phải không chết không thôi. Một chưởng này của hắn chỉ vì muốn làm đối phương không thể chống đỡ, luống cuống tay chân, từ đó chịu thua.
Nhưng ngoài ý muốn là, hắn phát hiện chưởng phong bén nhọn của mình thời điểm tiến vào phạm vi ba thước quanh thân Thẩm Kiều, dĩ nhiên bị ánh kiếm nuốt chửng hoàn toàn. Giống như ném hòn đá vào trong biển khơi, trong sóng lớn của biển khơi, tác dụng của hòn đá này nhỏ bé không đáng kể, gần như có thể bỏ qua không tính!
Ngược lại ánh kiếm lại bởi vậy mà tăng vọt, có xu thế tràn về phía Đậu Yến Sơn.
Võ công của hắn và Nghiễm Lăng Tán cũng đủ để ghi tên trên thập đại thiên hạ. Vậy mà lúc này, dù chưa dùng hết toàn lực, nhưng hai người liên thủ, đã đủ để ép người thường vào chỗ chết. Thẩm Kiều đọ sức hồi lâu, lại chưa từng rơi xuống hạ phong. Có thể thấy được thực lực quá mức khủng khiếp khó dò. Lần này tái xuất giang hồ, thật sự là một nhân vật không nên đắc tội.
Nếu như đánh tiếp nữa, chắc chắn sẽ kết thù. Sinh ý Lục Hợp bang trải khắp thiên hạ, càng phải chú ý việc thuận hòa phát tài. Lần này hắn tham dự việc vây giết Yến Vô Sư, là bởi vì có những người khác đứng ra chống đỡ phía trước rồi, Đậu Yến Sơn chỉ thuận thế mà làm. Nhưng Thẩm Kiều thì khác, nếu không thật sự phải giết, một cao thủ như vậy, sau này tự nhiên có thể gây ra vô số phiền phức cho Lục Hợp bang.
Đậu Yến Sơn cân nhắc thiệt hơn, quyết đoán lựa chọn buông tay. Yến Vô Sư đã cửu tử nhất sinh, lại thêm đám người Tuyết Đình thiền sư và Đoạn Văn Ương đã rời đi, chính mình chỉ vì chuyện phá hủy “Chu Dương Sách” của y mà trả thù, nếu thật sự muốn liều mạng, không khỏi quá cái được không đủ bù cái mất.
Lòng đã quyết, hắn liền sang sảng cười lớn một tiếng, quyết đoán lựa chọn thu tay.
“Lấy hai đánh một có chút không phúc hậu, ta đây cũng không quấy rầy nhã hứng của Nghiễm tông chủ nữa, đi trước, sau này gặp lại!”
Nghiễm Lăng Tán không thể nào mở miệng mắng Đậu Yến Sơn không tử tế. Năm người bọn họ, vốn là chẳng có giao tình gì với nhau, mỗi người đều có lập trường và lợi ích riêng. Có thể tụ lại cùng một chỗ, chẳng qua là vì có chung mục tiêu, đó là giết chết Yến Vô Sư. Yến Vô Sư chết, mục tiêu thành, lần hợp tác ngắn ngủi này tự nhiên cũng thuận theo đó mà kết thúc.
Mà nếu những người khác đều đã đi rồi, hắn cần gì phải ở đây cứng rắn đối chọi với Thẩm Kiều, vất vả mà chẳng có kết quả gì tốt đẹp?
Nghiễm Lăng Tán đưa mắt liếc qua, Yến Vô Sư vẫn như trước nằm yên nơi đó, thất khiếu chảy máu, vô tri vô giác. Nếu như nói có thể sống, cơ hội này sợ là so với việc Kỳ Phượng Các phục sinh còn nhỏ hơn.
Nghĩ đến đây, hắn cũng không còn hứng thú dây dưa cùng Thẩm Kiều nữa. Tiếng đàn bỗng dưng cao vút, ngũ giác Thẩm Kiều không có phong bế, kiếm thế theo đó mà tránh không được hơi chậm lại. Nghiễm Lăng Tán thừa cơ thoát thân, một chưởng vỗ về phía Thẩm Kiều, phút chốc đã phiêu nhiên rời đi.
“Thẩm đạo trưởng trạch tâm nhân hậu, Yến Vô Sư gây thù vô số, nhưng có một người như ngươi là bạn, cũng đủ để mỉm cười nơi Cửu Tuyền. Ta đây đành tác thành cho một mảnh chân tâm của đạo trưởng vậy.”
Nghe thấy lời này, Thẩm Kiều cũng thu kiếm, bứt ra lùi lại: “Đa tạ Nghiễm tông chủ!”
Nghiễm Lăng Tán nhìn hắn cười gật đầu, liền quay người rời đi.
Chiến dịch hôm nay, tin Yến Vô Sư qua đời tất nhiên rất nhanh đã truyền khắp giang hồ. Hoán Nguyệt tông không còn chủ nhân, chỉ bằng một Biên Duyên Mai và một Ngọc Sinh Yên, tất nhiên không thể chống đỡ được bao lâu. Thế cân bằng giữa tam tông trong Ma Môn tất nhiên cũng vì vậy mà xuất hiện biến hóa. Pháp Kính tông chính nhờ đó mà có thể thừa cơ trở lại Trung Nguyên, hắn vẫn còn rất nhiều chuyện cần làm.
Thẩm Kiều đứng im tại chỗ, thấy Nghiễm Lăng Tán đã đi xa, mới chậm rãi thở dài một hơi, xoa ngực, đem ngụm máu tanh ngọt đang xông lên cổ họng miễn cưỡng ép xuống.
“Chu Dương Sách” cho dù có lợi hại đến đâu, thì hắn cũng chỉ vừa mới luyện được không bao lâu. Có thể khôi phục là năm sáu phần công lực ngày xưa, đã là may mắn vạn phần. Lại muốn lấy một địch hai, đặc biệt là đối thủ đều là cao thủ đứng trong thập đại thiên hạ. Hắn chống đỡ đến hiện tại cơ bản đã gần đến ranh giới nỏ mạnh hết đà. Nếu thêm một chút nữa, chỉ sợ là lộ ra trước mặt Nghiễm Lăng Tán. May mà Nghiễm Lăng Tán và Đậu Yến Sơn đều không có tâm ham chiến, Thẩm Kiều tiên phát chế nhân trấn trụ bọn họ, khiến cho bọn họ tin rằng thực lực của Thẩm Kiều là sâu không lường được.
Thẩm Kiều cười khổ một cái, vận chuyển chân khí nửa ngày, mới cảm giác đỡ hơn. Hắn đi tới bên người Yến Vô Sư, khom lưng chạm lên cổ tay đối phương.
Xúc cảm lạnh lẽo, không chút tiếng động, ngay cả một tia mạch đập cũng không.
Kinh hoàng chấn động đau đớn khi bị Yến Vô Sư ném cho Tang Cảnh Hành phảng phất như hiện lên rõ ràng trước mắt. Thẩm Kiều hao hết tâm lực, mang theo khoản nợ mạng người của quan chủ và Sơ Nhất, từ bên bờ Hoàng Tuyền từng bước từng bước quay về. Bị dồn vào tử địa mà phục sinh, phượng hoàng niết bàn, nghe nói người này nguy cấp, cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua tư tình, chạy tới cứu viện, lại vẫn là chậm một bước.
Hắn thở dài, thấp giọng nói: “Thôi, trên đường tới Hoàng Tuyền, ngươi tự lo mình.”
Lời vừa mới dứt, cổ tay bị hắn nắm lấy đột nhiên dùng biên độ cực nhỏ mà nhúc nhích.
Thẩm Kiểu ngây ngẩn, không chờ hắn phản ứng lại, cổ tay lập tức bị nắm chặt!
Editor: Anh đúng là tiểu cường, đập mãi không chết!!! +-+