Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 71: Chương 71




Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Hiện tại tình huống Yến Vô Sư như vậy, so với tình hình lúc trước của Thẩm Kiều còn phức tạp hơn gấp trăm lần.

Vì tuy rằng ngày đó Thẩm Kiều rớt vực trọng thương, bệnh tình triền miên, nhưng đó là vì độc tố Tương Kiến Hoan trong cơ thể phát tác, còn tất cả kinh mạch bị tổn thương của hắn đều được chân khí Chu Dương Sách chữa trị. Dư độc của Tương Kiến Hoan sau khi võ công tẫn phế cũng được giải trừ hết. Tuy rằng hai mắt do tác động của dư độc mà đến nay vẫn không có cách nào khôi phục hoàn toàn. Hiện tại gân cốt của hắn đã được Chu Dương Sách tái tạo toàn bộ, võ công tuy phải luyện lại từ đầu, nhưng một chút hậu hoạn cũng không có.

Nhưng Yến Vô Sư lại không như vậy. Y vốn là do ma tâm xuất hiện kẽ hở, đây là vấn đề của chính bản thân y. Cố tình kẽ hở kia còn bị Nghiễm Lăng Tán biết được, lợi dụng thời khắc y bị các cao thủ khác vây công, khiến cho kẽ hởn lớn hơn. Hơn nữa đầu y bị thương, kinh mạch toàn thân rối loạn, nội tức hỗn loạn, đến nỗi ảnh hưởng tới tâm tính, sinh ra muôn vàn nhân cách.

Cho nên muốn khôi phục lại, ít nhất phải điều trị từ ba phía. Thứ nhất là trị liệu thương tổn nơi đầu, cái này đã có Ngọc Thung Dung, không cần lo lắng. Thứ hai là chỉnh lại kinh mạch; thứ ba là tu bổ ma tâm. Thứ hai và thứ ba phải cùng lúc tiến hành, bù đắp lẫn nhau, bởi lẽ một ngày kẽ hở không được tu bổ lại, là một ngày có khả năng tẩu hỏa nhập ma, dẫn đến kinh mạch hỗn loạn nguy hiểm, mà vấn đề của kinh mạch tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tiến độ khôi phục võ công của y.

Hiện tại mạch tượng mà Thẩm Kiều thấy, không nhất định là mạch tượng thật sự của Yến Vô Sư, có thể là dấu hiệu của việc “Ngoài yên trong loạn”. Nhưng cuối cùng đây cũng coi như một khởi đầu tốt, dù sao với sự kỳ tài ngút trời của Yến Vô Sư, nếu y đã nói tấm lụa có thể tu bổ kẽ hở của ma tâm, vậy thì nhất định có thể, chỉ là trong thời gian sớm muộn với công hiệu ra sao mà thôi.

Thẩm Kiều đặt đối phương nằm lên giường, từ trong tay áo lấy ra một vật màu trắng.

Đây là Ngọc Thung Dung mà ngày đó “Tạ Lăng” cho hắn lúc ở cổ thành Xúc Khương. Lúc đó ngoại thương do viên hầu cào trúng trên người Thẩm Kiều đã gần như khỏi hẳn, cho nên hắn vẫn chưa từng ăn. Hiện tại hắn có trợ giúp từ chân khí Chu Dương Sách, vật này tuy rằng có thể điều khí thuận huyết, nhưng cũng không có tác dụng đặc biệt lớn gì với hắn.

Thẩm Kiều nắm Ngọc Thung Dung trong tay, cầm cái ly không tới, tay hơi dùng sức, bột phấn Ngọc Thung Dung liền từ kẽ tay rì rào rơi xuống, rất nhanh đã lấp kín nửa cái ly. Hắn lấy chút nước ấm đổ vào, sau đó nhấc cằm Yến Vô Sư lên, cạy mở miệng, đem chén nước Ngọc Thung Dung kia rót vào.

Vật này được thế nhân ca tụng là thánh vật chữa thương, tất nhiên là có công hiệu thần kỳ. Hoàng cung đại nội bình thường không phải chỗ nào cũng có, cần phải tới cổ thành Xúc Khương dưới nền đất sa mạc kia mới có thể tìm được. Giá trị tất nhiên không cần phải nói tới. Những con viên hầu đó quanh năm coi đây là thức ăn, cho nên khí lực cực lớn, thời gian trôi qua linh trí được mở ra, cho nên mới có thể cùng bọn họ đấu đến không phân cao thấp như vậy.

Lúc đó Yến Vô Sư hái được bốn quả, vì áp chế Trần Cung, nên đã đem toàn bộ số còn lại ném xuống. Sau đó y tự ăn hai quả, cho Thẩm Kiều một quả, có lẽ cũng chưa từng nghĩ tới, quay đi quay lại, một quả này lại là dùng trên người chính y.

Nếu như đổi lại là người khác, cho dù mình ăn không có tác dụng gì, nhưng cũng chưa chắc đã muốn tiện nghi cho người khác.

Một chén nước “Ngọc Thung Dung” này uống vào, khí sắn Yến Vô Sư quả nhiên ôn hòa đi rất nhiều. Thẩm Kiều lúc này mới để ly xuống, tiếp tục tĩnh tọa, suy tư về những vấn đề liên quan đến “Chu Dương Sách”.

“Chu Dương Sách” tổng cộng có năm quyển, trong đó có một quyển liên quan đến võ công của Ma Môn, chính là nội dung trong tấm lụa mà Yến Vô Sư đoạt được từ trên tay Trần Cung. Hắn cũng từng xem qua, ít nhất mấy ngàn chữ, ngôn từ tinh tế, ý nghĩa sâu xa, quả thực đều là lời bình về võ công của Nhật Nguyệt Tông năm đó. Thẩm Kiều xem thêm cũng vô ích, bởi lẽ thứ hắn luyện, là đạo tâm, những cái đó thật sự không có liên quan gì tới hắn.

Liên quan đến võ công của ba nhà Nho Thích Đạo, trong bốn quyển còn lại, Thẩm Kiều đã xem qua hai. Một quyển là do được ân sư Kỳ Phượng Các truyền thụ, một quyển khác là ở trong chùa Xuất Vân, dưới con mắt của mọi người, do chính hắn đọc lên, đã bị Yến Vô Sư hủy diệt.

Ngoài ra, còn hai quyển nữa, một quyển giấu trong nội cung Bắc Chu, một quyển thì nằm trong Thiên Nhai Tông.

Vì “Chu Dương Sách” quá nổi tiếng, là đệ nhất kỳ thư trong thiên hạ, người người đều muốn có. Ngày đó, Đậu Yến Sơn không biết lấy được tin tức về một quyển “Chu Dương Sách” từ chỗ nào, nên đã ra lệnh cho phó bang chủ Vân Phất Y tự mình mua lại vật đó từ người chủ cũ, sau đó dùng danh nghĩa áp tiêu đưa về cho chính mình. Ai ngờ trên đường đi lại bị Yến Vô Sư chặn lại, cuối cùng còn trực tiếp phá hỏng một quyển kia. Cho nên ở trong lòng, hắn hận Yến Vô Sư thấu xương, tham gia trận vây giết cũng không kỳ quái. Bất cứ người nào ở trong tình huống như vậy, đều cảm thấy cách làm này của Yến Vô Sư thực sự quá khiến người ta hận.

Tuy nhiên, rất nhiều người biết “Chu Dương Sách” tốt, nhưng lại không biết nó tốt ở đâu, còn cho rằng bên trong nhất định là có chứa bí pháp võ công tuyệt thế, luyện được là có thể làm đệ nhất thiên hạ. Như Kỳ Phượng Các năm đó và Yến Vô Sư của bây giờ, cũng đều chưa thể khám phá toàn bộ điểm tốt của nó. Mãi đến tận khi võ công của Thẩm Kiều tẫn phế, mới biết được tác dụng cực lớn của “Chu Dương Sách”, đó là tái tạo căn cơ. Chân khí Chu Dương Sách tích hợp từ ba nhà Nho Thích Đạo, người dùng nó luyện tập dường như ngay từ khi bắt đầu đã cao hơn so với người khác một bậc. Con đường khác nhau, tất nhiên cảnh giới về sau cũng sẽ khác nhau.

Chỉ là cho dù rất nhiều cao thủ biết rõ điểm này, họ cũng không thể thật sự phế bỏ hoàn toàn võ công mà một lần nữa luyện “Chu Dương Sách”. Thêm vào đó, người từng xem qua “Chu Dương Sách”, tất nhiên đều tự cho mình là thông minh, hơn nữa không chịu giao lưu cùng người khác, cho nên nhìn khắp thiên hạ, người thật sự có thể lý giải tinh túy trong “Chu Dương Sách”, e là không quá vài người.

Trước mắt, Thẩm Kiều đang đứng ở giữa sườn núi, đã cảm thấy được thiên địa rộng lớn, không gì không thể, nhưng dù sao cũng không bằng người đứng ở trên đỉnh núi. Tuy nói mấy quyển “Chu Dương Sách” độc lập với nhau, nhưng dù sao vẫn có chút liên hệ ràng buộc. Cho nên hiện tại hắn tình cờ luyện đến chỗ nào không hiểu, không tìm được đáp án, thì chỉ có thể tự mình tìm tòi. E là đợi đến khi xem được toàn bộ hai quyển còn lại, tình huống như vậy sẽ hoàn toàn thay đổi.

Một quyển giấu trong nội cung Bắc Chu kia còn dễ nói, có lần gặp mặt trước đó, Vũ Văn Ung có lẽ có thể nguyện ý cho mượn.

Nhưng Thiên Nhai Tông thì khó mà nói. Phật Môn và Đạo Môn xưa nay không thể nói là có giao tình, các tông trong thiên hạ hiện giờ vì chuyện tranh ai là nhất, cho nên đều tự mình nâng đỡ minh chủ riêng, khiến cho thiên hạ hỗn loạn không dừng. Thiên Nhai tông không thể vô duyên vô cớ đem bảo vật trấn phái của mình cho người không liên quan mượn đọc.

Nghĩ đến đây, thời gian đã qua nửa đêm, Thẩm Kiều bất tri bất giác đã mơ hồ ngủ mất.

Mãi đến tận lúc sắc trời dần sáng, hắn mới hoàn toàn tỉnh lại.

Một giấc ngủ này cũng không quá sâu, nhưng Thẩm Kiều từ nhỏ đã học theo công phu đạo gia, tính tình đạm bạc, chưa từng vì chuyện gì khó mà cứ quẩn mãi trong lòng, chỉ cần nhận thấy mọi việc không thẹn với lòng, đương nhiên sẽ không suốt ngày ăn không ngon ngủ không yên, cho nên mặc dù là ngồi thiền, cũng có thể dưỡng thần.

Chỉ là trong sự đạm mạc trước kia còn mang theo hai phần ngây thơ, nhưng dưới năm tháng chập trùng, hai phần ngây thơ này cũng đã từ từ lắng lại, dù cách xử sự của hắn vẫn luôn khoan dung độ lượng, nhưng đã chậm rãi học được làm sao nhận biết lòng người, không còn dễ dàng bị người ta che mắt nữa.

Đôi mắt còn chưa mở, hắn đã cảm giác được tầm mắt từ người trên giường đang rơi trên người mình.

Không cần nhìn cũng biết là ai, mà không biết lần này tỉnh lại sẽ biến thành nhân cách nào đây. Nếu như vẫn thô bạo tàn ác như tối qua, vậy thì đành phải đánh ngất thêm lần nữa, hoặc là trực tiếp thuê xe ngựa, đem người ném lên, sau đó gấp rút lên đường là được, như vậy cũng tránh được rất nhiều phiền phức.

Tâm niệm Thẩm Kiều thay đổi rất nhanh, hắn chậm rãi mở mắt ra, hai người cách nhau không xa, cho nên hắn vẫn có thể nhìn thấy thần sắc trên mặt đối phương.

Chỉ thấy mặt Yến Vô Sư không chút gợn sóng, trong ánh mắt cũng mang theo hàm ý không rõ. Tâm hắn lộp bộp một tiếng, không hề cảm thấy cao hứng hơn chút nào: “Yến tông chủ?”

Yến Vô Sư nghiền ngẫm cười: “Sao vậy, hình như ngươi không quá nguyện ý nhìn thấy ta?”

Thẩm Kiều hơi hạ mi xuống: “Không có.”

Yến Vô Sư: “Một thân nữ trang này của ta, là do ngươi mặc vào?”

Thẩm Kiều: “Chuyện gấp đành chịu, cũng có thể tránh được không ít tra xét, giúp Yến tông chủ sớm ngày quay lại Trường An.”

Yến Vô Sư tựa hồ không quá để ý, y thậm chí còn hứng thú sờ lên búi tóc trên đầu, sau đó sờ sờ ống tay áo, rồi mới nói với Thẩm Kiều: “Muốn đóng giả thì nên đóng cho giống. Nữ tử sẽ luôn để móng tay, cho dù không để, cũng sẽ thoa chút sơn lên đó. Bằng không, người có tâm nếu nhìn thấy bàn tay khớp xương rõ ràng thế này, cũng biết là giả gái.”

Thẩm Kiều giật giật khóe miệng, lòng nói ta làm sao biết nhiều như vậy, ta cũng đã từng đóng giả đâu.

Ngoài miệng lại nói: “Yến tông chủ nói rất phải, nếu như ngươi muốn bôi chút sơn, vậy ta hiện tại ra đường mua thêm là được.”

Yến Vô Sư nhíu mày cười nói: “Ngươi hình như không quá tình nguyện nói chuyện với ta? Sao vậy? Tạ Lăng dù sao cũng chỉ là một tia tàn hồn của ta, cứ như vậy đã lọt vào mắt xanh của ngươi, ôn nhu đối đãi, ngược lại, đối với ta lại không coi ra gì. Lẽ nào A Kiều đã quên, ai mới thật sự là Yến Vô Sư sao?”

Ngày đó Thẩm Kiều quyết định đi cứu Yến Vô Sư, vốn cũng không phải để cho đối phương quay đầu là bờ, càng không phải vì muốn y cảm kích. Ai ngờ do kẽ hở ma tâm của Yến Vô Sư, hắn lại bất ngờ tao ngộ “Tạ Lăng” và “A Yến”. Bằng không hắn một chút cũng không nguyện có dính dáng gì tới đối phương, chỉ ước từ nay về sau ngay cả mặt mũi cũng không cần thấy mới tốt.

“Tạ Lăng là Tạ Lăng, Yến Vô Sư là Yến Vô Sư, dù như thế nào, ta cũng không dám quên Yến tông chủ.” Thẩm Kiều nhàn nhạt nói.

Ánh mắt Yến Vô Sư rơi vào vết thương trên môi hắn, kinh ngạc cười nói: “Sao vậy, Tạ Lăng không có phần lớn ký ức của ta, ngay cả muốn thân thiết như thế nào cũng quên mất, vội vã cắn ngươi đến mức thương tích như vậy sao?”

Được y nhắc nhở, Thẩm Kiều mới ý thức được trên môi còn chút đau đớn mơ hồ. Nhưng từ xưa tới nay hắn không giỏi việc châm biếm lại, cho nên chì đành trầm mặc không phản ứng,

Yến Vô Sư không để ý lắm, lại cười nói: “Nếu đã lấy được tấm lụa, tu bổ kẽ hở ma tâm cũng coi như có hi vọng. Việc này quả thực cần phải đa tạ ngươi. Nếu như không có ngươi dẫn ta thâm nhập Xúc Khương, ta không thể lấy được tấm lụa từ trong tay Trần Cung. A Kiều, ngươi cứ lấy đức báo oán như vậy, làm cho ta cảm thấy chuyện ngày đó đưa ngươi cho Tang Cảnh Hành cũng có chút hổ thẹn đấy!”

Ngoài miệng nói thẹn, trên thực tế ngữ khí lại không có nửa điểm tâm ý hổ thẹn, đây mới thật sự là Yến Vô Sư. Y là người, nếu đã làm, cho dù có phụ hết người trong thiên hạ, cũng sẽ không cảm thấy thẹn trong lòng. Cho dù thời gian có quay ngược, chỉ sợ y vẫn sẽ bức Thẩm Kiều bước đến ranh giới đó, vẫn như cũ làm ra lựa chọn như vậy.

Nói cho cùng, chính như Yến Vô Sư từng nói. Y không cần bằng hữu, chỉ cần đối thủ. Mà đối thủ chỉ có thể có thực lực ngang y, người có thể sóng vai đứng cạnh y, tất cả chỉ là do Thẩm Kiều tự mình phỏng đoán, sai lầm ảo tưởng mà thôi.

Cho đến hôm nay, Thẩm Kiều sao còn có thể không nghĩ ra được điểm này. Cho nên hắn không nói tiếp những câu đó, trái lại hỏi chính sự: “Rời khỏi Vương thành, đi về phía Trung Nguyên, nguy cơ bại lộ hành tung của ngươi càng lúc càng lớn. Với tu vi hiện giờ của ngươi, có lẽ chính ngươi cũng tạm thời chưa muốn chính diện đối kháng với đám người Tuyết Đình thiền sư. Hiện giờ ngươi đang là cái đích để người người chỉ trích, bốn bề thọ địch, nếu như bị phát hiện, tất sẽ kéo theo phiền phức không ngừng. Mà lần này đi Trường An, lộ trình không hề ngắn, chính ngươi có tính toán gì không?”

Yến Vô Sư thấy vẻ mặt hắn tẻ nhạt, rõ ràng không muốn nói chuyện tào lao với mình, cố tình trên môi lại mang thương tích, phá hủy mấy phần cảm giác cấm dục, phảng phất như pho tượng thần tiên bị dính lên chút hồng trần yên hỏa, trong lòng chợt cảm thấy thú vị, không khỏi trêu chọc: “Ngươi và Bắc Chu vốn không liên quan, không thể chỉ vì từng gặp Vũ Văn Ung một lần mà đã nguyện ý đứng ở phía hắn giúp đỡ ta đó chứ? Để cho ta đoán chút nào, chẳng lẽ ngươi từ lâu đã vụng trộm nảy sinh tinh cảm khó nói với ta, lại vì bị ta tự tay đưa cho Tang Cảnh Hành mà đau đớn thấu tâm, nhưng tình cũ khó quên, Tạ Lăng xuất hiện càng khiến cho lửa tình đã tắt cùng cháy, muốn để ta mặc xiêm y nữ nhân lên, nhân dịp ta thần trí không rõ, gạo nấu thành cơm, khiến ta phải lấy thân báo đáp?”

Dù là Thẩm Kiều luôn luôn đàng hoàng trịnh trọng, cũng bị lời tự luyến lần này của y lôi đến đen mặt: “Nếu Yến tông chủ không chịu đàng hoàng nói chuyện chính sự, ta đành trực tiếp đánh xỉu ngươi ném về Trường An cũng được.”

Yến Vô Sư bật cười: “Được được, ngươi đừng nóng, chúng ta không lập tức quay về Trường An, trước tới Vị Châu đã.”

Y xưa nay tính tình tráo trở, lúc tâm tình tốt liền nói cười vui vẻ, ôn tồn dụ dỗ cũng là chuyện thường.

Thẩm Kiều nhíu mày: “Vì sao?”

Yến Vô Sư: “Chính như lời ngươi mới nói, hiện tại võ công của ta chưa khôi phục, xuất hiện trước mặt người khác là quá mức rêu rao. Lục Hợp bang, Phật môn, Hợp Hoan tông, Pháp Kính tông, thậm chí cả người Đột Quyết, mỗi bên đều muốn đẩy ta vào chỗ chết. Với năng lực hiện giờ của ngươi, cũng không có cách nào có thể che chở được cho ta.”

Thẩm Kiều ở trong lòng thầm mắng, cái này thì trách ai được, ngươi gây thù khắp chốn, bản lãnh này cũng không phải ai cũng làm được. Nếu không có ta vì đại cục mà không thèm tính toán với ngươi, lúc này đã gia ngập hàng ngũ truy giết ngươi từ lâu rồi.

Yến Vô Sư không nghe thấy câu oán thầm của hắn, nhưng vẻ mặt Thẩm Kiều đã hoàn toàn bán đứng hắn rồi. Yến Vô Sư cảm thấy rất có tâm trạng, nhìn hắn một lúc lâu, mới hỏi: “Phía bên Trường An có truyền đến tin tức gì không?”

Thẩm Kiều: “Nghe nói đại quân Bắc Chu tiến quân thần tốc, Bắc Tề không có mấy lực lượng dám chống đối. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, Nghiệp thành đã sụp rồi.”

Yến Vô Sư ừm một tiếng: “Ta đã an bài nhân thủ bên người Vũ Văn Ung. Trong thời gian ngắn hắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Mà nếu như xảy ra chuyện, chúng ta hiện giờ chạy tới cũng không kịp, Hoán Nguyệt tông có phủ đệ tại Vị Châu, trước cứ tới nơi này nghỉ ngơi đã, sau đó tìm người truyền tin tới Trường An sau.”

Nếu y đã quyết như vậy, Thẩm Kiều cũng không có dị nghị.

“Vậy ngươi nghỉ ngơi đi.”

Yến Vô Sư: “Ngươi đi đâu vậy?”

Thẩm Kiều: “Mua cho ngươi chút sơn móng tay.”

“….” Lần đầu tiên trong đời, Yến tông chủ cũng có lúc á khẩu không trả lời được.

Hai người ở trong Vương thành Thổ Cốc Hồn đợi vài ngày, rốt cục cũng khởi hành quay về Bắc Chu.

Trước khi đi, Thẩm Kiều còn lén lút một mình dạo quanh nhà Ban Na, thấy Trần Cung không nói dối, tổ phụ nàng quả thật đã trở lại, tổ tôn hai người bình an vô sự, mới thả tâm xuống, lặng yên không tiếng động rời đi.

Yến Vô Sư vẫn như trước xuất hiện tình trạng nhân cách thay đổi, nhưng lúc y thanh tỉnh đã ngày một nhiều lên. Thẩm Kiều phát hiện, nhân cách đầu tiên bị rơi rụng, chính là cái cực kỳ thô bại tàn ác, một lời không hợp liền động thủ kia. Mấy nhân cách còn lại, thời điểm ban ngày rất ít khi xuất hiện, nhưng buổi tối thì lại luân phiên thay đổi.

Nói cách khác, hiện tại vào ban ngày, Yến Vô Sư đã không còn gì khác lúc trước.

Nhưng mà mỗi lần “Tạ Lăng” xuất hiện, đều đặc biệt ỷ lại Thẩm Kiều, thậm chí cả đêm không chịu ngủ, cứ chăm chăm nhìn hắn. Đây là điều mà ngay cả bản tôn Yến Vô Sư cũng không thể khống chế. Cho nên phần lớn thời gian ban ngày, tinh thần Yến Vô Sư đều không quá tốt, thường xuyên phải ngồi xuống nghỉ ngơi.

Đầu tháng hai, bọn họ đến được thành Vị Châu.

Mà nguy cơ, cũng dần lặng lẽ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.