Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 74: Chương 74




Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Tuyết Đình thiền sư mặc dù được xếp vào ba vị trí đầu trong bảng cao thủ thiên hạ, nhưng nhất định không phải vì hắn giỏi hô bạn gọi bè đến vây đánh đối thủ, mà là vì thực lực của hắn thật sự rất mạnh.

Thẩm Kiều chưa từng bao giờ hoài nghi điểm này. Từ giây phút Tuyết Đình thiền sư xuất hiện kia, hắn đã dự liệu được hôm nay nhất định sẽ có một trận ác chiến.

Tuổi đời Tuyết Đình so với Kỳ Phượng Các cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, nhưng võ công khi luyện đến một cảnh giới nhất định, dung nhan có thể ngừng lại, việc lão hóa cũng chậm hơn so với người thường. Như lúc Kỳ Phượng các qua đời, nhìn qua cũng chỉ khoảng ba bốn mươi, chẳng ai nghĩ rằng hắn thật sự đã gần trăm tuổi.

Cho nên nguời thường nhìn thấy dung mạo tuấn mỹ của Tuyết Đình thiền sư, nếu không phải không có sợi tóc đen nào, tất sẽ cho rằng hắn là một công tủ con nhà quyền quý. Nhưng mà nhìn khí chất khí định thần nhàn cùng dáng vẻ trang nghiêm của hắn, cũng không có nửa phần khói bụi nhân gian.

Thẩm Kiều tất nhiên cũng thanh đạm như tiên, nhưng tâm địa hắn mềm mại, thấy người nhỏ yếu liền muốn vươn tay giúp đỡ một chút, có lúc ngược lại so với ngời bình thường còn có cảm giác có tình người hơn. So với Tuyết Đình thiền sư, một đạo một phật, người kia như là tượng phật trong chùa miếu, miệng sắt tâm cường, không chút khoan dung, người này lại càng giống như một hồ sóng biếc, nhìn thì bình tĩnh yên ả, nhưng ngay cả hồn nhạn nhẹ lướt cũng có thể lưu lại gợn sóng đa tình.

Tầng thứ nhất của “Bất Động Minh Vương Ấn”, sắc tức là không. Nhan sắc vạn ngàn, đều là tầng tầng ngụy trang, thế nhân không nhận rõ, cho nên dễ dàng trầm luân trong đó, không thể kiềm chế, chỉ có tâm như lưu ly, mới có thể từ đó phân ra thật giả, không vướng phải ma chướng, đạt được bản tâm.

Phật ấn từ bốn phương tám hướng đánh lại, tầng tầng phủ kín, bàn tay phải trắng trong hoàn mỹ bị khuếch đạn đến vô hạn, biến thành kim cương phật ấn, hàng yêu phục ma, khiến người ta không thể tránh khỏi.

Nhưng mà Thẩm Kiều lại bất vi sở động, tay trái đặt sau lưng, cổ tay phải khẽ rung, Sơn Hà Đồng Bi Kiếm cũng theo đó mà rung động, như ca như khóc, như tụng như ngâm, kéo dài không dứt, phá tan tầng tầng phật ấn, từ trong vô số huyễn ảnh nhận ra thật giả, đánh thẳng đến tay phải Tuyết Đình!

Tuyết Đình biến chưởng thành vẫy, đầu ngón tay như lá liễu phất phơ, ưu mỹ mềm mại đến mức khiến người ta không dời mắt nổi. So với thế tiến công như chẻ tre lúc trước, nhất thời tựa như từ cánh đồng băng tuyết gió lạnh ngàn dặm, trong nháy mắt biến thành bầu trời xanh thẳm màu mây, cảnh xuân trên sông, thiên nga, hoàng anh, hoa đào chiếu bóng mặt nước, uyển chuyển không thể dùng ngôn ngữ nào tả xiết.

Nhưng Thẩm Kiều không những không thừa thắng truy kích, ngược lại lập tức thu tay lùi về. Chỉ thấy chỗ bàn tay Tuyết Đình phất qua, đất đá vỡ vụn thành từng mảnh, chân khí phân tán, khiến cho A Khinh đứng cách hơn cả mấy thước cũng cảm thấy mặt như bị lưỡi dao gió sắc bén cắt qua, đau nhói dị thường.

Thẩm Kiều dựa vào “Thiên Khoát Hồng Ảnh”, thân tựa bụi bay, lui mạnh về sau vài bước, đột nhiên lại nhảy lên, nghiêng thân đổi chiều, thân kiếm hóa thành lụa trắng, kiếm khí từ trên cao đánh xuống, như thủy triều từ trên trời giáng xuống, tựa như sư tử tuyết lao nhanh xuống, nương theo lốc xoáy phẫn nội, thanh thế bức người, phong mang cắt đến, thế không thể đỡ!

Một loại biến hoa kia, kỳ thực chỉ diễn ra trong nháy mắt. Tuyết Đình mặt trầm như nước, sóng lớn không sợ, cho đến giờ khắc này, rốt cục cũng hơi lộ ra một tia kinh ngạc. Kiếm khí như lốc xoáy, chụp xuống đầu Tuyết Đình, cuốn lấy hắn.

Trong nháy mắt đó, Tuyết Đình có đưa ra mấy con đường, nhưng những con đường này lại không có lựa chọn phá vòng vây. Kiếm khi gần trong gang tấc, hắn nhấc tay trái lên, tử kim trượng và kiếm khí chạm nhau, phá ra tiếng nổ vang dội, không khí phảng phất ngưng trệ lại, không ai có cách nào tiến thêm về phía đối phương được nửa phân, ngược lại từng người bị đánh văng ra, vội vàng lùi lại sau mấy bước.

“Từ biệt mấy tháng, võ công của Thẩm đạo trưởng lại tiến thêm bậc nữa, thực sự rất đáng mừng!” Vẻ mặt Tuyết Đình thiền sư nghiêm túc, rốt cục cũng không phân tâm tới bên phía Liên Sinh Liên Diệt nữa, mà hết sức chuyên chú đặt ở trên người Thẩm Kiều.

Nhưng đối với Thẩm Kiều mà nói, đó cũng không phải là một tin tức tốt, chính mình tuy rằng có tiến bộ, nhưng người ta cũng không phải luôn dừng chân tại chỗ.

Một cao thủ cấp bậc tông sư như Tuyết Đình thiền sư, muốn tiến thêm một bước tất nhiên là khó khăn, nhưng bọn họ cũng có luyện công, cho nên cũng sẽ rèn luyện tâm tính, cho nên tâm tính càng thêm thuần thục viên mãn, thể hiện ra uy lực võ công bên ngoài tất nhiên càng lớn.

Thẩm Kiều tự hỏi, nếu là trước khi bị thương, hắn đánh với đám người Nghiễm Lăng Tán, Đoạn Văn Ương, cũng có thể ngang tay, nhưng so với Tuyết Đình thiền sư, e là còn kém hơn mấy phần, cho nên hiện giờ lại càng không cần phải nói. Tuy rằng nhờ uy lực của “Chu Dương Sách”, hắn có được gân cốt tái tạo, nhìn từ căn cơ mà nói, Nho Thích Đạo ba nhà dung hợp, tương tự như việc xây nền móng ngôi nhà, so với người khác vững chắc hơn nhiều. Nhưng đây cũng không có nghĩa là tốc độ xây nhà cũng tăng nhanh hơn người khác. Thẩm Kiều ở trên kiếm đạo dĩ nhiên đã đạt tới cảnh giới “Kiếm tâm”, cách “Kiếm thần” chỉ một bước, nhưng nội lực của hắn không bằng bảy phần mười ngày trước, căn bản không có cách phát huy được uy lực lớn nhất của “Kiếm tâm.”

Đối mặt với cao thủ như Tuyết Đình, căn bản không có một tia may mắn.

Nhưng Thẩm Kiều không thể để cho hắn nhận ra được diều đó, bằng không nơi này sẽ chẳng còn ai có thể ngăn cản đối phương được nữa.

Thẩm Kiều rủ mũi kiếm xuống, đứng tại chỗ, chậm rãi nói: “Nói cho cùng, Phật Môn và Hoán Nguyệt Tông cũng không có tư oán, đại sư cũng đã một lần giết Yến tông chủ, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt? Cho dù Yến tông chủ không còn, Hoán Nguyệt tông biến mất, nhưng chỉ cần Vũ Văn Ung còn làm hoàng đế một ngày, vẫn sẽ có những thế lực khác chống đỡ cho hắn. Phần đạo lý này, với cơ trí của đại sư, sao lại không phát hiện ra chứ?”

Đầu kia Yến Vô Sư lấy một địch hai, vẫn tranh thủ nói: “A Kiều, miệng lưỡi của ngươi dưới sự dạy dỗ của bản tọa, tiến triển rất tốt đó. Lão lừa trọc này bị ngươi hỏi đến á khẩu không trả lời được, nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, sẽ mạnh tay dằn vặt ngươi hơn đấy!”

Nếu như là ngày trước, đừng nói là một Liên Sinh Liên Diệt, cho dù là mười Liên Sinh Liên Diệt, cũng không phải là đối thủ của Yến Vô Sư. Nhưng tình huống bây giờ tất nhiên không được như thế, Tuyết Đình cũng chính là vì lo tới điểm này, mới có thể dẫn theo cả đồ đệ đến đây.

Cho dù Liên Sinh Liên Diệt trong thời gian ngắn không bắt được Yến Vô Sư, cũng đủ để ngăn cản y.

Tuyết Đình nhìn ra dụng ý của Thẩm Kiều, lắc đầu cười nói: “Thẩm đạo trưởng chắc cũng biết, sự việc liên quan đến sinh tồn của Phật Môn, nhiều lời vô ích. Hôm nay bần tăng tới, chỉ vì một mình Yến tông chủ, nếu như Thẩm đạo trưởng chịu thu tay không quản, bần tăng tất sẽ vô cùng cảm kích.”

Người này rất hay nha, rõ ràng chiếm hết thượng phong, lại cố tình tỏ thái độ khách khí với Thẩm Kiều như vậy, không giận không nóng, nhạt tựa gió thoảng, thật có khí độ của tông sư một phái.

Nếu không phải mục đích của hai người trái ngược, thì Thẩm Kiều thật sự nguyện ý ngồi đàm đạo cùng hắn, chứ không phải giống như hiện giờ giương cung bạt kiếm, động một cái là nổ.

Yến Vô Sư có vẻ cố tình không thích hắn có vài phần kính trọng với người khác, dù sao cũng phải tìm cơ hội đánh vỡ nhận thức của hắn: “A Kiều, ngươi hỏi câu nảy có phải ngu quá rồi không. Lão lừa trọc này làm sao không biết giết chết Vũ Văn Ung là xong hết mọi chuyện, cố tình đuổi cùng giết tuyệt với ta, vậy dĩ nhiên là vì Phật Môn muốn duy trì hình tượng quang minh chính đại, không thể dính đến tội danh phạm thượng là hành thích hoàng đế. Cho dù muốn giết, vậy cũng phải do người khác giết, chính mình sạch sẽ, không nhiễm nửa điểm bụi trần mới được. Lão lừa trọc, ngươi thấy ta nói có đúng không a?”

Tuyết Đình lười cùng hắn tốn nước bọt, trầm giọng nói một tiếng a di đà phật, nhàn nhạt nói: “Thẩm đạo trưởng nếu không đồng ý đứng ngoài, nhất định phải che chở Yến Vô Sư đến cùng, vậy bần tăng cũng chỉ đành đắc tội.”

Lúc nói chuyện, hắn bất giác tiến lên một bước, người đã tới trước mặt Thẩm Kiều, kèm theo tiếng lục lạc ngọc dễ nghe, kéo dài không dứt, tử kim trượng nhẹ nhành điểm về phía ngực Thẩm Kiều.

Động tác của hắn rất chậm, chậm đến mức có thể khiến người ta thấy rõ từng chi tiết nhỏ, lại như cực nhanh, nhanh đến mức người ta căn bản không kịp phản ứng.

Thẩm Kiều đột nhiên phát hiện, công lực của mình quả nhiên vẫn quá kém, mặc dù có thể đoán được tay Tuyết Đình sẽ đánh về phương nào, nhưng thân thể lại không cách nào phản ứng kịp. Đợi tới lúc hắn nâng được kiếm lên, ngực đã dính một đòn nặng nề, ngay sau đó từ điểm đó, đau đớn cấp tốc lan tràn. Thẩm Kiều không thể khống chế thân thể, bị đánh bay về phía sau, cổ họng tràn ngập mùi máu tanh. Sau phút hoang mang đó, hắn phun ra một ngụm máu lớn, người cũng va mạnh vào cột trụ hành lang!

Nhưng Thẩm Kiều cũng không dừng lại dù chỉ một chút, hắn mượn lực dùng sức, ánh kiếm tựa bóng trăng trong nước, tựa sóng lớn phun trào, thoáng chốc hào quang lấp lánh, cẩm tú ngàn tầng, từng lớp từng lớp, cuồn cuồn lao nhanh về phía Tuyết Đình thiền sư. Ngay cả với tu vi như của Tuyết Đình, nhất thời cũng không nhận ra đâu là người đâu là kiếm.

Đầu kia hai người Liên Sinh Liên Diệt phối hợp với nhau, nghiễm nhiên có sự ăn ý trời sinh, tâm ý tương thông. Võ công của Yến Vô Sư không bằng lúc trước, kẽ hở trong ma tâm còn tu bổ hoàn hảo, ra tay khó tránh khỏi để lại vài lỗ hổng, chính nhờ như vậy, hai người này mới có thể nhân cơ hội. Liên Sinh và Liên Diệt một thủ một công, vây nhốt Yến Vô Sư, cũng không hạ sát thủ, lại như hai đầu thái cực, không một kẽ hở.

Hiển nhiên là bọn họ đã được Tuyết Đình dặn dò trước, biết với năng lực của mình, cho dù công lực của Yến Vô Sư suy giảm, nhưng muốn giết y vẫn là có chút miễn cưỡng, nên chỉ mong có thể ngăn cản được Yến Vô Sư, chờ Tuyết Đình ở bên kia đánh bại Thẩm Kiều, liền có thể rảnh tay lại đây trợ giúp.

Đáng tiếc chờ mãi chờ mãi, qua mấy trăm chiêu, trên trán hai người dần xuất hiện mồ hôi, bên phía Tuyết Đình lại vẫn bị Thẩm Kiều ngăn cản, căn bản không phân thân nổi.

Liên Sinh có chút cuống lên, nhân dịp sư đệ Liên Diệt ra tay công kích Yến Vô Sư, hắn không nhịn được đưa mắt liếc về phía sư tôn.

Nhưng chính trong cái nhìn này, tình thế đột nhiên phát sinh biến hóa!

Vẫn luôn phòng thủ, Yến Vô Sư đột nhiên ra tay, dùng chỉ* làm kiếm điểm về phía lòng bàn tay Liên Diệt. Lúc trước Liên Diệt thấy Yến Vô Sư biểu hiện thường thường, không khỏi dâng lên ý nghĩ khinh địch, cảm thấy tông chủ Hoán Nguyệt tông cũng chỉ đến thế. Kết quả ý niệm này vừa mới bay ra, liền cảm thấy lòng bàn tay đau nhói lên, phảng phất như bị một thanh sắt nung đỏ đâm xuyên.

*Chỉ: ngón tay

Hắn không nhịn được kêu lên thảm thiết, thân thể theo phản xạ liên tiếp lùi về phía sau, lại nhìn tay mình, lòng bàn tay đã bị phá thành một lỗ máu, máu tươi ồ ồ chảy ra, mơ hồ có thể thấy được cơ thịt và bạch cốt.

Liên Sinh nghe động tĩnh liền nhanh chóng quay đầu lại, thấy thế không khỏi giật nảy mình, chỉ là không chờ hắn kịp có động tác, một luồng ánh kiếm đột nhiên xẹt qua trước mắt.

Thẩm Kiều quát to một tiếng: “Đi!”

Kèm theo câu nói này, hắn nắm lấy tay Yến Vô Sư, lao về phía đông nam.

Thẩm Kiều không dám xem thường Tuyết Đình chút nào, cho nên “Thiên Khoát Hồng Ảnh” gần như được vận lên đến mức tận cùng.

Trong mắt người nhìn, hắn mang theo Yến Vô Sư, hai người gần như hóa thành hai đạo phong ảnh, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ, chỉ lo đám người Tuyết Đình đuổi theo, một đường không ngừng bay về phía trước. Cây cối hai bên hóa thành hư ảnh nhanh chóng lui về phía sau, mà hắn lại không dám trì hoãn chút nào.

Tuy rằng không quay đầu lại, nhưng Thẩm Kiều vẫn có thể cảm giác rõ ràng từ phía sau có một cỗ uy hiếp, như xa như gần mà chiếu tới, tựa như có gai sau lưng. Rõ ràng Tuyết Đình vẫn đang truy sát phía sau, không chịu bỏ qua. Mặc dù Thẩm Kiều nhanh hơn một bước, trong lúc nhất thời muốn thoát khỏi sự đeo bám của Tuyết Đình cũng không có nhiều khả năng.

Thẩm Kiều mang theo Yến Vô Sư ra khỏi thành, một đường chạy thẳng đến Kiếm sơn bên cạnh Vị Châu.

Chân núi vốn có rừng cây rậm rạp, dễ dàng che giấu thân ảnh, Yến Vô Sư lại nói: “Chạy lên núi đi.”

Thẩm Kiều không chút suy nghĩ, chân không dừng bước, lao thẳng lên núi.

Lúc này đang vào đầu xuân, băng tuyết tan đi, trăm hoa đua nở, trong núi suối chảy chim hót, sức sống dạt dào, mà chính vì như thế, cây rừng đan xen, núi đá ghồ ghề, đường núi dựng đứng, không có mấy chỗ đặt chân, từ giữa sườn núi nhìn xuống, dựng đứng thẳng tắp, mây mù che kín, tăng thêm mấy phần hiểm trở.

Khi đến giữa sườn núi, Thẩm Kiều phát hiện có một hang động, giấu ở phía sau bóng cây, bên trong u ám phức tạp, khá là kín đáo, liền cùng Yến Vô Sư chạy vào. Ước chừng chạy được mấy trượng, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời trống trải, bốn phía là vách đá bóng loáng, phạm vi tựa như một căn phòng lớn trong gia đình giàu có.

Ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh động không có núi đá che, ánh nắng chiếu qua kẽ hở của tán cây, rơi trên lá khô dưới chân bọn họ.

Yến Vô Sư nói: “Ở lại nơi này đi, Tuyết Đình chỉ cho rằng chúng ta tránh né trong rừng cây dưới chân núi, tuyệt đối không nghĩ tới chúng ta sẽ leo nên trên núi trốn.”

Tâm vẫn treo cao của Thẩm Kiều lúc này mới nhẹ nhàng thả xuống, mà kèm theo nó không phải là thả lỏng vui vẻ, mà là khom lưng phun ra một ngụm máu lớn.

Đó là nội thương do lúc vừa rồi giao thủ với Tuyết Đình để lại, sau đó mang theo Yến Vô Sư chạy suốt một đường, lồng ngực của hắn vẫn luôn đau đớn khó nhịn, rồi lại sợ vừa lên tiếng liền phun ra, cho nên ngay cả nói chuyện cũng chưa từng, mãi đến lúc này mới phun ra.

Một chưởng này của cao thủ cấp độ tông sư xếp hạng thứ ba thiên hạ, không phải ai cũng có thể nhận. Thẩm Kiều dùng trạng thái công lực chưa hoàn toàn khôi phục, có thể giao thủ trong thời gian dài như vậy cùng đối phương, sau đó còn có thể mang theo Yến Vô Sư chạy trốn, hoàn toàn là nhờ vào cảnh giới “Kiếm tâm” mà hắn còn chưa hoàn toàn thuần thục kia. Mà cảnh giới này dùng trên thân kiếm, không thể như chân khí nội lực kéo dài không dứt, cho nên ngay từ trước khi giao thủ, Thẩm Kiều đã chưa hề nghĩ tới muốn cùng Tuyết Đình thiền sư huyết chiến đến cùng, mà là bất cứ lúc nào cũng có dự định rút lui.

Nếu muốn ở ngay dưới mắt Tuyết Đình thiền sư rời đi không phải là chuyện dễ dàng, đặc biệt là dưới tình huống muốn mang theo một “Bao quần áo”, vậy mà Thẩm Kiều lại cố tình làm được.

Rất rõ ràng, hai người trước đó mặc dù không hề trao đổi qua về vấn đề này, nhưng Yến Vô Sư tất nhiên cũng ôm ý định giống hắn, cho nên hai người không cần nói, đã có thể đạt hành ngầm hiểu trong nhận thức.

Kèm theo ngụm máu phun ra này, là đầu choáng mắt hoa, Thẩm Kiều gần như ngay cả khí lực để đứng cũng không có. Công lực hao tổn quá độ cộng với nội thương, hậu quả chính là hai mắt tối sầm, tai vang ong ong, trực tiếp ngã thẳng xuống đất.

Yến Vô Sư ôm lấy hắn một cách tự nhiên, còn mở miệng cười nói: “A Kiều, ta biết ngươi thích ta rồi, nhưng cũng không cần phải khẩn cấp ngã vào lòng ta như vậy đâu a!”

Thanh âm của hắn có chút không khỏe, rõ ràng cũng là bị thương không nhẹ, nhưng trong giọng nói của Yến tông chủ lại chẳng hề giảm đi chút ý từ trêu đùa nào.

Vừa mới dứt lời, Thẩm Kiều lại ói thêm một ngụm máu nữa, gần như cả người đều dựa vào khuỷu tay của y, sắc mặt trắng bệch, yếu ớt thở.

Yến Vố Sư chậc một tiếng: “Không phải tức giận mà hộc máu đó chứ?”

Thẩm Kiều tất nhiên không phải bị giận đến hộc máu, nhưng hắn cũng không còn khí lực để mà phản bác, chỉ yết ớt nói: “Chúng ta đi rồi, hai người Ngô bá và A Khinh sẽ làm sao?”

Yến Vô Sư: “Tuyết Đình không phải Tang Cảnh Hành, dù sao hắn cũng còn muốn đeo cái da mặt Phật Môn, cũng biết dùng hai người kia để uy hiếp ta là vô dụng, đương nhiên sẽ không làm việc vô dụng.”

Thẩm Kiều gật gật đầu, vết máu đỏ sẫm dính trên môi, càng lộ vẻ lãnh bạch của màu môi.

Yến Vô Sư vươn tay ra, lau đi vết máu còn lưu lại trên môi hắn.

Ngực Thẩm Kiều ngộp đau khó nhịn, ngay cả hô hấp cũng tận lực nhẹ thở, căn bản không có cách nào tập trung tinh lực để mà chú ý sự vật ngoài thân, ngay cả cảm quan cũng trở nên chậm chạp, đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị đối phương nhét một đồ vật nhỏ vào trong miệng, lại bị đối phương che miệng, không thể phun ra. Hắn trợn to hai mắt, thân thể đã đi trước sự ngăn cản lý trý, đem khối đồ vật này nuốt vào.

Cổ họng khô nhức đau đớn, suýt chút nữa đã bị nghẹn chết. Hắn ho lên kịch liệt, tác động đến nội thương, khiến hai mắt đều nhuộm thêm một tầng ướt át.

“Ngọc…. Thung Dung?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.