Ngày xưa siêng viết truyện lắm, 2 đến 3 ngày là sẽ có 1 chương ngay. Bây giờ lười rồi nên tới tận 1 tuần, nửa tháng hoặc 1 tháng lận mới có. Mong mọi người thứ lỗi nhé.
Cũng do truyện flop quá nên thành ra nản, viết xong chương này rồi cũng không biết là sẽ có chương sau hay không nữa.
__________
Nghĩa Thân Vương đã rời đi, còn Võ Tương Minh vẫn 1 mình trầm lặng ở thư phòng này.
Hắn ngồi trầm tư như thế đã suốt 2 canh giờ, trong khoảng thời gian này trong đầu đã suy nghĩ biết bao nhiêu chuyện. Nào là về Nam Tộc, hai nhà Lý - Chung, nội gián, những người trong hậu cung.
Quay đi quẩn lại chỉ có những việc đó mà đã khiến Võ Tương Minh suy nghĩ hơn 2 canh giờ rồi, dường như còn có 1 người nào đó hắn đang rất muốn nhớ tới, hắn đã bỏ quên người này suốt cả ngày hôm nay.
Là nàng ta!
Phải rồi, sau khi phục vị làm Tài Nữ thì nữ nhân đó đã được chuyển về Thái Cực Điện, suýt chút y cũng đã quên mất chuyện của nàng ta.
Võ Tương Minh đứng dậy, 1 mình ra khỏi Bảo Long điện.
..........
Cạch!
Cung nữ Tiểu Xuân đặt 1 khay nhỏ đựng những bước tranh mà Thiện Lâm đã từng vẽ trước kia xuống bàn trà, nói:
“Tiểu chủ, đây là những thứ mà Hà Đức phi nương nương sai nô tỳ đem đến. “
Thiện Lâm ngồi trước bàn trà, nhìn những bức họa kia mà chỉ thở dài, bảo Tiểu Xuân ra ngoài. A đầu là người hầu tạm bợ của nàng ở nơi này, nhìn chung chắc cũng chỉ tầm 10 tuổi, cũng khá là nghe lời, nàng vừa có ý xua ra thì lập tức đi ngay mà không léo nhéo thêm câu nào.
Hiện tại đã nửa đêm, mọi người trong cung có lẽ đã ngủ hết cả rồi, có lẽ chỉ còn lại 1 mình Anh Thiện Lâm nàng là vẫn thức. Nàng cũng chả muốn làm phiền Tiểu Xuân phải thức theo, và điều quan trọng nhất là nàng chỉ muốn ở 1 mình.
Thanh sáo kia cũng nằm ở trên bàn, nàng nhấc bổng nó lên, ngắm nhìn. Đồ dùng của người trong Hoàng gia có khác, cây sáo ngọc này rất đẹp rất tinh sảo. Tuy nhiên, khuyết điểm duy nhất của thanh sáo này chính là ở giữa thân có 1 chiếc vòng bạc nhỏ bọc ở giữa thân sáo, trông không hợp lắm, nàng không rõ là thanh sáo này bị gãy như thế nào mà lại dùng đến thứ đó.
Nàng chỉ biết rằng nàng đã từng nghe Mạc Vân bảo thứ này là 1 vật rất quý giá đối với đương kim bệ hạ, vậy thì tại sao lại để bị gãy? Quả thật là có quá nhiều ẩn khuất.
Nhưng không còn quan trọng nữa rồi, ngày mai nàng sẽ đến gặp y và trả lại thứ này, nhất định sẽ không lưu luyến gì đến nó nữa.
Thiện Lâm vừa nghĩ tới nam nhân đó thì tâm nặng nề hơn, đưa miệng sáo lên bờ môi nhỏ của mình, thổi 1 làn hơi vào.
Có lẽ kỹ thuật của nàng đã khá hơn, vì vậy giai điệu êm đềm và dễ nghe hơn rất nhiều lần so với những lần trước.
Nhưng cho tới khúc giữa của bài sáo thì nàng dần dần thổi chậm lại, vì đây chính là đoạn khó nhất, nhịp cao vút, rất nhiều lần nàng đã thổi sai, đây có lẽ là lần cuối cùng nàng được sử dụng, phải tận dụng cơ hội này mới được. Chầm chậm... Chầm chậm... Và....
....Túttttttt!
Lại thổi chệch nhịp, lòng bực dọc, nàng đặt thanh sáo xuống bàn, thở dài. Lại ngước xuống nhìn, nghĩ lại việc phải trả cây sáo này lại cho chủ cũ thì nàng lại thấy tiếc. Cho dù vật này chính là thứ đã khiến Thiện Lâm lâm vào tai nạn nhưng cũng chính thứ này là người 'bằng hữu' duy nhất đồng hành cùng nàng trong suốt khoảng thời gian sống dở chết dở, lòng nàng như có cảm giác sắp mất đi 1 người bạn.
“Lại thổi sai à? “
Giọng nói trầm đầy tia ấm áp của 1 nam nhân truyền đến bên tai khiến Thiện Lâm giật mình. Quay mặt lại, người phía sau nàng chính là......
....... Là nam nhân mà nàng vẫn luôn thẩn thờ suy nghĩ tới như người mất hồn, là nam nhân vô diện trong bức tranh mà nàng đã vẽ. Nhưng đây không phải là trong tưởng tượng hay trong tranh nữa, mà là.... 1 người bằng da bằng thịt ở ngay trước mắt nàng.
Mặc dù đã có nhiều lần tiếp xúc với y trước đó nhưng nàng không hiểu vì sao hiện tại tim mình lại đập liên hồi như thế, tay chân thì luống cuống không thể tự chủ, miệng lắp bắp không nói nên lời. Vội vã quỳ xuống hành đại lễ:
“Bệ hạ... Bệ hạ vạn phúc kim an! “
Võ Tương Minh nhìn nữ nhân đang hành lễ dưới chân mình, không nói câu nào, chỉ quét mắt nhìn khắp gian điện nhỏ, cho đến khi thấy 1 chiếc trường kỷ dài mới lẳng lặng đi tới đó, ngồi xuống.
“Đứng lên đi. “ Y nói.
Thiện Lâm vẫn còn có đôi chút sợ sệt, chầm chậm đứng dậy, cố giữ bình tĩnh. Nàng ngước mắt lên thì đúng lúc thấy được ánh mắt sắc bén như diều hâu của y cũng đang nhìn thẳng vào mắt mình.
Trong nhất thời nàng đã bị khí thế của y làm đẩy lùi nhuệ khí bản thân, Thiện Lâm như 1 còn thỏ nhỏ đang đứng trước nanh vuốt của hổ. Nhưng nàng cũng không biểu lộ vẻ run sợ ra mặt, dùng chút bình tĩnh cuối cùng mà đánh bật sự sợ hãi.
“Bệ hạ có muốn uống trà hay không? Nô tỳ sẽ bảo người dâng lên. “
Võ Tương Minh thu hồi lại ánh mắt của mình, chậm rãi lắc đầu: “Không cần, trẫm đến đây chẳng qua là muốn hỏi thăm ngươi mà thôi, 1 lát sẽ đi. Mà ngươi hiện tại cũng đã phục vị làm Tài Nữ, không cần phải xưng hô như thế nữa. “
Làm cung nữ cũng đã gần 1 năm, xưng hô như thế nàng cũng đã quen, bây giờ bắt đổi cũng hơi không quen.
“Quay về nhà cũ rồi, có lẽ ngươi vui lắm nhỉ? “ Đột nhiên y cất tiếng hỏi.
Nàng vẫn chưa hiểu ý của hắn cho lắm, và cũng chưa kịp hiểu ra thì Võ Tưởng Minh đã tiếp tục nói: “Ngươi trăm cay ngàn khổ chẳng qua là để có được ngày hôm nay. Tất nhiên là ngươi sẽ vui rồi. “
Chất giọng của y vẫn trầm ổn ấm áp như bình thường nhưng Thiện Lâm vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đáng sợ lẫn trong đó.
Hắn nói những lời đó là ý gì?
“Đừng tưởng trẫm không biết, ngươi lợi dụng Hà Phi để leo lên ngôi vị này! Có lẽ bắt đầu từ lúc ngươi vào Ngự Tiền thì đã bắt đầu có dã tâm, lẽ ra trẫm đã phải nghi ngờ ngươi từ những biến cố trước kia, vậy mà ngươi vẫn có thể giấu được tâm cơ khiến ngay cả trẫm cũng không nhận ra. Quả thật là lợi hại lắm! “Từng chữ từng chữ như ghim thẳng vào quả tim nhỏ của Thiện Lâm, chân nàng đã bắt đầu đứng không vững, quỳ xuống trước mặt hắn.
Thì ra...hắn nghĩ rằng nàng lợi dụng Hà phi? Hắn nghĩ rằng nàng muốn mê hoặc hắn? Hắn...thật sự là đang nghĩ nàng như vậy?
“Sao ngươi không lại nói gì? Bị trẫm nói trúng rồi à? “ Hiện tại, giọng nói của y vô cùng lạnh lẽo, mang theo đó 1 cảm giác như đang bỡn cợt nàng.
Lòng Thiện Lâm bất chợt quặn lại vì...đau lòng ư? Ngay cả bản thân nàng cũng không rõ. Nàng ngước lên nhìn hắn, nhẹ nhàng trả lời:
“Bệ hạ là nhất quốc chi quân, người nói như thế nào...thì là như vậy. Thiện Lâm có giải thích cũng không biết nên nói thế nào.”
“Phải! “ Võ Tương Minh vì lời của nàng mà cao hứng, sau đó nhìn nàng: “Một mình ngươi mà có làm cho quan hệ của Hà phi và Chung phi thêm căng thẳng, khiến Hoàng Hậu phải lao đao, khiến trẫm phải hồi cung. Chỉ 1 cung nữ mà có thể hô phong hoán vũ khiến hậu cung ngập trong bão táp, khả năng của ngươi còn cao hơn hẳn bất kỳ 1 người nào trong hậu cung này .”
Tình cảnh này thật sự đã làm cho Thiện Lâm phải cười khổ. Thôi được,nếu y đã cho rằng nàng mưu mô thủ đoạn thì nàng là người mưu mô thủ đoạn đó, cũng chẳng muốn phải phân trần làm gì.
“Bệ hạ đã nhìn ra, nô tỳ cũng không có gì để nói, cúi xin bệ hạ cứ thoải mái mà giáng tội. “
Giọng nàng run run, dường như là đã sắp khóc, Võ Tương Minh cũng nhanh chóng nhận ra điều đó, bất chợt làm hắn cong môi cười nhẹ.
Thiện Lâm đã không thể chịu nổi được nữa, cảm giác sợ hãi cộng với sự oan ức đã lấn át toàn bộ sự bình tĩnh trong người của nàng. Thiện Lâm thật sự sắp khóc, cho đến khi nước mắt của nàng gần như trào ra thì chất giọng nhẹ như lông vũ của nam nhân kia truyền đến:
“Trẫm sẽ không trị tội ngươi! “
Vì câu đó mà nước mắt của Thiện Lâm đột nhiên không ngưng chảy ra, sao đột nhiên hắn lại...
Võ Tương Minh đứng lên, cất bước về phía của nàng, nói: “Cho dù ngươi có là kẻ có tham vọng hay không thì vị trí này vốn dĩ thuộc về ngươi, trẫm không có lý do gì để trách tội ngươi cả. “
Nói xong, hắn ngước mắt lên trần, thở dài, có ý định quay lại trường kỷ. Tình cờ đi ngang qua bàn trà thì nhìn thấy 1 sấp tranh vẽ, tò mò cầm lên và hỏi: “Những thứ này là do ngươi vẽ? “
Thiện Lâm lẳng lặng gật đầu, Võ Tương Minh nhất thời cảm thấy hứng thú, ngồi xuống lật từng bức ra ngắm nhìn.
Bức đầu tiên chính là bức 'Cửu Ngưu Quần Hội', chính là bức họa Thiện Lâm đã vẽ trong đợt tuyển chọn. Cả chín con cá này đều sống động như thật, nàng được chọn là điều dễ hiểu.
Bức thứ 2 chính vườn hoa Ngự Hoa Viên, khả năng hội họa của nàng vốn điêu luyện, vì vậy từng nét vẽ đều rất linh động. Đến bức thứ 3, là khung cảnh ở Hoán Y cục, vẽ những sào tre phơi những sấp lụa trắng phấp phới theo gió. Võ Tương Minh xem mà không thể không cất lời khen ngợi: “Vẽ khá lắm, thậm chí còn không thua hoạ sư trong cung. “Thiện Lâm vẫn im lặng không có ý định sẽ nói lời nào, gần vua như gần hổ, im lặng đôi khi vẫn là 1 cách hữu hiệu. Hơn nữa hiện tại nàng cũng không muốn nói bất kỳ điều gì.
“Đây là...” Bất chợt Võ Tương Minh lên tiếng.
Thứ trên tay hắn chính là bức hoạ của nam nhân vô diện mà lúc trước nàng đã vẽ. Lúc nãy lại quên mất, lại tự dưng lại bỏ chung vào đó cơ chứ?
Trong khi Thiện Lâm đang bối rối, có ý muốn lấy lại nhưng Võ Tương Minh vẫn tiếp tục dò xét bức họa.
Kẻ ở trong tranh mặc long bào...tay cầm thanh sáo...đứng trong đêm. Những chuyện của đêm hôm đó tất cả đồng loạt ùa về trong đầu của Võ Tương Minh. Hắn ngẩn ra, quay sang nhìn kẻ đang cúi sát mặt xuống đất kia rồi lại tiếp tục nhìn bức họa.
“Người này...là trẫm ư? “ Hắn hỏi.
Nhưng Thiện Lâm không trả lời, vì quá xấu hổ. Nàng rất sợ, sợ y sẽ nghĩ rằng nàng thật sự mơ tưởng tới y, muốn ôm mộng trèo cao. Nhưng thật lòng nàng cũng chẳng biết rốt cuộc là bản thân nàng có thật sự là loại người như vậy hay không.
Còn Võ Tương Minh, thật sự hắn thấy khá là thú vị, tuy nhiên, bức họa này đẹp thì đúng là đẹp nhưng tại sao lại không có mặt? Cảm thấy hiếu kỳ, liền mở miệng hỏi: “Mặt của trẫm đâu? “
Bị hắn hỏi tới, Thiện Lâm hơi lúng túng, nhưng cũng mau chóng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp: “Bệ hạ là Cửu Ngũ Chí Tôn, long nhan của bệ hạ nô tỳ không dám tùy tiện vẽ bậy vào. “
Võ Tương Minh không khỏi nhíu mày khó chịu, Cửu Ngũ Chí Tôn thì không phải là con người sao? Vậy nàng ta xem hắn là con gì?
Y đặt bức tranh xuống, đứng dậy, nói: “Ngươi nhất định phải mau chóng hoàn thành, lần tới trẫm sẽ đến lấy.” Đồng thời, y giơ 1 ngón tay lên, nói thêm: “Không được kháng chỉ. “
Khi Võ Tương Minh gần như ra khỏi cửa, Thiện Lâm mới sực nhớ ra điều gì đó, bên cạnh xấp tranh chính là thanh sáo, nàng tiến tới đó chộp lấy, chạy về phía nam nhân kia, gọi: “Bệ hạ. “
Võ Tương Minh dừng chân, quay lại. Nữ nhân kia đã đứng trước mặt hắn giơ thanh sáo mà hắn đã từng đưa cho nàng, nói: “Thứ này nô tỳ xin trả lại cho bệ hạ. “
Y trầm ngâm nhìn nhưng không nói gì, chỉ dùng 1 tay cầm lấy rồi bỏ đi.
Gian điện nhỏ chỉ còn mỗi Thiện Lâm, chân nàng như mất đi sức lực, ngã gục xuống đất. Tâm trí nàng rối loạn bởi đủ thứ cảm xúc: lo lắng, sợ hãi, buồn bã và cả...vui vẻ? Nàng đặt tay lên ngực, có thể cảm nhận được tim nàng đến giờ vẫn đập rất mạnh.
Bất chợt nàng nhận ra, những cảm xúc này là do vị hoàng đế đó mà ra. Nàng buồn bã là vì y đã đã hiểu lầm về nàng, lo lắng và sợ hãi là vì nàng sợ y sẽ trị tội nàng, vui vẻ là vì...là vì cái gì mà nàng lại cảm thấy vui vẻ trong tình cảnh này? Vì được gặp lại người mình muốn gặp nhất ư?
Đúng là nàng ngốc thật!
Nhưng mà những lời khi nãy của y...quả thật có tính sát thương thật, cũng may là nàng có tinh thần sắt đá mới kiềm lâu như thế được, nếu đổi lại là những nữ tử liễu yếu đào tơ khác thì chắc là đã oà khóc ngay từ đầu mất rồi.
Nghĩ lại thì tại sao nàng lại phải buồn vì những lời đó cơ chứ? Chả lẽ vì nàng yêu y cho nên bị những lời nói đả kích đó làm cho buồn à? Tức cười. Tại sao nàng lại phải yêu thích gì hắn chứ? Cái tên đó có gì thu hút người khác? Nếu không có danh phận hoàng đế thì chắc cũng chả ai chú ý tới.
Phục vị rồi, nàng nhất định phải vui 1 bữa sau bao nhiêu ngày khổ cực.
Đã khuya và cảm thấy hơi buồn ngủ, Thiện Lâm giơ hai bàn tay lên vuốt vuốt mặt 1 chút cho tỉnh táo thì cả thân thể nàng cứng đơ lại.
Nàng đã thật sự giật mình khi nhìn thấy cả hai bàn tay mình đầy nước. Chạy đến chiếc gương đồng được đặt ở giữa điện, khi soi vào thì nàng hoảng hồn nhận ra rằng mặt mình đẫm nước mắt.
T...tại sao nàng lại khóc? Tại sao chứ?
_______________
Hết chương 72.
22/5/2018