Thất lạc chi tâm……
Bản thân ta tại sao lại phải mất đi?
Làm sao mới có khả năng……Thất lạc……
Hiệt Nham hồ là một trong những phong cảnh hấp dẫn người xem của « Thiên Thượng Nguyệt ».Nơi này nơi rất hay cho những cặp tình nhân hẹn hò,cùng gia đình du lịch,cùng bằng hữu ăn một bữa.Có điều,ta ở bên hồ than thở,có vẻ như là có điểm sáp nhập vào phong cảnh.(không phải là có điểm,là rất nhiều ^-^)
“Ngồi ở đây là có thể hoàn thành nhiệm vụ?” Tiểu Nại đột nhiên xuất hiện làm ta lắp báp kinh hãi.
“Có manh mối?” Ta không trả lời câu hỏi của nàng.Cảm giác cho ta biết,mục đích mà nàng đến đây không phải đơn giản vậy.
“Không,nhưng mà,có thể cho ngươi ‘thất lạc chi tâm’,không biết cái giá ngươi phải trả thế nào.” Phong cách trước kia của tiểu Nại rất là tùy tiện,cùng ta chơi đùa văn tự.
Ta nhìn nàng cười sâu xa khó lường,không biết tại sao,đột nhiên bất mãn. “Nói nghe một chút.” Cảm giác không tốt,dường như là có chuyện gay go gì đó sắp phát sinh.
“Ta sẽ sắp xếp thật tốt cho ngươi xem.” Tiểu Nại hé ra bản đồ đưa cho ta, “Ngươi,Trần cùng Tu lão Đại,ba người các ngươi đi tới nơi này.” Nói xong,nàng trực tiếp logout.
“Bộ dáng thật thần bí a.” Ta than nhẹ,thu hồi bản đồ.
“Trần,suy nghĩ gì vậy?” Tu khẽ ôm Trần đang ngẩn người đi,cười.
“Nghĩ đến lúc nào Duật sẽ biết……” Trần cay đắng nhìn nơi xa.Y dường như đã thích gia khỏa bá đạo này.Nhưng mà,nói thế,Duật phải làm sao đây……Gia khỏa kia,cho tới bây giờ đều cô đơn.Nếu ngay cả y vứt bỏ Duật,thì Duật chỉ còn một mình.Thực xin lỗi……
“Hắn sẽ không biết.” Cho dù có biết,cũng không làm được gì.Ha ha……Người chết có thể làm được gì đâu chứ.Tu cười vui vẻ.
“Ngươi……không thể thương tổn Duật.” Trần Trần vô lực nói.
“Ân,yên tâm.” Từ đầu,Trần không thể hiểu con người của Tu,đối với Trần Trần mà nói,điều quan trọng gì,Tu càng muốn phát hủy ── lực chú ý của Trần Trần chỉ có thể đặt ở trên người Tu.Cho nên,Ngọc Lưu Duật nhất định phải chết. (Ta làm người xấu,đúng vậy……chương cuối vẫn là chương cuối,hoan nghênh tiểu Duật ngẫu nhiên tìm được nơi nương tựa trước ngực của Diêm Vương đại thúc
~)
Trần Trần không nói gì nữa,thả lỏng bản thân tựa vào lòng ngực Tu.
Thế là ngày hôm sau vừa đăng nhập,ta liền liên hệ với Trần Trần và Tu.chuẩn bị đến nơi trong bản đồ mà tiểu Nại đưa.
“ ‘Thất lạc chi tâm’, là ở nơi kia,tiểu Duật?” Biểu tình Tu rất là kỳ quái.
“Chắc vậy.” Ta không dám khẳng định, rốt cuộc tiểu Nại muốn gì ở ta.
“Duật làm sao biết được tin?”
Ta kỳ quái nhìn Trần Trần,y xảy ra chuyện gì đó rồi,bình thường sẽ không hỏi ta cái này a, “Tiểu Nại na.” Gần đây Trần Trần cùng Tu đều trở thành rất kỳ quái,khó có thể nào là…..
Ta nghĩ đến lời của Tu
Trần cũng làm ta nổi lên hứng thú…… Trần cũng làm ta nổi lên hứng thú…… Trần cũng làm ta nổi lên hứng thú…… Trần cũng làm ta nổi lên hứng thú…… Trần cũng làm ta nổi lên hứng thú…… Trần cũng làm ta nổi lên hứng thú…… Trần cũng làm ta nổi lên hứng thú…… Trần cũng làm ta nổi lên hứng thú…… Trần cũng làm ta nổi lên hứng thú…… Trần cũng làm ta nổi lên hứng thú…… Trần cũng làm ta nổi lên hứng thú……
Sẽ không phải là……hẳn là không phải cái dạng kia……
Tim ta,bắt đầu rối loạn.
“Duật……Duật……” Tiếng kêu của Trần Trần làm ta thu hồi tâm trạng.Hiện tại nghĩ gì Trần Trần cũng chưa từng để tay lên nói nguyện ý.Nhưng mà,ta có đáp ứng với Trần Trần,mãi mãi không rời xa y…… (Mãi mãi có xa lắm không???)
“Đi thôi.” Trước tiên nên làm nhiệm vụ.Mặt khác,đến đó liền biết.Ta thừa nhận là ta đang trốn tránh,thực sự không còn cách nào.
“Việc ấy,Duật……” Trần Trần do dự nhìn ta. ‘Thất lạc chi tâm’, tiểu Nại đã biết được gì?
“Sao vậy?”
“Ta……”
“……”
“……”
“……”
“Trần Trần?”
“Vẫn là ta nói đi.” Tu đem Trần Trần che lại phía sau.Mà Trần Trần cũng không ngoảnh lại nhìn thần sắc kinh hãi của ta,núp vào.
“Nơi này,có Hồi Âm Bích(*)……”
(*) Bích: tường
Hồi Âm Bích sao……thì ra……
Sau đó Tu nói gì đó,đều không thể nghe rõ,chỉ biết là,Hồi Âm Bích……
Hồi Âm Bích có thể ghi lại tất cả sự việc phát sinh trước đó……
“Quả nhiên,vẫn là……” Ta cười khổ sử dụng Hồi Trình Quyển.Tu,ngươi đã thành công chiếm được trái tim của Trần Trần,cho nên,người rời đi chính là ta.
“Giải trừ khế ước.” Để ta một mình tĩnh lặng.
“A ha ha ha ha
~ cuối cùng đã trở lại a
~” Một thanh âm biến thái vang lên bên tai,tiếp sau đó,trước mắt tối sầm lại.
[Hệ thống nhắc nhở,người chơi đã hoàng thành nhiệm vụ sủng vật tiến hóa cấp 100, ‘thất lạc chi tâm’] đột nhiên toát ra nhắc nhở của hệ thống làm ta lắp bắp kinh hãi.
NPC nhiệm vụ lão bản cười hì hì đứng bên cạnh ta.
“Như thế,tính là hoàn thàn nhiệm vụ?Ngươi không phải là ở trong Dạ Sâm Lâm(**) chứ?”
(**) Dạ Sâm Lâm: rừng đêm
“Dạ chủ,thật có lỗi,thời điểm tình cảm ngài bị tổn thương còn quấy rầy ngài,nhưng mà……” Lão bản (Tên này đúng là kỳ quái a ~~ a a a a ~~ lúc ấy thế nào lại nghĩ cái tên này nha ~!
)
“Nhưng không có gì,nói đi,ta hiện tại đã không còn chủ nhân nên phải làm gì.” Hệ thống,nhất định cũng là ở trong này làm gì đi,có thể hiện tại,ta không có sức truy cứu.Mệt mỏi quá……
“Thỉnh ngài,logout nghỉ ngơi trước.” Thật xin lỗi,nhưng mà,chủ thần cũng bị người kia uy hiếp.
“Ân.”Hệ thống NPC tại sao lại có tình trạng thông thái thế?
Ta khó hiểu đi ra.
Tại sao lại vậy?!
Vì cái gì mà lại vậy?!
Thoáng cái đi ra,liền phát hiện thân thể mình đang ở giữa biển lửa.Chung quanh đều là lửa cháy hừng hừng,cái gì cũng đều nhìn không thấy.
Là Tu làm sao,vì để nhận được toàn bộ lực chú ý của Trần Trần mới muốn đem ta giết đi.
Hiện tại,ta sẽ chết,nhưng mà……Tu,ngươi đã quên một điều a……
Ta đi vào duy xanh thương,nằm xuống.
Thân thể tiêu vong,không có nghĩa là tinh thần cũng thế.
Tu,ngươi đã tính sai.
Mà ta cả đời này,cũng đều lẻ loi đứng trên internet đi.
Nghĩ như thế,tinh thần cũng mơ hồ rớt.
Một trận ánh sáng hiện lên,Trần Sĩ login.
“Tìm được không?” Tu trực tiếp hỏi.
Trần nghiêng mắt nhìn Tu,biểu tình phức tạp, “Có chút manh mối,biết ý NPC nhiệm vụ lão bản,là tên NPC lão bản thường lui tới địa điểm ── Ám Dạ Sâm Lâm. Đến mức không có manh mối của ‘thất lạc chi tâm’.Có điều,ý kiến của người chơi từng có cùng loại trải qua của chúng ta,toàn bộ đều giao cho chính bản thân Duật làm,xem ra, ý của ‘thất lạc chi tâm’ dường như là có quan hệ với bản thân của Duật.” Trần ủ rũ.
“Ngươi cũng cố gắng rồi.Có điều,Trần,ngươi đã là người của ta,không thể có ý nghĩ muốn người khác nga.” Tu cười,làm xẹt qua vết thương trong lòng Trần ── Y thế nào lại gặp mặt Tu,cho dù là trong trò chơi.Y phải làm sao để nói rõ cho Duật,tuy rằng Duật sẽ không để ý.
Bạo!!!
Thiên Thượng Nguyệt rất nhanh đã xong,kết cục nhất định là đau buồn
~~Trần Trần ngẫu nhiên chạm mặt Tu là sai lầm
~~HOÀN