Thiên Tình Chi Sủng

Chương 11: Chương 11: Tuyệt Vọng.




Vài ngày sau, trên điện kim loan, Mục Cẩn Vương tuyên bố đã tìm ra thủ phạm, là Thôi lão thái y, ngày xưa lão ta có hiềm khích với Bắc Tĩnh vương gia Mục Kỳ Nhâm, lão nhân cơ hội Hoàng quý phi hay qua lại với Bắc Tĩnh vương gia, dùng nàng làm vật hy sinh để trả thù.

Người tung tin là một quả phụ ở thành Tây tên Trần thẩm, năm xưa được Thôi lão thái y cứu mạng, vì báo ơn nên đồng ý giúp Thôi lão Thái y tung tin Hoàng quý phi cùng vương gia có gian tình, nhầm hủy thanh danh của Mục Kỳ Nhâm, nào ngờ sự tình bại lộ, Trần thẩm bị bắt, bị tra tấn hành hạ vẫn ôm hết tội vào mình, cuối cùng cắn lưỡi tự sát, Hình bộ tuyệt nhiên không buông tha, truy cứu đến cùng mới biết chủ mưu là Thôi lão thái y.

Trước điện kim loan, Thôi lão thái y nhận hết tội lỗi, sau đó đập đầu tự sát, các quan đại thần rất tinh ý, không ai dám đề cập tới nữa. Tuy nhiên, lòng dân xao động không ổn định, các thư sinh rảnh rỗi hay đem lời đồn ra bàn luận, về sau chiếu chỉ hạ xuống, bất cứ một ai dù có gia cảnh thế nào, dám đem Hoàng thất ra bàn luận sẽ bị tru di cửu tộc, lời đồn vì thế đã giảm đi một nữa.

Bên ngoài sóng gió ra sao Hoa Âm Vũ không màng biết đến, vì nàng tin tưởng Mục Cẩn Vương sẽ đòi lại công đạo cho nàng, tất nhiên, hắn không phụ lòng tin của nàng, đã đem lời đồn đãi dập tắt. Vì thế, Hoa Âm Vũ quyết định giao tâm cho Mục Cẩn Vương một lần nữa.

………………………………

Hoa Vân Điện.

Dạo gần đây sức khỏe của Hoa Âm Vũ không mấy tốt, thân nàng gầy đi, ăn uống cũng không vô, có nhiều lúc nàng tưởng là thai nhi không ổn định, bảo Thái y chuẩn mạch. Thái y mới đến là ám vệ được Mục cẩn Vương tuyển chọn kỹ, có thể tin tưởng, thái y bảo là do thời tiết chuyển mùa nên nàng không quen, đợi vài tháng nữa là ổn định thôi, rồi kê cho nàng uống vài vị thuốc bổ dưỡng, còn bảo nàng phải nghỉ ngơi thật nhiều để dưỡng sức.

Mỗi ngày uống một bát thuốc đen thui, còn rất đắng, đắng đến mức nàng chỉ muốn phun ra nhưng vì con, nàng cố gắng uống, Mục Cẩn Vương luôn ở bên nàng, đợi nàng uống xong thì đem mức hoa quả cho nàng ăn, coi như trong đắng có ngọt ngào, lòng nàng cũng vui vẻ.

Nhưng có điều rất lạ, khi nàng còn nhỏ, thấy các tẩu tử mang thai, trên mặt dù khí sắc không tốt, cũng không đến nỗi khổ sở như nàng, bọn họ mang thai ba tháng thì bụng đã nhô lên, còn có hiện tượng nôn nghén, mà nàng, bụng vẫn phẳng lì, nôn nghén không nhiều, có khi nào là do ăn uống không thích hợp?

Ý nghĩ này lặp tức bị nàng bác bỏ, thức ăn nàng ăn toàn do ngự trù nấu, còn qua sự kiểm tra tỉ mỉ của Dương ma ma, chắc chắn không có vấn đề, vậy chỉ có thể là do thuốc bổ kia. Nghĩ đến đây, Hoa Âm Vũ giật mình hoảng sợ, hậu cung là nơi rất đáng sợ, không biết đã có bao nhiêu phi tần cùng hoàng tử chết vì sinh non, nay nàng tuy được bảo hộ chu toàn nhưng ai có thể biết được có kẻ lẻn vào hại nàng hay không?

Từ ngày có cái suy nghĩ này trong đầu, Hoa Âm Vũ bắt đầu tính toán, nàng không nói cho Mục Cẩn Vương, vì hắn bận rộn chính sự, còn vì nàng đối đầu với đám đại thần trong triều, hắn đã đủ mệt rồi, nàng không muốn hắn thêm lo lắng, hơn nữa, chuyện này tự nàng điều tra vẫn tốt hơn.

Nàng cũng không nói cho Liên Chi biết, vì nàng không muốn Liên Chi vướn vào chuyện đáng sợ này, Dương ma ma thì cũng không cần, nàng phải tỏ ra cường đại mới có thể áp chế bọn người kia, nếu cứ yếu đuối mãi thì dù Mục Cẩn Vương có bảo vệ nàng bao nhiêu lần cũng không đủ.

Suy nghĩ thấu đáo, Hoa Âm Vũ bắt đầu vạch kế hoạch, nàng chờ đợi một ngày, hai ngày, ba ngày … cuối cùng nàng cũng đợi được nguyên nhân nhưng nếu biết được sự thật là như thế, có lẽ nàng cả đời cũng không bao giờ muốn biết.

Đó là vào một ngày hè mát mẻ, Hoa Âm Vũ đang nằm trên nhuyễn tháp đọc sách, như thường lệ, mỗi ngày vào giờ dùng trưa thì Liên Chi sẽ đem thuốc cho nàng uống, hôm nay nàng quan sát rất tỉ mỉ, nhìn Liên Chi mang vẻ mặt tái nhợt, tay cầm chén thuốc hơi run, lúc trước không chú ý, bây giờ mới phát hiện nàng ta rất bất thường.

“Nương nương, đến giờ uống thuốc rồi ạ.” – Liên Chi nhỏ giọng.

“Để đó đi, đợi thuốc nguội một chút ta sẽ uống.”

Hoa Âm Vũ phất tay, Liên Chi muốn nói lại thôi, nàng ta đem chén thuốc để lên bàn hoa quả, sau đó đứng sang một bên, Hoa Âm Vũ tiệp tục đọc sách, khóe mắt liếc nhìn Liên Chi, còn có Dương ma ma, nàng biết Dương ma ma rất được Mục Cẩn Vương tin tưởng, nên không hoài nghi, có điều, Dương ma ma làm trong cung đã nhiều năm, ắt hẳn sẽ nhận thấy điều bất thường trong mấy ngày nay, nhưng sao bà ta vẫn im hơi lặng tiếng?

“Nương nương, thuốc nguội sẽ càng khó uống, nương nương nên uống đi thôi.”

Đang thất thần, Dương ma ma lên tiếng kéo tâm trí nàng quay lại, nàng nhìn Dương ma ma gật nhẹ đầu, mắt vẫn nhìn sách, tay quơ lấy chén thuốc, như vô tình làm chén thuốc rơi xuống đất.

“Xoảng.”

Tiếng vang rất lớn, các cung nữ hoảng sợ quỳ xuống, Liên Chi cũng quỳ theo, chỉ có Dương ma ma trấn định đi tới xem nàng có bị phỏng hay không, sau đó phân phó cung nữ đi nấu chén thuốc khác. Hoa Âm Vũ thở dài, nằm xuống nhuyễn tháp nhắm mắt, nhẹ giọng nói.

“Dương ma ma cùng những người khác lui xuống hết đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Dương ma ma cùng thái giám cung nữ nhúng người hành lễ lui xuống, không gian yên chỉ còn Hoa Âm Vũ, khi nghe tiếng bước chân đã đi xa, Hoa Âm Vũ đột nhiên mở mắt, sâu trong con ngươi lóe tia tinh quang.

…………………………………

Phòng bếp.

Trong bếp hiện tại chỉ có ba người, Dương ma ma, Liên Chi cùng người hầu thân cận của bà, trên bếp là siêu sắc thuốc đang sôi ùng ục, Dương ma ma mặt lạnh nhìn Liên Chi đang quỳ dưới đất, nghiến răng nói.

“Liên Chi, ngươi muốn chết sao?”

Liên Chi nước mắt giàn giụa đáp. – “Dương ma ma, lần sau ta không dám nữa, nhưng làm như thế không công bằng với nương nương, nếu nương nương biết …”

“Câm miệng.” – “Chát.”

Sau tiếng quát là tiếng bạt tay thanh thúy vang lên, Liên Chi ôm mặt khóc nức nở, Dương ma ma có chút khổ sở nói.

“Người tưởng ta muốn làm thế sao? Đây là ta thân bất do kỷ, người kia còn đau lòng hơn nhiều.”

Dương ma ma lau nước mắt nói tiếp. –“Người an tâm, sau này nương nương nhất định sẽ hoài thai, còn có tương lai ….”

Liên Chi không nghe Dương ma ma nói tiếp, nàng nghi ngờ ngẩng đầu nhìn bà, thì thấy bà mang vẻ khiếp sợ nhìn về phía trước, nàng quay lại nhìn thì ngây người.

Một thân áo váy màu vàng nhạt thiêu hoa, tóc vấn kiểu bách hợp kế, dung mạo hoa lệ nay tái nhợt, thân hình mềm mại run rẩy đi tới trước mặt hai người, nàng nhìn Dương ma ma, giọng điệu lạnh lẽo vang lên.

“Lời bà nói là sự thật?”

Người đến đương nhiên là Hoa Âm Vũ, nàng nhân cơ hội bọn họ đi nấu thuốc, lén lúc theo sau, những gì Dương ma ma nói với Liên Chi, nàng nghe không sót một chữ, có người bảo Dương ma ma cho nàng uống thuốc phá thai, mà người Dương ma ma trung thành ngoài Mục Cẩn Vương thì còn ai?

Nhưng nàng không tin, hắn nói sẽ bảo vệ nàng cùng con, sau có thể đối xử với nàng như vậy? Chắc chắc có người mua chuộc Dương ma ma ám hại nàng, chắc chắn là như thế.

Không đợi Dương ma ma lên tiếng, Hoa Âm Vũ hét lớn. – “Là ai?”

“Xin nương nương thứ tội.”

Dương ma ma cùng cung nữ thân cận quỳ xuống, Hoa Âm Vũ tức giận nhìn Dương ma ma, chung đụng với bà được vài tháng, nàng cũng hiểu đôi chút về bà, trừ phi Dương ma ma tự nói ra, cho dù đánh chết bà ta cũng không chịu hé môi, nàng nhìn sang Liên Chi, gắt giọng.

“Liên Chi, ta xem ngươi như tỷ muội, ngươi nói cho ta biết, là ai muốn hại con ta? Nói mau.”

Liên Chi muốn nói nhưng bị Dương ma ma chặn lại, Hoa Âm Vũ giận quá hóa cười, nàng xoay người rời khỏi, nếu bọn họ không chịu nói, nàng sẽ hỏi Mục Cẩn Vương, nàng không tin hắn sẽ gạt nàng.

Nhưng vừa bước khỏi phòng bếp, nàng đã nhìn thấy Mục Cẩn Vương đứng trước cửa, phía sau là Điền Phúc, mặt của hắn không còn một hột máu, nhìn hai người, có lẽ đã đứng khá lâu, còn nghe không ít chuyện, nàng đi nhanh tới nắm chặt tay hắn, nghẹn ngào nói.

“Có người muốn hại con chúng ta, chàng phải giúp ta điều tra.”

Mục Cẩn Vương không trả lời nàng, nhìn ra phía sau phân phó. – “Dương ma ma, người nấu lại một chén thuốc khác đi.”

Lời nói này chẳng khác nào sét đánh ngang tai, Hoa Âm Vũ cảm thấy toàn thân lạnh buốt từ đầu đến chân, nàng lui về sau vài bước, ánh mắt không thể tin, nhìn hắn nói.

“Chàng có biết chén thuốc mỗi ngày ta uống là gì không? Chàng làm thế là có ý gì? Không lẽ …”

Hoa Âm Vũ ngừng nói, nàng nhìn Mục Cẩn Vương, nước mắt không tự chủ rơi xuống, tâm bất giác có ai bóp chặt, nàng chỉ vào hắn, quát lạnh.

“Là chàng … tại sao có thể là chàng? Chàng đã hứa sẽ bảo vệ ta và con, sao chàng có thể đối xử với ta như vậy?”

Mục Cẩn Vương đau lòng bước tới. –“Vũ nhi.”

“Không được chạm vào ta.”

Hoa Âm Vũ đẩy Mục Cẩn Vương quát lớn. –“Vì sao? Vì sao chàng luôn tổn thương ta, lúc trước là vì ngôi vị hoàng đế, còn bây giờ? Có phải vì lời đồn đại đó mà chàng nghi ta có gian tình với Mục Kỳ Nhâm? Đó là đệ đệ của chàng, chàng không tin ta cũng nên tìn Kỳ Nhâm sẽ không làm ra chuyện tổn hại tình cảm huynh đệ của hai người.”

Mục Cẩn Vương không nói một câu, hắn đi tới ôm chặt Hoa Âm Vũ vào lòng, nàng tiếp túc giãy giụa nhưng một lúc sau đã bất động, vì Mục Cẩn Vương đã điểm huyệt nàng, hắn nhìn nàng thật nhu tình, vươn tay lau hết nước mắt của nàng, rồi bế nàng về phòng.

Đặt nàng trên giường lớn, hắn cũng nằm xuống ôm nàng vào lòng, một tay ôm nàng, một tay vuốt ve bụng nàng, trong giọng nói là sự nhu tình nhưng lời nói ra lại như ngọn dao đậm mạnh vào tim Hoa Âm Vũ.

“Ta tin nàng trong sạch, cũng tin Kỳ Nhâm nhưng có một số việc, ta thân bất do kỷ. Lời đồn đại được dập tắt nhưng ngoài biên cương có một số tướng sĩ không phục, họ nói dù lời đồn không thiết thực nhưng nó đã truyền khắp các quốc gia khác, thanh danh của Kỳ Nhâm bị hủy, thân là đại tướng quân, thanh danh không sạch sẽ làm sao cầm quân đánh giặc, bọn họ dâng tấu chương bảo ta thu hồi binh quyền, còn nói …”

Hắn dừng một lúc, tay vuốt ve bụng Hoa Âm Vũ dừng lại, cắn răng nói. –“Hoàng nhi không thể sinh … ta và Kỳ Nhâm cùng huyết thống, muốn lấy máu nghiệm thân chứng minh trong sạch cho hai người là chuyện không thể, không thu hồi binh quyền, không muốn dồn Kỳ Nhâm vào chỗ chết, có được nàng, có được giang sơn, ta đành phải hy sinh hoàng nhi.”

Nước mắt của Hoa Âm Vũ rơi như mưa đổ, Mục Cẩn Vương không ngừng lau, hắn nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống má của nàng, cùng nước mắt của nàng hòa làm một. Giọng nói trầm thấp mang theo đau đớn vang bên tai nàng.

“Vũ nhi, hoàng nhi sau này sẽ có, nàng và Kỳ Nhâm đều quan trọng với ta, nàng hãy một lần nữa nhượng bộ, ta hứa, đây sẽ lần lần cuối cùng, sau khi chuyện này qua rồi, ta sẽ đưa nàng lên làm Hoàng hậu, chỉ một bước này nữa thôi, Vũ nhi, tin tưởng ta một lần này nữa thôi.”

Hoa Âm Vũ vẫn im lặng, không phải nàng không muốn nói, là do nàng không thể động, không thể nói, lòng đau như dao cắt, tâm như bị bóp nát, muốn giãy giụa bỏ trốn cũng không thể, nàng biết sai rồi, nàng biết mình đã sai lầm khi tin tưởng Mục Cẩn Vương.

Hắn bảo là vì giang sơn, vì nàng, vì Mục Kỳ Nhâm, phải bỏ đi Hoàng nhi là thân bất do kỷ nhưng sao hắn không nghĩ cho nàng, không nghĩ cho hài nhi, sao hắn không đem nàng giam đi, giống như lúc trước, không quan tâm đến nàng, để nàng sinh con ra, sau khi mọi chuyện lắng xuống mang nàng về cũng được mà, sao hắn có thể dùng phương pháp cực đoan như vậy?

Chén thuốc nghi ngút khói được Dương ma ma mang lên, không thấy Liên Chi theo sau, có lẽ đã bị giữ lại, hy vọng cuối cùng biến mất, nước mắt xóa mờ hình ảnh phía trước, lúc này đây, Hoa Âm Vũ rất muốn thời gian có thể quay trở lại, nàng sẽ không yêu, sẽ không trao tâm cho kẻ tàn nhẫn vô tình như Mục Cẩn Vương, nàng hối hận rồi.

Mục Cẩn Vương tiếp nhận chén thuốc, thổi nguội chén thuốc mới cho nàng uống, thuốc đắng nhưng thua xa sự đắng chát trong lòng nàng, không thể làm gì ngoài bất động tiếp nhận thứ thuốc phá đi con của nàng, hài nhi của nàng sắp rời xa nàng nhưng nàng một chút cũng không phản kháng được, là nàng vô dụng.

Uống thuốc xong, Mục Cẩn Vương ôm nàng vào lòng, hắn bắt đầu kể chuyện của nàng và hắn ngày xưa, rất nhiều, rất nhiều chuyện vui vẻ giữa hai người, một lúc sau, thân mình Hoa Âm Vũ có chút run rẩy, vòng tay đang ôm lấy nàng càng siết chặt, Mục Cẩn Vương biết nàng đang rất đau đớn, từ tinh thần lẫn thể xác.

Hoa Âm Vũ cảm nhận từ bụng truyền đến trận đau đớn kịch liệt, giống như có hàng ngàn con kiến cắn loạn trong bụng nàng, hai tay muốn ôm bụng nhưng không thể, vì đau đớn, sắc mặt nàng trắng bệch. Trong nháy mắt, Hoa Âm Vũ cảm giác có thứ gì đó đang trượt ra khỏi người nàng, nàng không ngu ngốc nên biết đó là hài nhi, hài nhi của nàng.

Tuyệt vọng, phẩn nộ, thống khổ bao lấy tâm trí Hoa Âm Vũ, nàng nhịn không được phun ngụm máu tươi sau đó lâm sao hôn mê.

“Vũ nhi, Vũ nhi ... người đâu, mau gọi Thái y.”

Mục Cẩn Vương hoảng loạn ôm Hoa Âm Vũ hét với bên ngoài, Dương ma ma đi vào thấy tình hình bên trong thì hoảng sợ, lặp tức đi gọi Thái y. Mục Cẩn Vương truyền nội lực vào người nàng, không ngừng nói.

“Vũ nhi, thực xin lỗi, ta chỉ không muốn mất nàng, không muốn đem nàng rời xa ta, ta ích kỷ, ta độc đoán, nàng muốn trách muốn mắng thì hãy tỉnh lại mà đánh ta, trách ta, Vũ nhi, nàng tỉnh lại đi, ta cầu xin nàng.”

Thái y nhanh chóng tới đây, sau khi chuẩn mạch, Thái y dùng ngân châm nhắm ngay nguyệt vị của Hoa Âm Vũ đâm xuống, máu tươi bên dưới cũng ngưng lại, sau đó hắn kê vài đơn thuốc cho Hoa Âm Vũ uống.

Từ đầu đến cuối, Mục Cẩn Vương vẫn ôm Hoa Âm Vũ trong lòng, đến khi Thái y bảo nàng không sao mới ôm nàng đi tắm rửa thay y phục, Dương ma ma phân phó cung nữ dọn dẹp sạch sẽ rồi lui xuống, Mục Cẩn Vương ôm Hoa Âm Vũ đặc lên giường, ngồi một bên ngắm nàng say xưa.

Điền Phúc bên ngoài đi vào, nhìn cảnh tượng này, hắn âm thầm lau nước mắt, đế vương không vô tình, là trọng trách gánh trên vai vô tình với đế vương, nếu Hoàng thượng không làm vậy, tính mệnh của Hoa phi cùng Bắc Tĩnh vương gia không thể giữ, mong Hoa phi có thể nhượng bộ thêm một lần, có điều, lần này liên quan đến sinh mạng, Hoa phi có thể nhượng bộ được sao?

“Hoàng thượng.”

Mục Cẩn Vương không quay đầu, hắn lên tiếng. –“Ngày mai truyền tin, Hoàng quý phi bị người hạ dược dẫn đến sinh non, trẫm vô cùng tức giận, cho Ngự lâm quân lục xét toàn hậu cung tìm ra chủ mưu, nếu ai phán kháng, chém trước tấu sau.”

Điền Phúc cúi đầu lui đi, Hoàng đế muốn chỉnh đốn hậu cung, còn có trị luôn đám đại thần, dùng long thai đổi lại đầu của bọn người đó, xem ra kế hoạch vì Hoa phi mà tiến hành hơn dự định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.