Mạc Vấn Thùy sau khi ngồi xuống, liền bắt đầu kể lại những chuyện phiền phức mà hắn đã trải qua.
Quả nhiên giống như Trầm Dung Dương nói, nữ tử của Đường môn là không thể dễ dàng đắc tội. Mạc Vấn Thùy lúc trước khăng khăng từ chối đề nghị của Đường Bạch Ngọc, ngay lập tức liền được nàng đáp lễ. Nếu so võ công, bất luận ai trong Đường môn cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng nếu bàn về thủ đoạn nham hiểm độc ác, Mạc Vấn Thùy khó mà đề phòng hết được. Lúc ăn cơm có thể bị hạ độc, chén rượu trong khách điếm cũng có thể có độc, giường chiếu cũng có thể bị tẩm độc, ngay cả cái ghế ngươi ngồi hay vật gì đó ngươi sờ qua, đều có thể dùng để ám sát, tránh được mùng một, không tránh được mùng mười lăm. Mạc Vấn Thùy trên đường trở về Thục, bị ám sát vô số lần, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại giống như bị ruồi nhặng bám theo, cực kỳ phiền phức.
Tình huống bất đắc dĩ, hắn đành nghĩ ra một kế sách, ngươi đã muốn hạ độc ta, ta phải tìm một loại độc càng nham hiểm hơn, thế là hắn liền đến Miêu Cương!
Miêu Cương nằm sát biên giới, xa xôi hẻo lánh, cũng rất ít khi giao thiệp với võ lâm, nhưng Miêu Cương có hai thứ mà không người nào trong giang hồ dám khinh thường, đó chính là độc và cổ. Độc của Đường môn và độc của Miêu Cương, rất khó nói cái nào cao minh hơn, thế nhưng cổ của Miêu Cương, cho dù là Đường môn cũng không thể so sánh.
*Cổ: cổ độc, cổ trùng.
Mạc Vấn Thùy đến Miêu Cương, tất nhiên là muốn thoát khỏi tai mắt của Đường môn, nhưng không ngờ lại vướng vào một thứ phiền toái khác, khiến hắn không thể không chạy trốn khỏi Miêu Cương. Trên đường gặp phải những nữ tử này, hắn liền tính toán, cải trang thành một trong số những nữ tử đó để gia nhập vào nhóm. Bởi vì lúc trước đã quan sát nàng kia vài ngày, tỉ mỉ giả trang tất cả bộ dáng cùng động tác của nàng, mọi người hiển nhiên không có ai hoài nghi hắn, một đường yên ổn về tới Võ Đang.
Còn chuyện gì có thể khiến Mạc Vấn Thùy chạy trốn khỏi Miêu Cương thì hắn không nói, nhưng Trầm Dung Dương biết, bằng hữu này của y bình sinh không có gì tốt ngoài nợ tình lên tới hàng tá, đây cũng là nguyên nhân tới giờ hắn vẫn chưa thành thân, thực sự là vừa đau thương lại vừa may mắn.
“Những nử tữ này là ai?” Mạc Vấn Thùy vừa mới cầm chén trà lên định uống, Trầm Dung Dương liền liếc mắt nhìn hắn, ý bảo chén trà đó là của y uống còn thừa lại, dù thế Mạc Vấn Thùy vẫn ung dung nâng chén.
“Không biết, nhưng có vẻ rất thần bí, dọc đường đến đây, các nàng căn bản không hề nói chuyện với nhau, nhưng mà rất đoàn kết. Còn nữ tử hôm qua đại náo Võ Đang, hình như chính là thủ lĩnh.” Mạc Vấn Thùy vuốt ve cằm, cảm thấy rất hứng thú đối với đoàn người có lai lịch bất minh kia.
“Có lẽ là Hoán Hoa các.” Lục Đình Tiêu nói xong một câu liền im lặng, trên mặt vẫn là biểu tình nhàn nhạt như trước.
Hai người còn lại ngẩn ra, bọn họ nhất thời đều không nhớ tới môn phái này.
Hoán Hoa các, là một môn phái rất nhỏ trong võ lâm, nhỏ đến hầu như không ai biết đến, bởi vì chưởng môn đầu tiên của Hoán Hoa các vốn là một nữ tử đàng hoàng, lương thiện, nàng bởi vì bị nam tử phụ bạc đến tan nhà nát cửa, sau lại ngẫu nhiên gặp cơ hội, vì thế đã thành lập nên Hoán Hoa các. Đệ tử của môn phái chỉ có nữ tử, hơn nữa phần lớn đều là những nữ tử bị tai nạn đau khổ mà mất hết ý chí. Trăm năm trước, môn phái bởi vì sự lạ lùng này mà đột nhiên nổi tiếng, thế nhưng nó rất nhỏ bé và bí ẩn, nên dần dần cũng bị chôn vùi trong trí nhớ của mọi người, sau vài thế hệ, hầu như đã sớm bị quên lãng. Lúc này Lục Đình Tiêu đột nhiên nhắc tới, lại khiến bọn họ nhớ lại.
“Nữ tử bị Vu Tố Thu phụ bạc kia, có lẽ đã gặp phải Hoán Hoa các, được bọn họ ra tay giúp đỡ, hiện tại trở về báo thù.” Mạc Vấn Thùy nghiêng đầu, tay chống lên tai, ngồi ngả nghiêng trên ghế. “Nghe cũng có lý, nhưng dù sao ta vẫn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.”
“Nếu ngươi tiếp tục đi mạo hiểm, ta sẽ không đến cứu ngươi.”
Trầm Dung Dương liếc mắt liền biết hắn đang nghĩ gì, đầu cũng không thèm ngẩng lên, nhẹ nhàng uống một ngụm trà, từ góc độ của Lục Đình Tiêu nhìn qua, vừa vặn có thể thấy được đường cong trắng nõn, ưu nhã nơi cần cổ.
Mạc Vấn Thùy cười ngượng ngùng: “Đừng vô tình như thế a.” Hắn dán sát lại, tay đặt trên vai y, toàn bộ thân thể gần như muốn phủ lên người đối phương, hắn thầm cảm thấy may mắn vì Thị Cầm Thị Kiếm không có ở đây, nếu không chỉ sợ đã sớm đem hắn kéo trở lại.
Một chung trà đột nhiên ném qua, mang theo sắc bén cùng ác liệt, Mạc Vấn Thùy bị hù dọa, vội vàng né tránh, nháy mắt vài cái, vẻ mặt vô tội: “Lục giáo chủ tức giận.”
“Tư thế không đứng đắn, không phải là chuyện người tập võ nên làm.” Lục Đình Tiêu quanh năm suốt tháng sắc mặt rất hiếm khi dao động, lúc này cũng như thế, ngữ khí bình tĩnh như nước khiến ngươi cảm thấy bị hắn đối xử như thế là do chính ngươi tự gieo gió gặt bão.
Khóe miệng Trầm Dung Dương ẩn chứa ý cười, nhìn một màn trước mắt, không hề có bất luận ý kiến gì.
Mạc Vấn Thùy tự thấy mất mặt, sờ sờ mũi: “Ta đi do thám nội tình của đám nữ tử kia, buổi tối trở về sẽ mang ngươi đến hoa lâu lớn nhất trên trấn uống rượu.”
Thân thể chợt lóe lên một cái, người đã đi mất.
Tay cầm chén trà của Trầm Dung Dương dừng một chút, cho dù thái độ của y có đúng mực cỡ nào đi chăng nữa, trên mặt cũng không khỏi hiện ra biểu tình bất đắc dĩ, kiếp trước không biết y đã tạo bao nhiêu nghiệt, mới gặp phải một người bằng hữu như thế.
“Ngươi dường như rất dung túng hắn.” Lục Đình Tiêu nói.
“Ta quen biết hắn trước ngươi, cũng là người duy nhất mà ta có thể xem như bằng hữu.” Trầm Dung Dương cười nói, nhấc chén lên cho Lục Đình Tiêu châm thêm trà. Trước đây, trong thế giới của y, chỉ có chính y. “Rất nhiều năm trước, ta cũng không biết trời cao đất rộng, từng bị phản bội qua, từng bị người ta vứt bỏ, nếu như ngươi nhìn thấy ta lúc đó, nói không chừng ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không thèm.” Chuyện này, hiển nhiên là của rất nhiều năm về trước, lâu đến mức ngay cả hồi tưởng lại cũng có chút mơ hồ, còn nếu như không hồi tưởng, thì loại cảm nhận từng khắc sâu vào cốt tủy này, đã sớm bị chôn vùi theo thời gian rồi.
Phải có bao nhiêu nghị lực, mới có được Trầm Dung Dương như ngày hôm nay?
Lục Đình Tiêu im lặng nhìn y một cái, hồi lâu, một thanh âm nhỏ nhẹ đột nhiên vang lên trong căn phòng chật hẹp.
“Ta sẽ không phụ ngươi.”
Trầm Dung Dương nở nụ cười.
Lời hắn đã nói, y cũng không cần phải trả lời, nhưng nhất định sẽ khắc sâu vào tâm.
*****
Tính tình của Mạc Vấn Thùy mặc dù cẩu thả nhưng ít nhất hắn chưa bao giờ thất hẹn, nếu hắn nói sẽ về thì nhất định sẽ quay lại.
Thế nhưng mãi cho đến ngày thứ hai, Mạc Vấn Thùy vẫn không hề xuất hiện.
Trầm Dung Dương bắt đầu nghĩ có chút gì đó không đúng.
Thị Cầm xung phong đi ra ngoài hỏi thăm, đám nữ tử kia đêm qua trọ lại tại khách điếm trong trấn, muốn đuổi theo cũng không khó.
Thị Kiếm không yên tâm liền đi cùng hắn.
Có Bắc Minh giáo giáo chủ ở đây, bọn họ cũng không cần lo lắng cho an nguy của công tử, huống chi thân thủ của công tử thuộc hàng kiệt xuất trong giang hồ, nếu ai cho rằng bởi vì chân của y không thể đi mà coi thường y, thì chỉ có thể tự mình chuốc lấy khổ.
Thị Cầm Thị Kiếm cũng giống như Mạc Vấn Thùy một đi không về.
Trầm Dung Dương thở dài, muốn sử dụng khả năng của Như Ý lâu, nhưng đối phương có thể làm được đến bước này, ngay cả Mạc Vấn Thùy cũng thất tung, Như Ý lâu chưa hẳn sẽ làm được gì.
Bản thân y bị tàn tật, cho dù so võ công trong thiên hạ khó có địch thủ, nhưng thực sự không thích hợp đảm nhận nhiệm vụ truy tung.
Một người ngồi luân ỷ muốn đuổi theo dấu vết của kẻ khác, chẳng khác nào tìm một đóa hoa hồng giữa một mảnh rừng xanh.
Lục Đình Tiêu bảo muốn đi xem thử.
Thị Cầm Thị Kiếm dọc đường đều có lưu lại ký hiệu, muốn tìm bọn họ cũng không quá khó, cái khó là sau khi tìm được bọn họ rồi thì phải làm như thế nào, đã mất đi ba người, còn dưới tình huống chưa biết nội tình của đối phương, thế nên Trầm Dung Dương cũng không tán thành biện pháp này.
Nhưng không thể phủ định đây chính là biện pháp nhanh nhất, hữu hiệu nhất lúc này.
Vì vậy, Lục Đình Tiêu đi.
Trầm Dung Dương ngồi trong phòng, tự mình chơi cờ.
Một ván cờ này, chính là chơi từ sáng sớm đến khi chạng vạng.
Lục Đình Tiêu cũng không có trở về.
Đặt quân cờ đen cuối cùng xuống, toàn bộ lối thoát của quân trắng đều bị chặn kín, dưới đáy mắt Trầm Dung Dương chầm chậm nổi lên lãnh ý.