Thiên Toán (Thiên Tính)

Chương 50: Chương 50




Cả sảnh đường im ắng, chỉ có tiếng nắp ấm và chung trà chạm vào nhau thỉnh thoảng lại vang lên.

Tề Quỳnh nhìn lướt qua, tất cả các quản sự đều đang ngồi trong sảnh, tám chín phần mười đều là người của hắn, mắt thấy vị trí bang chủ chắc chắc đã nằm trong tay, hắn vô cùng thỏa mãn đắc ý, cho dù cẩn thận thế nào cũng không thể che đậy được vài phần hưng phấn.

Bắc Thương môn, Nam Tào bang.

Tào bang nắm giữ phần lớn vận tải đường thủy ven sông Trường Giang, lợi nhuận một năm cao tới tận trời, ngồi trên vị trí bang chủ, chẳng khác nào đem của cải, tài lộc gom hết vào lòng bàn tay, danh tiếng trong chốn giang hồ sau này chắc chắn sẽ tăng vùn vụt, không chừng còn có thể làm võ lâm minh chủ.

Nghĩ đến đó, bàn tay đang nắm tay ghế không khỏi run lên một chút. Tiền, quyền, sắc, những thứ mà bao nhiêu người suốt đời tha thiết mơ ước, với hắn mà nói đã là gần trong gang tấc, làm sao có thể không kích động.

“Tam đương gia, thiếu bang chủ tới rồi.” Ngoài cửa có người lên tiếng bẩm báo, tiếp đó rèm bị vén lên, Đinh Vũ Sơn bước vào, trái phải còn có thêm hai tên bang chúng đi theo, chính là người mà Tề Quỳnh phái đến giám thị hắn.

Đinh Vũ Sơn vẻ mặt bình tĩnh, liếc mắt nhìn tất cả mọi người trong sảnh một lần, cái gì cũng chưa nói, đi thẳng về vị trí còn trống mà ngồi xuống.

Thấy phản ứng của hắn, Tề Quỳnh có chút nghi ngờ, nhưng người mà hắn phái đi, một ngày mười hai canh giờ đều chưa từng rời Đinh Vũ Sơn nửa bước. Đinh Vũ Sơn cả ngày đều cùng cháu trai của Mạc Vấn Thùy – Mạc Tùy Ý ở trong phòng, rất ít bước ra khỏi cửa.

Tề Quỳnh tận mắt chứng kiến Đinh Vũ Sơn lớn lên, Đinh Vũ Sơn là người không câu nệ tiểu tiết, người cũng không khôn ngoan lanh lợi, tuyệt đối không có khả năng che giấu thứ gì đó cho đến tận bây giờ. Lấy tính tình của Đinh Vũ Sơn mà nói, vừa rồi lúc nhìn thấy hắn thì đáng lẽ nên chửi ầm lên mới đúng, chứ không phải là bộ dạng như thế này.

Tất cả đều đã chuẩn bị tốt, ta đợi đủ hai mươi năm rồi, không chuyện gì có thể ngăn cản ta, cũng không có khả năng phát sinh biến cố. Tề Quỳnh tự nói với mình, hắn điều chỉnh tâm tình, chờ mọi người ngồi vào chỗ xong, liền chậm rãi mở miệng:

“Vài ngày trước, bang chủ ngã bệnh không dậy nổi, nên đặc biệt triệu tập mọi người đến đây. Hiện tại cứ tiếp tục kéo dài như vậy cũng không phải biện pháp, bang chủ một ngày còn chưa tỉnh, thì Tào bang một ngày như rắn mất đầu, chư vị đều là trụ cột của Tào bang, đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ, chúng ta cùng nhau thương lượng kế sách đi.”

“Chuyện này còn phải nói sao, bang chủ không biết lúc nào mới tỉnh, Nhị đương gia lại mất tích, lúc này chỉ còn Tam đương gia ngươi đức cao vọng trọng, có thể dẫn dắt Tào bang, huynh đệ chúng ta đều ủng hộ ngươi!” Tề Quỳnh còn chưa nói hết, một đại hán đã đứng lên, thanh âm hào sảng vang vọng khắp phòng.

“Ngồi xuống! Ở đây khắp nơi đều là quản sự có thân phận cao hơn ngươi, lớn tiếng như vậy, còn ra thể thống gì!” Tề Quỳnh trầm giọng nói, mặt không hề vui vẻ.

Ai cũng biết người nọ là do một tay Tam đương gia nâng đỡ, từ một tên vô danh tiểu tốt trở thành quản sự một phương, đó chính là tâm phúc của hắn, tâm phúc mở miệng, thì tám chín phần mười chính là ý tứ của chủ nhân. Mỗi một người đang ngồi ở đây đều hiểu rõ, lần lượt đưa ra chủ ý của mình.

“Tuy bang chủ hiện nay không thể xử lý công việc, dù sao vẫn còn thiếu bang chủ, năng lực của Tam đương gia tất nhiên là xuất chúng, nhưng nếu như ngày nào đó bang chủ tỉnh lại, chỉ sợ có phần không thỏa đáng.” Một lão giả chầm chập mở miệng. Ý tứ của lão rất rõ ràng, hiện tại Tề Quỳnh ngươi lên làm bang chủ, nhưng nếu một mai bang chủ tỉnh dậy, lúc đó ngươi sẽ làm cái gì, có chịu nhường vị trí bang chủ lại hay không?

Tề Quỳnh và Đinh Vũ Sơn đều song song nhìn về phía người kia, Tề Quỳnh âm thầm nhíu mày, còn Đinh Vũ Sơn lại cảm thấy rất ấm áp, giống như một người cô độc, lang thang trôi dạt trên biển lâu ngày đột nhiên nhìn thấy một hòn đảo. Trong phòng này, tập trung hầu hết quản sự của Tào bang, thế nhưng chân chính nguyện ý vì hắn và phụ thân nói một hai câu lại không được bao nhiêu người.

Lòng người vốn là như vậy, không có gì phải chỉ trích, mấy ngày bị giam lỏng, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã thông suốt rất nhiều. Trước đây không biết lòng người hiểm ác đáng sợ, hắn chung quy vẫn nghĩ mình có võ công trong người, hơn nữa với vai trò là thiếu bang chủ của Tào bang, tương lai kế thừa vị trí bang chủ là chuyện hiển nhiên, cho nên hắn chưa bao giờ quan tâm suy xét nhiều tới chuyện này. Hiện tại mới chậm rãi hiểu ra, trên đời này không có bữa ăn nào được dọn sẵn, cho dù phụ thân của ngươi là Tào bang bang chủ, nhưng nếu bản thân ngươi không cố gắng, người khác cũng sẽ không chịu phủ phục dưới trướng của ngươi.

“Lời này của Tần lão không thích hợp lắm, nếu bang chủ vĩnh viễn không tỉnh lại, chẳng lẽ vị trí bang chủ cứ để trống mãi như thế sao, ngươi đem tương lai của Tào bang đặt ở chỗ nào?”

“Tô quản sự nói đúng, việc cấp bách bây giờ là phải bổ nhiệm một bang chủ mới, để có thể dễ dàng ăn nói với đám thuộc hạ bên dưới.”

“Đúng, đúng, vị trí bang chủ một ngày còn chưa quyết định, huynh đệ chúng ta đều như rắn mất đầu a!”

“…”

Mắt thấy thời cơ đã không sai biệt lắm, Tề Quỳnh buông chung trà trong tay, mở miệng nói: “Mọi người bình tĩnh chớ nóng nảy, nghe ta nói một chút. Ta đối với vị trí bang chủ thực sự không có quá nhiều hứng thú, hôm nay mời mọi người đến đây, cũng giống như mọi người nói, không hy vọng Tào bang như rắn mất đầu. Phải biết rằng, lúc này Thương Hải môn ở phía Bắc đang nhìn chúng ta chằm chằm như hổ đói, bọn chúng đã liên tiếp gây rối với vài đường khẩu của chúng ta. Nếu cứ tiếp tục như vậy, các huynh đệ của Tào bang sẽ không thể yên ổn làm ăn nữa.” Hắn dừng một chút, thấy mọi người lộ vẻ mặt tán thành, liền nói tiếp: “Cho nên ý của ta là, trước tiên chọn ra một bang chủ mới, tạm thời thay mặt cho bang chủ, chờ đến lúc bang chủ tỉnh, liền đem vị trí trả lại, không biết các vị cảm thấy như thế nào?”

Mọi người đều phụ họa theo, nhưng không ai biết, lúc này hắn nói dễ dàng như thế, nhưng một khi đã ngồi lên vị trí bang chủ kia rồi, sau khi Đinh Bằng tỉnh lại không phải chỉ nói mấy câu thì có thể giải quyết mọi chuyện.

“Tam ca nói rất đúng, cứ chọn người thay mặt cho bang chủ đi, ta đề cử tam ca. Ai cũng biết, Tào bang hiện giờ ngoại trừ bang chủ ra, thì tam ca có công lao lớn nhất cũng là người cực khổ nhất. Hơn hai mươi năm qua, nếu không phải ngươi vì Tào bang lập nhiều công trạng hiển hách, Tào bang cũng sẽ không có ngày hôm nay.” Trương Giản Thư mở miệng, những người khác cũng không cam tâm bị rớt lại phía sau, lần lượt nói ra lập trường của mình. Quản sự họ Tần lúc nãy nói đỡ cho Đinh Vũ Sơn thấy đại thế đã mất, Đinh Vũ Sơn lại chậm chạp không có phản ứng gì, không khỏi âm thầm thở dài, cũng không nói tiếp nữa.

Thấy mọi người đều đã tỏ thái độ, Tề Quỳnh lại giả vờ từ chối vài lần, lúc này mới than thở nói: “Tề Quỳnh có tài đức gì khiến các huynh đệ ủng hộ ta như vậy, ta đây đành phải…”

“Tam thúc, ngươi thực sự cho rằng phụ thân không thể tỉnh lại sao?”

Đinh Vũ Sơn không có bị điểm huyệt, bởi vì Tề Quỳnh nghĩ rằng cho dù hắn có lên tiếng cũng chỉ vô ích, ngược lại còn khiến những người này thấy rõ hắn là một kẻ bất tài vô dụng. Ai ngờ từ lúc tiến vào đến giờ hắn không hề nói lời nào, hiện tại lại bất thình lình phun ra một câu như thế.

Tề Quỳnh cả kinh, lẽ nào Đinh Bằng không có chuyện gì? Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, độc này là mãn tính, thời gian vài chục năm đủ để ngấm vào tận xương cốt, cho dù là Hoa Đà tái thế cũng không có phương pháp xoay chuyển tình thế.

“Những lời này của hiền chất là có ý gì, nếu đại ca có thể tỉnh, chúng ta tất nhiên sẽ vô cùng cao hứng, ngươi sao có thể nghĩ như thế?”

Đinh Vũ Sơn nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi nói: “Như vậy còn Nhị thúc thì sao, ta tin tưởng với thanh danh và tài năng của Nhị thúc trong Tào bang cũng đủ để người đảm nhiệm vị trí bang chủ a?”

“Nếu như Nhị ca ở đây, tất nhiên là thích hợp hơn ta, chỉ tiếc hắn hiện tại lại không rõ tung tích…”

“Vậy, có phải chỉ cần Nhị thúc ở đây, tam thúc ngươi sẽ đồng ý thoái vị nhường ngôi cho người tài?” Đinh Vũ Sơn cắt ngang lời hắn.

“Vũ Sơn, ngươi lại đang đùa cái gì, Cảnh nhị ca sao có thể ở chỗ này?” Tề Quỳnh lắc đầu, vẻ mặt thương tiếc, nhưng trong lòng lại nổi lên nghi ngờ, ánh mắt quét một lượt qua mọi người trong phòng.

“Tam đệ, ngay cả ta ngươi cũng không nhận ra sao?” Trương Giản Thư đột nhiên mở miệng, thanh âm trở nên khàn khàn, hắn lắc đầu, bộ dạng dường như đã thay đổi thành một người khác.

Tề Quỳnh kinh hãi, bỗng nhiên đứng dậy, gắt gao nhìn hắn, trong miệng hô lớn: “Người đâu!”

“Tam đương gia không cần gọi nữa, bên ngoài đã không còn ai.” Một bàn tay thon dài vén rèm cửa lên, người lúc trước từng xưng là Mạc Tùy Ý đang tiến vào.

Gương mặt rất ôn hòa, bộ dáng tươi cười cũng hoàn toàn vô hại, nhưng trong lòng Tề Quỳnh đột nhiên phát lạnh, hắn bố trí ở bên ngoài hơn vài trăm người, trong đó lại càng không thiếu tâm phúc và cao thủ, tất cả đều bị người trước mắt này giải quyết hết rồi sao?

Mọi người trong sảnh vừa nghe thấy lời của người nọ, nhất thời hỗn loạn cả lên, vài người gần đó bị kích động, rút đao nhào tới, ngón tay người nọ trở mình, đánh vào huyệt đạo trên cổ tay của đối phương.

Đao tuột khỏi tay còn không nói, nếu lực đạo lớn hơn một chút, có lẽ gân tay đã bị chặt đứt.

Nhất thời không còn ai dám làm bừa nữa.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Không tin tình hình thoáng cái đã nghịch chuyển, Tề Quỳnh lúc này không rảnh bận tâm Trương Giản Thư kia là thật hay giả, nhìn Bạch y nhân trước mặt nghiến răng hỏi.

“Trầm Dung Dương.” Y đáp.

Người trên luân ỷ, bạch y không hề nhiễm một hạt bụi, tựa như gió mát thổi qua tai, trăng sáng lọt vào trong tầm mắt, khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.

“Như Ý lâu chủ…” Tề Quỳnh khó chịu “hừ” một tiếng, đối với người này hận thấu xương: “Ta và ngươi không thù không oán, đây là chuyện nội bộ của Tào bang chúng ta, có quan hệ gì tới ngươi sao?!”

Bạch y nhân không lập tức trả lời, hơi nghiêng đầu, chăm chú suy nghĩ một chút, rồi mới nói ra đáp án khiến Tề Quỳnh thiếu chút nữa đã thổ huyết bỏ mình.

“Đột nhiên cảm thấy ngứa tay nên xen vào việc của người khác, làm phiền rồi, xin thứ lỗi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.