“Không ngờ người kinh tài tuyệt diễm như Hà huynh đây lại cam tâm tình nguyện để người khác sử dụng.”
Trầm Dung Dương mở miệng, thanh âm hơi khàn khàn, cảm giác nóng rực trên lưng mỗi lúc một trầm trọng, tựa hồ ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng sắp bị thiêu cháy, thế nhưng thần sắc của y vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn không ra nửa phần mệt mỏi.
Nhiệt độ của cơ thể dưới tay càng ngày càng cao, Lục Đình Tiêu biết vết thương của y đã đến cực hạn, cần phải được chữa trị ngay lập tức, lúc này y nói như vậy, chẳng qua là để Hà Khổ không nhìn ra sơ hở.
Người tên Hà Khổ này, võ công không hề thấp hơn bất kể người nào trong hai người bọn họ.
Thế nhưng, hắn ngàn không nên vạn không nên làm tổn thương tới Trầm Dung Dương.
Sát khí trong lòng chậm rãi nổi lên, trên mặt vẫn là biểu tình thâm sâu lạnh lẽo như trước, chẳng hề có lấy nửa điểm gợn sóng.
Kỳ thực, theo một nguyên tắc nào đó, hắn và Trầm Dung Dương rất giống nhau, chỉ là Trầm Dung Dương rất ít khi biểu lộ cảm xúc tiêu cực, mà hắn thì hỉ nộ căn bản đều không thể hiện trên gương mặt.
“Các ngươi nghĩ ta là người của Thương Hải môn?” Hà Khổ nhìn bọn họ, cười lắc đầu: “Tuy không thể nói hoàn toàn không liên hệ, nhưng trên đời này, chỉ có chuyện ta nguyện ý làm hay không làm mà thôi.”
“Nếu vậy, các hạ ba lần bốn lượt xuất hiện ở đây lại là ý gì?” Trầm Dung Dương cũng cười, hai người tựa như đang dạo chơi giữa đình, thưởng hoa tán gẫu, giữa bọn họ gió êm sóng lặng, nhìn không thấu một chút manh mối nào của đối phương.
“Chúng ta không phải địch cũng không phải bạn, ta chẳng qua chỉ cảm thấy vô cùng hứng thú với hai vị, liên lụy Trầm lâu chủ bị thương vốn cũng không phải là mong muốn của ta, hay để ta tự mình đến chữa thương cho ngươi, bày tỏ lòng xin lỗi?” Hà Khổ cười tủm tỉm, trên mặt nhìn không ra một chút tiếc nuối.
“Hà Khổ, việc của chúng ta đã xong rồi, ngươi muốn lật lọng hay sao?” Lại thêm một thanh âm quen thuộc vang lên, chính là người lúc trước ở trong khách điếm đùa giỡn Hạ Dung Dung – Lý Minh Chân.
Đôi mắt hoa đào tựa hồ xuân thủy, trong lúc nhẹ nhàng lưu chuyển không biết đã câu dẫn bao nhiêu tâm hồn của nữ tử, Lý Minh Chân cười như không cười, chậm rãi bước đến gần.
“Ta đã nói không can thiệp vào chuyện của ngươi, nhưng không có nghĩa là chuyện của ta cũng cần ngươi đồng ý, chuyện Chấn Thiên Lôi lần này, từ chuẩn bị đến thực hiện đều là ngươi tự mình ôm hết, chi bằng trước hết ngươi hãy thử nghĩ xem chính mình đã rước lấy bao nhiêu kẻ thù đi đã?” Hà Khổ cũng không quay đầu lại, ánh mắt liếc một lượt về phía trước, cây cỏ um tùm trên dốc Tà Nguyệt đã hoàn toàn cháy sém, trải qua lần đại nạn này, thế lực cùng lợi ích của võ lâm Trung Nguyên và Thương Hải môn đã đảo ngược, võ lâm Trung Nguyên nguyên khí đại thương, cho dù bọn họ muốn ngóc đầu dậy báo thù rửa hận, chỉ riêng việc khôi phục nguyên khí thôi chắc chắn cũng cần một khoảng thời gian ngắn, mà những môn phái không liên quan càng chưa chắc sẽ chìa tay giúp đỡ bọn họ.
Theo hắn thấy, những người giang hồ đó, thoạt nhìn đều làm ra vẻ giữ vững cái mà họ gọi là đạo nghĩa, trên thực tế lại mất đoàn kết, chia năm xẻ bảy, còn chẳng bằng tự mình làm theo ý mình, sống cho thoải mái một chút.
Nhân sinh một đời, sống mệt mỏi như vậy để làm cái gì?
“Ngươi không cần xen vào việc của người khác, nếu rãnh rỗi như vậy, Lục Đình Tiêu liền giao cho ngươi.” Lý Minh Chân vừa lạnh lùng liếc hắn một cái, vừa vươn tay tóm lấy bả vai của Trầm Dung Dương.
Có Lục Đình Tiêu ở đây, hắn tự nhiên không có khả năng thực hiện được mục đích của mình, thế nhưng Lục Đình Tiêu lúc này lại không rảnh bận tâm đến Lý Minh Chân, bởi vì ngay lúc Lý Minh Chân vươn tay về phía Trầm Dung Dương, Hà Khổ cũng đã bắt đầu xuất thủ.
Hai đại cao thủ giao chiến, đương nhiên là sự kiện đặc sắc hiếm thấy trên giang hồ, nhưng giờ khắc này không có ai rãnh rỗi để thưởng thức — Dưới uy lực của hỏa dược, những người may mắn nhặt về được cái mạng chỉ muốn nhanh chóng trở về dưỡng thương, hoặc liên hệ với sư môn.
Đinh Vũ Sơn và nhóm người Mộc Ngư đại sư ứng biến mau lẹ, trên người chỉ bị thương vài chỗ, không tổn hại đến tánh mạng, bọn họ đứng ở xa nhìn thấy hai người Hà Khổ có ý đồ bất thiện, nhưng cũng không cách nào phân thân qua đó giúp đỡ, hơn nữa, thanh âm rên rỉ không ngừng vang lên bên tai, chỉ có thể hỗ trợ những người còn lại băng bó và chữa thương.
Hạ Dung Dung nhìn Tiền Yến Hòa đã rơi vào hôn mê, miễn cưỡng nuốt nước mắt, liên tục truyền nội lực vào cơ thể đối phương, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sư huynh, ngươi nhất định phải bình an vô sự.”
Thị Cầm cũng bị chút vết thương nhẹ, nhìn thấy trên lưng Trầm Dung Dương là một mảnh máu thịt mơ hồ, trong lòng kinh sợ, nhưng hắn cũng biết, đứng trước mặt loại cao thủ như Hà Khổ, bản thân mình chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, vì vậy hắn không dám tiến lên, sợ sẽ quấy nhiễu khiến Trầm Dung Dương phân tâm, đành phải đứng ở xa xa mà nhìn. Vừa thấy Lý Minh Chân đặt tay lên vai Trầm Dung Dương, hắn không khỏi khẩn trương, giận dữ hét lớn: “Không được chạm vào công tử nhà ta!” Hắn vừa nói vừa nhào đầu về phía trước.
Võ công của Lý Minh Chân không bằng Trầm Dung Dương và Lục Đình Tiêu, nhưng đối phó với Thị Cầm lại dễ như ăn một bữa sáng, khóe mắt hắn khẽ nhếch, môi mỏng cũng giương lên, chưa tới ba chiêu đã chế trụ được Thị Cầm. Lý Minh Chân điểm huyệt đạo của Thị Cầm rồi gạt hắn sang một bên.
“Hắn là thị đồng của ngươi cho nên ta sẽ không tổn thương hắn.” Lý Minh Chân nửa ngồi xổm xuống nói với Trầm Dung Dương, thanh âm của hắn mềm mại tựa như một cỗ hương mai nhàn nhạt mát lạnh.
Ống tay áo hai người nương theo hướng gió, phần phật vung lên cao.
Khóe môi Hà Khổ mang theo ý cười, vẻ mặt Lục Đình Tiêu thì lại hờ hững lạnh lùng.
Võ công của người đối diện đến từ Tây Vực, mỗi chiêu mỗi thức đều thâm độc tàn nhẫn, dồn người ta vào chỗ chết. Võ công của Lục Đình Tiêu lại bắt nguồn từ Đạo gia tâm pháp, từng chiêu từng thức đều bao hàm nguyên lý Đạo giáo, hai loại võ công hoàn toàn bất đồng gặp nhau tựa như phong vân tế hội.
*Phong vân tế hội: Phong Vân được ví như làcơ hội khó có được, tế hội:gặp nhau. Thành ngữ Phong Vân Tế Hội ý chỉcuộc gặp gỡ giữa những người có năng lực.
Binh Khí của Hà Khổ là cây quạt trong tay hắn, giữa lúc vươn tay huy áo, nhắm thẳng vào yếu huyệt của đối phương.
Lục Đình Tiêu không có vũ khí, trên người hắn cũng không mang theo kiếm, tuy việc này không gây trở ngại hành động của hắn, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút bị động.
“Lục công tử, dùng kiếm của ta!” Thị Cầm bị phong bế không phải á huyệt, vội vàng hô to.
Tầm mắt Lục Đình Tiêu thoáng nhìn sang, bội kiếm kia đang nằm dưới chân Thị Cầm, khoảng cách cũng không xa, nhưng dưới thế tấn công chặt chẽ của Hà Khổ, cho dù chỉ xê dịch một bước cũng có thể tạo điều kiện cho đối phương công kích mãnh liệt.
Trên mặt Hà Khổ vẫn tươi cười như cũ, động tác dưới tay cũng không hề chậm, cây quạt mở ra thu vào tựa như một đóa hoa đang nở rộ, chẳng qua hoa này chính là hoa độc, chỉ cần lơ đễnh một khắc là có thể bị nó đả thương nghiêm trọng. Với thực lực của Lục Đình Tiêu, hai người muốn trong vòng vài chục chiêu quyết phân thắng bại là chuyện tuyệt không có khả năng, nhưng nếu bọn họ cứ kéo dài thời gian như vậy, thương thế của Trầm Dung Dương sẽ trở nên trầm trọng hơn.
Ánh mắt của Lục Đình Tiêu càng lúc càng lạnh lẽo, người bên ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy hắn tựa hồ không hề có độ ấm như người bình thường, hệt như một viên ngọc băng giá.
Hà Khổ vẻ mặt ung dung thoải mái, nhưng trong lòng đã âm thầm giật mình, lúc trước ở trà quán thăm dò, dù biết thực lực của hai người này không hề kém, nhưng hắn không ngờ võ công của đối phương lại cao như thế, trong tay không vũ khí mà còn có thể bất phân thắng bại với hắn, nếu như đối phương có vũ khí…
Mọi chuyện bắt nguồn từ Thương Hải Môn, hắn đáp ứng làm một việc cho đối phương, một phần cũng vì hứng thú của bản thân hắn, chỉ là không nghĩ tới hành trình trên dốc Tà Nguyệt lần này lại có thể mang đến thu hoạch lớn như vậy.
Ánh mắt Lý Minh Chân liếc qua Trầm Dung Dương bên cạnh, khóe môi khẽ lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
“Nghe nói, trong Thương Hải môn có một vị thiếu niên công tử phong lưu phóng khoáng, xưa nay luôn thương hương tiếc ngọc, thế nhưng Trầm mỗ không phải hương cũng không phải ngọc, vậy mà cũng được Lý huynh ưu ái như thế.” Trầm Dung Dương mỉm cười, không hề thất thố.
Lý Minh Chân tỉ mỉ nhìn người trước mặt, nếu không phải máu sau lưng y đã uốn lượn chảy xuống mặt đất, nếu không phải sắc mặt của y đã tái nhợt, hắn thật sự sẽ cho rằng người này căn bản là không có bị thương.
“Tuy ngươi không phải nữ tử ôn hương nhuyễn ngọc, nhưng ở trong mắt ta, ngươi cũng cần được che chở a.”
Lý Minh Chân cười nửa thật nửa giả, hắn ghé sát mặt vào, vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm của đối phương lên: “Rõ ràng chả có chút quyến rũ nào, nhưng tại sao từ lúc chia tay ở khách điếm đến giờ ta cứ luôn nhớ đến ngươi, đây là vì sao…”
Thanh âm nỉ non tựa như ái ngữ, còn có ánh mắt chuyên chú cùng tha thiết, nếu đối tượng của những lời này đổi thành nữ tử, chỉ sợ tâm hồn của đối phương bất tri bất giác đã sớm bị lạc mất một nửa.
Trầm Dung Dương thở dài: “Lý huynh cho là dùng mê hương thì ta sẽ không có biện pháp bắt ngươi hay sao?”
Lý Minh Chân ngẩn người, hắn chưa kịp phản ứng thì huyệt đạo đã bị điểm, vị trí điểm giống hệt như vị trí lúc nãy hắn điểm trên người Thị Cầm, thần sắc của hắn bỗng chốc chuyển thành không thể tin.
“Phân lượng của mê hương kia…”
“Phân lượng của mê hương kia đúng là rất nặng.” Trầm Dung Dương cười, dùng tay che miệng khẽ ho khan vài tiếng, chỉ một động tác bình thường như vậy cũng khiến Lý Minh Chân nhìn mà khẽ động lòng.
Khuôn mặt người nọ đã mất đi huyết sắc, bởi vì mất máu quá nhiều nên đôi mày hơi nhíu lại, áo trắng tóc đen, càng tăng thêm vài phần yếu ớt.
Trên thực tế, người này tuyệt không hề yếu ớt, cho dù y không thể đi, cho dù y bị thương, cũng tuyệt đối không để người khác khinh thường, nhưng Lý Minh Chân cũng không biết mình đã trúng bùa ngải gì, từ sau ngày gặp gỡ ở khách điếm, trước mắt hắn thường xuyên hiện lên khuôn mặt tươi cười đạm nhạt bình tĩnh của người này, đến nỗi hắn phải đem kế hoạch sửa lại, đi một nước cờ hiểm, kéo hai người kia vào cuộc.
Khóe mắt Hà Khổ thoáng nhìn sang, thấy tình thế của hai người bên kia đã đảo ngược, trong lòng âm thầm đắn đo một phen, cười nói: “Xem ra Trầm lâu chủ bị thương không nhẹ.”
Hắn cũng không biết những lời này có thể đả động tới đối thủ hay không, bất quá chỉ định thử một phen thế thôi.
Ai ngờ Lục Đình Tiêu lập tức tung một chưởng qua, mang theo sát khí dày đặc, hắn không dám đánh trả trực diện, phải vung quạt ngăn cản một chút, thân thể thì nghiêng sang bên cạnh.
Thế nhưng ngoài dự đoán, đối phương không tiến mà lui, mũi chân điểm nhẹ, vươn tay bắt lấy Trầm Dung Dương, đưa y an vị trên luân ỷ, sau đó phong bế huyệt đạo giúp y cầm máu.
Hà Khổ biết nếu cứ tiếp tục giằng co như thế thì đối với bên hắn cũng không có lợi, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, không cần phải nhất thời nóng vội, hắn cười sang sảng nói: “Hôm nay gặp mặt, đã biết thực lực của Lục giáo chủ, sau này có cơ hội ta ắt hẳn sẽ tới lãnh giáo, nếu hai vị muốn báo thù, đừng ngại đến Liêu quốc tìm Hà mỗ!”
Dứt lời liền kéo Lý Minh Chân lên, vừa cất bước vừa ngâm nga ca hát, thân ảnh ung dung phóng khoáng, nếu là người không chứng kiến võ công vừa nãy của hắn, chắc hẳn sẽ cho rằng hắn là một thư sinh nghèo túng.
“Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt…”(Đời người đắc ý hãy tận hứng, chớ để bình vàng rỗng đối nguyệt!)
“Hỗn đản, ngươi giải huyệt đạo cho ta rồi hãy hát a!”