Thiên Toán (Thiên Tính)

Chương 47: Chương 47: Mãn đường hoa túy tam thiên khách (Hoa đầy sảnh đường, ba ngàn khách say)




Trung Nguyên có năm sông bốn biển, còn có rất nhiều sông lớn, sông nhỏ và đầm nước. Hoàng Hà, Trường Giang cùng với năm hồ nước ngọt khác, không biết đã nuôi sống bao nhiêu sinh linh. Năm đó, Tùy Dương đế cho xây dựng kênh đào, hao tốn nhiều sức người và của cải, khiến dân chúng phải một phen khốn đốn. Thế nhưng tới ngày hôm nay, kênh đào này vẫn còn rất hữu dụng, ngay cả thi ca cũng nói rằng: “Tẫn đạo Tùy vong vi thử hà, chí kim thiên lý lại thông ba.”

*Nhà Tùy vong quốc vì con sông này, ngày nay hàng nghìn dặm xung quanh lại phụ thuộc vào nó.

Những người sống nương tựa vào núi vào sông, lâu dần tự nhiên phát triển thành một bang phái sống bằng nghề vận tải đường thủy, đây chính là tiền thân của Tào bang. Bốn mươi năm trước, phụ thân của Đinh Bằng – Tào bang bang chủ đương nhiệm, thu gom tất cả các bang phái lớn nhỏ ven sông Trường Giang, thống nhất lại thành Tào bang. Sau đó, Tào bang được Đinh Bằng mở rộng và khuếch trương, rốt cuộc lấy được danh xưng “Bắc Thương môn, Nam Tào bang”, ngày nay địa vị bá chủ vận tải đường thủy phía nam chính thức thuộc về Tào bang.

Thế nhưng, thiếu chủ hiện tại của Tào bang – Đinh Vũ Sơn, lại đang gặp phải một vấn đề hết sức khó khăn.

Hắn trời sinh tính tình cẩu thả, không câu nệ tiểu tiết, đây cũng chính là đặc tính chung của người trong giang hồ, nhưng nếu tương lai phải trở thành một người lãnh đạo, hiển nhiên là không thích hợp, phụ thân của hắn – Đinh Bằng vì chuyện này mà không biết đã bạc bao nhiêu sợi tóc. Nhưng hiện tại, Đinh Bằng cuối cùng cũng không cần phải phiền não nữa, bởi vì hắn đang lẳng lặng nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, bất tỉnh nhân sự.

“Lệnh tôn từ mạch tượng đến thần sắc đều không có gì khác thường, thứ lỗi cho lão hủ bất tài, xin thiếu bang chủ hãy mời đại phu cao minh khác.” Người đại phu cuối cùng đóng hòm thuốc lại, vừa nơm nớp lo sợ nói hết câu, vừa cúi đầu lui về hướng cửa, thiếu chút nữa đã va vào người gác cửa.

“Đều cút ra ngoài hết cho ta!” Đinh Vũ Sơn đối mặt với phụ thân hắn, hét to nhưng không hề quay đầu lại, tức giận và nôn nóng trong thanh âm của hắn không cần nói cũng biết.

“Thiếu chủ…” Người bước vào là thiếp thân thị vệ của hắn – Tào Băng, từ nhỏ đã cùng Đinh Vũ Sơn lớn lên, tuy thân phận là chủ tớ, nhưng tình cảm giữa hai người lại không hề tầm thường, hiển nhiên sẽ không bị tiếng quát của Đinh Vũ Sơn dọa sợ, hắn nhìn bang chủ đang nằm trên giường, lại nhìn bóng lưng cô độc cứng đờ của thiếu chủ nhà mình, không khỏi âm thầm thở dài: “Vẫn chưa có tung tích của Nhị đương gia, người phái đi còn đang tiếp tục tìm kiếm.”

“Không cần tìm nữa.” Đinh Vũ Sơn xoay người, sắc mặt tái nhợt, râu lỏm chỏm còn chưa cạo, tơ máu trong hai mắt cho thấy nhiều ngày qua hắn chưa từng được ngủ tốt.

“Võ công của nhị thúc cao như vậy, sẽ không dễ dàng gặp chuyện bất trắc, nhưng hết lần này tới lần khác lại mất tích, nếu như hắn muốn xuất hiện thì đã sớm xuất hiện rồi.”

“Thiếu chủ, hiện tại trong ngoài không ổn định, đây không phải là thời gian thích hợp để nghi kỵ lẫn nhau, những người ở bên dưới, đều đang mong chờ ngươi xuất hiện để bình ổn lòng người!” Tào Băng có chút sốt ruột, bang chủ của Tào bang hiện tại đang hôn mê bất tỉnh, Nhị đương gia không duyên không cớ mất tích, Tam đương gia, Tứ đương gia lòng dạ khó lường, bên ngoài còn có Thương Hải môn ở phía Bắc đang nhìn chằm chằm như hổ đói, nếu như ngay cả Đinh Vũ Sơn cũng cam chịu, như vậy Tào bang thực sự đã mất hết hy vọng.

“Ta cũng không muốn phỏng đoán như vậy, thế nhưng Nhị thúc hắn…” Trong thanh âm lộ ra một chút thống khổ, Đinh Vũ Sơn nhắm mắt lại. “Truyền lệnh xuống dưới, triệu tập tất cả đương gia đến nghị sự.”

“Ngươi có muốn trước tiên nghỉ ngơi một chút hay không…?”

Đinh Vũ Sơn xua tay, ý bảo hắn ra ngoài trước, Tào Băng bất đắc dĩ đành phải rời đi, trong phòng chỉ còn lại phụ tử hai người.

“Cha, ngươi tỉnh lại đi, nói cho ta biết, đây không phải là do Nhị thúc làm…” Hắn chậm rãi nằm sấp xuống, vùi đầu vào khuỷu tay, thanh âm dần dần run rẩy mơ hồ, khó có thể nghe thấy.

Trước đây, mọi người sống với nhau rất tốt đẹp.

Tuy hắn lớn lên không hữu dụng, thế nhưng trong lúc cha hắn còn trẻ, có rất nhiều anh em kết nghĩa. Nhị thúc hiện tại cũng chính là Nhị đương gia của Tào bang, gọi là Cảnh Thanh Hà, trí thông minh có thể so với Gia Cát, lại hết mực trung thành và tận tâm, từ trước đến nay luôn là cánh tay đắc lực của cha. Còn tam thúc, tứ thúc, quanh năm bôn ba bên ngoài, cũng có rất nhiều tài năng và bản lĩnh, tất cả mọi người đều góp sức phát triển xây dựng Tào bang, nếu như nói, Tào bang ngày hôm nay đã rất nở mày nở mặt, như vậy Tào bang của ngày mai lại càng nở mày nở mặt hơn nữa.

Thế nhưng, ngủ một giấc tỉnh dậy, tất cả đều đã thay đổi.

Cha hắn đột nhiên hôn mê bất tỉnh, tất cả đại phu đều không chẩn đoán ra nguyên nhân, nên không biết là do trúng độc hay sinh bệnh. Mà Nhị thúc – người lúc nào cũng là cánh tay đắc lực của cha, lại vừa vặn mất tích, không ai tìm ra tung tích của hắn, tam thúc tứ thúc, bởi vì không còn người phía trên áp chế, bộ dạng vốn hào sảng, trượng nghĩa đột nhiên trở nên có chút dữ tợn.

Dưới tình hình này, cho dù nhất thời chưa đại loạn, thì người phía dưới cũng đã bắt đầu rục rịch.

Mắt thấy Tào bang do một tay gia gia và cha thành lập sắp sửa chia năm xẻ bảy.

Hắn đột nhiên nhớ lại lúc còn bé, mẫu thân chết sớm, cha bận rộn nhiều việc trong bang, có đôi khi mấy ngày mấy đêm cũng không thấy mặt mũi. Thời điểm này, Nhị thúc luôn luôn ở cùng hắn, cõng hắn đi dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ, mua đường ngọt, mua đồ chơi để dụ dỗ hắn, dạy hắn võ công, chữ viết cùng đạo lý đối nhân xử thế, nói Cảnh Thanh Hà là Nhị thúc của hắn, chẳng thà nói người là phụ thân của hắn thì hơn.

Nhị thúc như vậy, làm sao có thể khiến hắn tin tưởng được người chính là hung thủ đã mưu hại phụ thân…

Gắt gao nắm chặt tay, móng tay đã khảm vào da thịt, ứa ra tơ máu, nhưng dù đau đớn cỡ nào so ra cũng không bằng nỗi thống khổ ở trong lòng.

Nhị thúc, ta van ngươi hãy xuất hiện đi, xuất hiện nói cho ta biết, chuyện của phụ thân không quan hệ tới ngươi, van cầu ngươi xuất hiện chủ trì đại cục, giống như trước luôn đứng bên cạnh ta, dạy ta mọi chuyện, dạy ta làm người… van cầu ngươi…

Trong lòng nghẹn ngào không nói ra lời, nhưng nước mắt từ lâu đã bất tri bất giác nhiễm đầy khuôn mặt.

*****

Lúc này, cách xa nghìn dặm ở bên ngoài, có hai người đang ngồi câu cá, vẻ mặt thong thả ung dung, nhàn hạ như thần tiên.

Câu cá cần chính là kiên nhẫn.

Từ tờ mờ sáng cho đến hiện tại đã sắp tới buổi trưa, một người ở đầu thuyền một người ở đuôi thuyền, thân thể chưa từng cử động lần nào, người trên bờ từ xa nhìn thấy, nói không chừng còn tưởng rằng người trên thuyền đều đang ngủ.

“Câu được bao nhiêu rồi?” Thanh âm từ đầu thuyền nhàn nhạt truyền đến.

Trầm Dung Dương cười, kéo cần câu của mình lên nhìn, mồi câu đã biến mất, nhưng phía dưới cần câu lại hoàn toàn trống không, y nhìn người đang ngồi ở đầu thuyền, tình huống tựa hồ cũng bi thảm giống vậy. “Xem ra chúng ta không có năng khiếu câu cá rồi.”

Người ở đầu thuyền đi đến gần, ngồi xuống bên cạnh y, hai người cũng không chèo thuyền, mặc cho thuyền nhỏ chậm rãi trôi dập dềnh.

Người trên mặt nước rất ít, hôm nay trời đầy mây, sóng có chút lớn, hơn nữa trời mới vừa đổ xuống một cơn mưa, ngoại trừ hai ba chiếc thuyền đánh cá nhỏ, căn bản không hề thấy du khách dạo hồ, chỉ có hai người bọn họ, lẳng lặng ngồi ở đầu thuyền, càng khiến kẻ khác nhìn chăm chú.

Lục Đình Tiêu chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân hắn có thể ngồi câu cá một cách nhàn hạ thoải mái đến thế, nhưng hiện tại gặp phải tình cảnh này, hắn không hề cảm thấy khó chịu, mà ngược lại, ở bên cạnh người này phảng phất như có một cảm giác rất kỳ lạ, cho dù chỉ ngồi bên cạnh y thôi, cũng cảm thấy yên ả như mặt hồ, trong trẻo và thoải mái.

“Đình Tiêu huynh đang suy nghĩ cái gì?” Hai mắt chậm rãi mở ra, lúc Trầm Dung Dương nói chuyện thường hay mỉm cười, khiến kẻ khác cảm thấy như có gió xuân thổi qua, đây là thói quen được y dưỡng thành hơn mười năm qua, cũng rất ít người có thể nhìn ra nụ cười của y là thực tình hay giả ý.

Lục Đình Tiêu đột nhiên phát hiện, đôi mắt của người nọ đã đạt tới trình độ nhất định, bởi vì hắn có thể nhìn ra tâm tình của đối phương hiện giờ chính là hài lòng và mãn nguyện, mà lúc trước, hắn căn bản sẽ không tốn thời gian đi tìm tòi nghiên cứu nội tâm của người khác.

“Nếu như một năm trước có người nói với ta, ta sẽ đến câu cá ở chỗ này, ta nhất định sẽ không tin.”

“Thế gian có rất nhiều sự tình, nghĩ là không thể, nhưng không xảy ra thì không được.” Phía trước là mặt hồ trống trải, mưa nhỏ tí tách, cảnh xuân thú vị, Trầm Dung Dương lẳng lặng nhìn, nhớ lại tình cảnh lúc hai người mới quen, vài lần cùng nhau trải qua thời điểm nguy hiểm, cho đến khi người kia đứng trước mặt y nói “Ta có tình ý với ngươi, cũng giống như tình cảm giữa nam và nữ, ta muốn biết suy nghĩ của ngươi.”

Lục Đình Tiêu không hổ danh là Lục Đình Tiêu, trên đời này chỉ có chuyện hắn muốn làm và không muốn làm, không có chuyện hắn dám hay không dám làm.

Khóe miệng Trầm Dung Dương hơi cong lên, trước khi hắn nói ra những lời kia, y chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này, nhưng vào lúc hắn nói ra, tâm tư của y, có phải đã nổi lên một chút biến hóa hay không?

Ta không hiểu ngươi, thì còn ai hiểu ngươi? Những lời này đích thực là tiếng lòng của Trầm Dung Dương, chỉ là, ngoài những lời này, có phải vẫn còn cái gì khác hay không?

Ngươi thực sự chỉ xem người này là bằng hữu sao, hắn nói hắn có tình ý với ngươi, còn ngươi thì sao?

Nếu như chưa từng trải qua phản bội, ngươi có thể chấp nhận hắn hay không?

Nhân sinh khó tìm nhất chính là tri kỷ, nhưng Lục Đình Tiêu không chỉ là tri kỷ, hắn còn là người chỉ trong khoảnh khắc giơ tay nhấc chân thôi cũng có thể biết được ngươi đang đăm chiêu suy nghĩ, mà chính mình cũng vậy.

Trên thế gian, người như vậy có thể có được bao nhiêu người?

Lục Đình Tiêu nhìn bộ dạng xuất thần của Trầm Dung Dương, không hề nói gì, hắn biết đối phương cần thời gian để suy nghĩ và quyết định, mà hắn cũng đang một mực chờ đợi.

Chờ đợi là một công việc đòi hỏi sự kiên nhẫn, còn đối với Lục Đình Tiêu mà nói, đây cũng giống như một loại hứng thú, bởi vì hắn cảm thấy lúc cùng Trầm Dung Dương ở một chỗ không hẳn là chuyện cần phải hao tốn kiên nhẫn.

Thuyền nhỏ cách bờ còn không xa, Lục Đình Tiêu đứng dậy, mang theo luân ỷ, mũi chân điểm nhẹ một cái, tử y phất phới như phù vân phía chân trời, đáp xuống bờ sông.

Buông luân ỷ xuống, hắn lại bước lên thuyền, ôm lấy bạch y nhân trên đầu thuyền, giống như trước phóng lên trên bờ.

Mãi cho đến lúc hai người đã đi xa, ngư dân bên bờ vẫn còn chưa kịp phục hồi tinh thần.

Đây đến tột cùng là cao nhân phương nào, phải chăng chính là thiên nhân hạ phàm?

Nếu là người, sao lại có được dung mạo cùng phong thái thanh khiết tựa ngọc thạch như vậy?

*****

Phủ Châu hiện tại còn đang thuộc về Nam Đường. Một bên là cảnh ca múa thái bình, một bên thì tràn ngập nguy cơ, Nam Đường lúc này bị phân hóa thành hai mặt tính cách khác biệt như vậy, một ngày còn chưa đánh đuổi hết quân Tống thì vẫn còn lý do để uống rượu hưởng lạc. Đối với Tống chủ đang ở Khai Phong mà nói, Nam Đường đã là vật nằm trong lòng bàn tay, thế nhưng đối với bách tính thường dân mà nói, chỉ cần chiến tranh còn chưa xảy ra, những việc có thể mặc kệ thì cứ mặc kệ, thế nên mọi người thỏa sức ăn uống ca múa, cầm kỳ thi họa, uống rượu đàm thơ, từ ngoài nhìn vào Phủ Châu vô cùng thú vị và sung túc.

*Nam Đường:là một trong 10 nước thời Ngũ Đại Thập Quốc ở trung-nam Trung Quốc được thành lập sau thời nhà Đường, tồn tại từ năm 937-975.

Bên trong thành Phủ Châu có một gian Ngọc Nhưỡng phường vô cùng nổi tiếng, nơi này gần như đã quy tụ hầu hết các món ăn của địa phương, thức ăn lại vô cùng đặc sắc, chỉ cần là người đã tới Phủ Châu, đều không thể bỏ qua cơ hội vào đây ăn uống no say một bữa.

Hai người một đường đi tới Ngọc Nhưỡng phường, ngay lập tức có tiểu nhị ân cần tiến lên bắt chuyện.

“Hai vị khách quan mời vào bên trong!”

“Vị tiểu ca này, ngươi giúp chúng ta tìm một gian phòng ở lầu hai, sau đó đem cái này giao cho chưởng quỹ của quý quán.” Trầm Dung Dương cười cười lấy ra vài thỏi bạc vụn, rồi lại đưa cho hắn một chuỗi ngọc bảy màu.

Tiểu nhị trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn từng thấy nhiều biết rộng, cũng không hỏi lại, cao hứng nhận bạc, cầm vật mà khách nhân đã đưa giao cho chưởng quỹ, ai ngờ chưởng quỹ vừa thấy chuỗi ngọc bảy màu kia liền thất sắc, cái gì cũng không nói, vội vàng khoác áo choàng chạy lên lầu hai, tiểu nhị lại cảm thấy vô cùng kỳ quặc.

“Không biết công tử tới đây, xin thứ tội cho.” Chưởng quỹ kia bước vào phòng, liền cung kính vái chào.

“Phạm thúc sao lại khách sáo như vậy, là chúng ta làm phiền mới đúng.” Trầm Dung Dương tươi cười ấm áp, y là thật tâm vui mừng.

Phạm Nhàn cũng rất cao hứng, ngày trước hắn từng dạy võ công cho Trầm Dung Dương, là trưởng lão của Như Ý lâu, sau vì tuổi tác đã lớn, liền tự xin đến Ngọc Nhưỡng phường ở Phủ Châu này làm chưởng quỹ dưỡng tuổi già.

Đôi mắt di chuyển tới chỗ Lục Đình Tiêu, phong thái của người này làm hắn vô cùng ngạc nhiên: “Vị này là?”

“Lục Đình Tiêu, bằng hữu của ta.”

“Hóa ra là Bắc Minh giáo giáo chủ.” Phạm Nhàn kinh ngạc nói, hướng Lục Đình Tiêu nghiêm túc thi lễ: “Nghe nói công tử nhà ta bị thương, được Lục giáo chủ nhiều lần cứu giúp, lão hủ thật sự cảm kích không sao tả hết.”

“Không cần phải như vậy, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Lục Đình Tiêu thản nhiên nói, thân thể khẽ động, nghiêng người tránh một lễ của Phạm Nhàn.

Quan hệ giữa hắn và Trầm Dung Dương, không cần phải nói tỉ mỉ cho người khác biết.

“Phạm thúc, gần đây chỗ này có xảy ra đại sự gì hay không?” Trầm Dung Dương cười nói.

“Đại sự thì không có, nhưng có một chuyện, cũng xem như là phiền não không lớn không nhỏ.” Phạm Nhàn cười khổ. “Tào bang bang chủ – Đinh Bằng hôn mê bất tỉnh, Nhị đương gia Cảnh Thanh Hà không rõ đã biến đi đâu, Tào bang gần đây lúc nào cũng phái người tìm kiếm tung tích của Cảnh Thanh Hà khắp nơi trong Phủ Châu thành. Chỗ này của ta cứ ba hoặc năm ngày liền bị người tới gây rối, tổn thất không lớn, nhưng rất rắc rối, lão hủ lại không muốn vì việc nhỏ như vậy mà phiền đến Như Ý lâu.”

Trong lúc hắn đang nói, bên ngoài đột nhiên nổi lên vài tiếng xôn xao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.