Thiên Toán (Thiên Tính)

Chương 61: Chương 61: Nhất kiếm quang hàn thập tứ châu (Một thanh kiếm tỏa, lạnh mười bốn châu)




Đêm khuya âm trầm, bầu trời tối đến mức không có một tia sáng.

Ngõ nhỏ ngoài tường ngay cả một bóng người cũng không thấy, đám lá cây cùng dây leo xen kẽ vào nhau càng khiến người ta cảm thấy âm u và tĩnh mịch đến khủng bố.

Tình cảnh này thật sự vô cùng thích hợp để trộm cắp, giết người hoặc phóng hỏa.

Bờ tường rung động, một bóng đen xuất hiện ở đầu tường, nhưng không phải hướng vào phía trong nhà mà là hướng về phía ngoài tường.

Nhẹ nhàng nhảy lên một cái, không hề phát ra nửa điểm âm thanh, bóng đen cường tráng men theo bờ tường phi nước kiệu về phía ngoài ngõ nhỏ, chờ đến khi ra khỏi ngõ nhỏ rồi mới thở phào nhẹ nhõm, thân hình cũng chậm lại.

Lần đầu tiên hành tẩu giữa đêm khuya người tĩnh, hắn gan to mật lớn, chẳng những không sợ mà ngược lại còn có vài phần hiếu kỳ, liên tục nhìn đông ngó tây, chỉ tiếc những cửa tiệm xung quanh đều đã sớm đóng cửa, cả khu phố tối đen như mực, bầu trời yên ắng không một tiếng động, ngay cả người gõ mõ cầm canh cũng không biết đã chạy đi đâu rồi.

Tiếp tục đi về phía trước một đoạn, xa xa trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện vài địa phương vẫn còn ánh nến, hắn càng tăng nhanh cước bộ chạy đến đó, dần dần cũng thấy rõ địa phương có ánh nến kia, hóa ra là một cửa hàng nhỏ bán cháo ngọt.

Hiện tại là cuối giờ sửu đầu giờ dần, vừa đến giờ dần, rất nhanh đã có người thức dậy rửa mặt ăn sáng, chuẩn bị buôn bán, cửa hàng nhỏ này bất quá chỉ mở sớm hơn những người khác một chút, thỉnh thoảng cũng có vài người gõ mõ cầm canh đi ngang qua, ghé vào mua một bát cháo ăn cho ấm bụng. Bản thân hắn, bình thường chưa tới giờ mão là chưa chịu thức dậy, dĩ nhiên không biết trong thành giờ này đã bắt đầu mua bán, không khỏi mừng rỡ, rảo bước tiến lên trước, hướng về phía cửa tiệm nho nhỏ kia.

*Giờ sửu: 1-3h sáng, Giờ dần: 3-5h sáng, Giờ mão: 5-7h sáng.

Người bán cháo là một lão nhân tóc bạc trắng xóa, nhưng thần sắc và cử động lại vô cùng nhanh nhẹn, dễ nhận thấy đây chính là công việc thường ngày của lão. Hương cháo theo từng động tác khuấy trộn của cái muôi trong tay lão nhẹ nhàng lan tỏa, khiến hắn cảm thấy thèm thuồng đến thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Đến gần quan sát, hóa ra cháo này được nấu từ gạo nếp, bên trong còn trộn thêm một ít táo đỏ, đậu xanh và hạt sen, thảo nào mùi vị lại có thể thoang thoảng khắp bốn phía.

Lão nhân ngẩng đầu, thấy bộ dáng thèm nhỏ dãi của hắn, vội vàng bắt chuyện bảo hắn ngồi xuống.

“Vị tiểu ca này là đến đây ăn cháo sao?”

“Đúng vậy, làm phiền lão.” Chống đỡ không nổi hương vị mê hoặc, hắn ngượng ngùng ngồi xuống, từ trong tay lão nhân tiếp nhận một bát cháo nóng hôi hổi, cẩn thận nếm thử một ngụm.

“Thơm thật.”

“Vậy ăn nhiều một chút!” Lão nhân cười ha hả, nhìn trang phục của hắn thuận miệng hỏi: “Tiểu ca chắc hẳn là đang ra khỏi thành thăm bằng hữu đi, ta ở đây đã lâu cũng chưa từng gặp qua ngươi a.”

Hắn nghe vậy có chút giật mình: “Sao lại chưa từng gặp ta, ta từ nhỏ đã sinh ra trong thành Kinh Châu này rồi a.”

Lão nhân lắc đầu, vẻ mặt chắc chắn: “Tiệm của ta ngày nào cũng mở cửa từ giờ sửu đến giờ mão, mười năm như một, quả thực chưa từng gặp qua ngươi.”

Hắn hơi đỏ mặt, cũng may sắc trời quá tối nên không thấy rõ lắm, bình thường chưa đến giờ mão chỉ sợ bản thân hắn vẫn còn chưa chịu chui ra khỏi ổ chăn đi.

Bị lão nhân ngắt lời, hắn bỗng nhớ tới hiện tại đã không còn sớm, chỉ chốc lát nữa thôi trên đường sẽ bắt đầu có người qua lại, đến lúc đó nếu như người trong phủ phát hiện mình biến mất, khẳng định sẽ ầm ĩ đến tận trời.

Trong lòng cả kinh, hai ba ngụm liền xử lý hết chén cháo, sau đó quay đầu trả tiền, cáo biệt rồi mới vội vã rời đi.

Địa phương phồn hoa sầm uất gần Kinh Châu nhất chính là Tiềm Giang, Tiềm Giang lúc trước vốn thuộc Sở quốc. Vào năm Càn Đức thứ ba, Tống triều thiết lập nên Tiềm Giang huyện, lệ thuộc Giang Lăng phủ của Kinh Hồ Bắc Lộ, nơi này bởi vì có khí hậu ẩm ướt, sản vật phì nhiêu nên dân số tăng lên rất nhanh, lâu dần mức độ phồn hoa của nó cũng không thua gì Kinh Châu.

*Nhà Tốngđã tái thống nhất Trung Quốc vào năm 982, sau đó thiết lậpKinh Hồ Bắc lộ, lộ này bao gồm các châu Ngạc, Phục, Hạp, Quy vàGiang Lăng phủ, Đức An phủ, cùng với Kinh Môn quân, Hán Dương quân.

Từ đây đến Tiềm Giang còn phải trải qua một đoạn đường dài, hắn nửa đêm vội vội vàng vàng trốn khỏi nhà, trên người chỉ mang một ít tiền, càng không nghĩ tới việc phải dắt theo ngựa, ra khỏi cửa thành liền dựa vào hai cái chân mà đi, hiện tại ngay cả xương sống thắt lưng đều đau buốt, nửa thân dưới cũng mềm oạt giống như ruột bút chì.

Hắn rất sợ có người đuổi theo phía sau nên không có can đảm dừng lại, lúc đầu dùng khinh công chạy như bay, lúc sau thể lực cạn kiệt, đành kéo lê cước bộ nửa đi nửa chạy, chạy nãy giờ cũng đã hơn hai canh giờ, thầm nghĩ người trong nhà nhất thời sẽ không đuổi tới kịp mới dừng lại nghỉ một chút. Ngực suy yếu đến mức thở hổn hển, hiện tại cho dù có người cầm đao chạy theo phía sau, chỉ sợ hắn cũng không có cách nào di chuyển nhanh hơn nửa bước.

May mắn là dọc đường đi cũng không quá mức hoang vắng, bởi vì con đường này thường xuyên có người qua lại, cho nên các quán trà hai bên đường cũng không ít, ngay lúc hắn không thể tiếp tục di chuyển nữa, phía trước bỗng xuất hiện một cái chòi hóng mát, từ xa đã có thể trông thấy tấm mành trúc vắt ngang, trên đó viết một chữ “Trà” thật to.

Hắn lúc này rốt cuộc cũng cảm nhận được cái gì gọi là “người khát nước lâu ngày gặp được nước ngọt”, không nói hai lời liền tiến đến đó, đặt mông ngồi xuống một cái ghế trống, xoa bóp cả nửa ngày hai chân mới bắt đầu có dấu hiệu hoạt động trở lại.

Chòi hóng mát chỉ có vài cái bàn và một vị tiểu ca trẻ tuổi còn đang bận việc, hắn gọi một bát trà lạnh chậm rãi uống, dõi mắt trông về phía xa xa, từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy trời đất rộng nhường này cùng với cuộc sống tươi đẹp như thế này.

Đang miên man suy nghĩ thì nghe có tiếng vó ngựa truyền đến, hắn càng hoảng sợ, cho rằng người trong nhà đã phát hiện hắn biến mất nên đuổi tới, định thần lại quan sát mới thấy là không phải, người đến là một nữ tử còn rất trẻ, cả người mặc y phục hồng sắc đang ngồi trên lưng ngựa, vạt áo nhẹ nhàng bay phấp phới trông rất đẹp mắt, thế nhưng thứ khiến hắn càng chú ý hơn chính là con ngựa “dưới háng” của nữ tử.

Ngựa kia vừa nhìn liền biết là ngựa tốt, lúc này nhìn kỹ mới nhớ tới bản thân mình ra ngoài nhưng lại quên mang theo ngựa, đang hận không thể kiếm một chỗ mua ngựa thì lại bắt gặp ngựa của người khác, tâm liền cảm thấy ngứa ngấy đến khó kiềm chế.

Nữ tử cũng chú ý tới ánh mắt của hắn, thầm nghĩ hắn có ý đồ khác, không khỏi “hừ” lạnh một tiếng, tay cầm roi ngựa đi về phía hắn.

“Con mắt của ngươi đang nhìn cái gì?”

Ngữ khí tuy băng lãnh nhưng lại không thể che giấu được giọng nói thanh thúy trong trẻo, hắn sửng sốt nhìn nàng, càng nhìn càng cảm thấy mở mang tầm mắt.

Làn da của thiếu nữ trắng vô cùng, nhưng không phải kiểu tái nhợt vì bệnh tật mà là trắng nõn mềm mại tựa như ngọc trai, dung mạo thì càng hiển nhiên không cần phải đề cập đến, một thân hồng y khoác trên người nàng, quả thực giống hệt như được tạo hóa một tay gầy dựng.

Chỉ là lúc này, hàng chân mày lá liễu đang dựng thẳng, khóe miệng khẽ nhếch, có thể thấy được rằng tâm trạng của nàng hiện tại không hề tốt.

Hắn vội vàng đứng dậy, ôm quyền hành lễ: “Xin chào cô nương, tại hạ không cố tình mạo phạm, chẳng qua thấy ngựa của cô nương là ngựa tốt, không khỏi muốn nhìn nhiều một chút.”

Hắn thường ngày đều ở trong nhà nghịch ngợm gây sự, nếu bị phụ thân trách phạt cũng sẽ giả vờ vô tội để phụ thân mềm lòng, hiện tại thấy mỹ nhân trước mặt không vui, liền lập tức thể hiện hết bản lĩnh của mình ra.

Thiếu nữ liếc hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn thành khẩn, quả thật không có ý mạo phạm, hơn nữa đối phương còn khen ngợi ngựa tốt của nàng, khó chịu trong lòng cũng theo đó mà vơi đi vài phần, khẽ “hừ” một tiếng nói: “Xem như ngươi biết phân biệt, ngựa này là do cha ta tốn rất nhiều công sức mới tìm về được, hiển nhiên là ngựa tốt rồi.”

Hắn tâm tính thiếu niên, vừa gặp nữ tử này liền sinh lòng yêu thích, lập tức mời nàng ngồi chung, trò chuyện vài câu lại cảm thấy nàng thật đáng yêu, khiến người ta không cách nào căm ghét cho được.

Thiếu nữ ngày thường điêu ngoa đanh đá, hơn nữa tính cách vốn không ưa náo nhiệt, lẽ ra đã phát hỏa nổi cáu từ lâu, nhưng bị hắn nói đông nói tây một hồi, cơn tức chẳng hiểu sao cũng đã biến mất không ít, bản thân nàng cũng cảm thấy kỳ quái.

“Này, ngươi tên là gì?”

Hắn nghe vậy liền đỏ mặt, hóa ra bản thân mình nói huyên thuyên từ nãy đến giờ nhưng vẫn chưa báo tên cho người ta biết, vội vàng trả lời: “Tại hạ Sở Tắc, đến từ Kinh Châu – Sở gia.”

Lúc nói xong bốn chữ cuối cùng, ngữ điệu cũng không khỏi cao hơn so với bình thường, còn mang theo một chút kiêu ngạo, thiếu niên ở trước mặt người khác phái mà mình yêu thích, chung quy vẫn muốn tìm mọi cách thể hiện mặt tốt nhất của bản thân.

Chẳng ngờ thiếu nữ “ờ” một tiếng, không tiếp tục truy hỏi, ngược lại giống như chưa từng nghe qua tên tuổi của Sở gia. Sở Tắc đột nhiên nhớ lại trước đây phụ thân đã từng đề cập qua với hắn, từ sau khi thúc phụ qua đời danh tiếng của Sở gia cũng không còn được như trước, hắn không khỏi chán nản, nghĩ lung tung một hồi, không biết thiếu nữ này có phải bởi vì vậy mà khinh thường hắn hay không.

“Ta là Phùng Tinh Nhi.” Thiếu nữ cũng báo tên, sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Cha ta chính là Khoái kiếm Phùng Xuân Sơn.”

Sở Tắc lấy làm kinh hãi, cái tên Phùng Xuân Sơn này hắn đã từng nghe qua, cha cũng nói kiếm pháp của người này có rất nhiều thành tựu, không ngờ hắn lại có một nữ nhi xinh xắn như thế này.

Hai người đều không có kinh nghiệm giang hồ, may mắn được tao ngộ, hai ba câu liền đem lai lịch và gia thế tiết lộ hết tám phần mười, nếu trưởng bối của bọn họ mà có mặt ở đây chắc hẳn đã lớn tiếng thở dài, hối hận chính mình tại sao không chịu truyền thụ một ít kinh nghiệm giang hồ cho nhi tử, nhi nữ trước khi bọn chúng bước chân ra khỏi cửa.

Hai người lại trò chuyện hồi lâu, có lẽ là do tuổi tác xấp xỉ, thế nên càng nói càng cảm thấy ăn ý, Phùng Tinh Nhi liền hỏi hắn định đi đâu.

Sở Tắc cười khổ một tiếng, bản thân hắn nào có chỗ để đi, từ ngày phụ thân gửi thiếp mời ước chiến cho Như Ý lâu chủ, hắn càng nghĩ càng lo lắng, sợ phụ thân lại dẫm vào vết xe đổ của tiểu thúc, nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp nào thích hợp để ngăn cản, mỗi ngày đều phiền não, ngay cả lúc luyện công cũng không thể tĩnh tâm, bị phụ thân giáo huấn vài lần, rốt cuộc hắn đã nghĩ ra được một biện pháp.

Lại nói, biện pháp này cũng không có gì cao siêu, bất quá chỉ là khổ nhục kế, hắn nửa đêm trốn ra khỏi nhà, để lại một phong thư tự viết cho phụ thân, nói mình đi tìm Như Ý lâu chủ, hy vọng bản thân có thể thay phụ thân đánh một trận, cho dù chết cũng không có gì luyến tiếc.

Nửa câu đầu là thật, nửa câu sau thì còn phải xem sau khi hắn đến đó tìm hiểu mọi chuyện đã, dẫu sao ở trong chốn võ lâm, đối phương cũng được xem như người có tiếng tăm lừng lẫy, hiển nhiên sẽ không ra tay đối với một tiểu bối như hắn, lúc đó y tự nhiên sẽ bỏ qua thôi. Còn phụ thân, bởi vì hắn trốn đi nên sẽ tìm kiếm khắp nơi, đến lúc đó bỏ lỡ ngày quyết chiến, tự nhiên mọi người đều cảm thấy vui mừng.

*Bạn này suy nghĩ thật là đơn giản =)))))))))

Thế nhưng trời đất mênh mông, hắn nào biết Như Ý lâu ở đâu, ra khỏi cửa thành mới thấy ý nghĩ của mình có chút hỏng bét, nhưng tên đã lên dây, hiện giờ chỉ còn một cách duy nhất là dọc đường hành động dựa theo hoàn cảnh, thuận tiện hỏi thăm một chút, dù sao cách mùng năm tháng năm vẫn còn rất sớm.

Vậy mà Phùng Tinh Nhi kia vừa nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, biểu cảm lạnh lùng như băng mà nói rằng:

“Trầm Dung Dương kia chẳng phải là người tốt gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.