Thiên Tống

Chương 364: Chương 364: Âm mưu chân chính (2)




Triệu Ngọc căn dặn:

Phái người truyền Tô Thiên và Hộ bộ yết kiến.

Âu Dương vội hỏi:

Bệ hạ, lúc này quốc khố có tiền, giá hỏa dược...

Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói:

Trẫm cũng đã nói với Tông đại nhân, ngươi dùng tiền đều không xài vào chỗ riêng tư. Nhưng Tông đại nhân... Tính tình hắn ngươi cũng biết rõ. Trẫm cũng sợ hắn ba phần, người như thế lại không dám quát lớn quát lớn, nhưng hắn sẽ cùng ngươi tích cực đến cùng. Cho nên giá cả hỏa dược phải giảm xuống.

...

Âu Dương cảm giác Triệu Ngọc càng ngày càng biết dùng người, quả thật đem Tông Trạch ném ra ngoài, ngươi thực không nói gì. Âu Dương cũng sẽ không ngu ngốc đến nói đạo lý với Tông lão đại. Có điều dẫu sao Triệu Ngọc đồng ý vay tiền dân gian rồi.

Chớ xem thường một bước nhỏ này, nhưng tuyệt đối là một bước dài của người Trung Quốc, mấy ngàn năm nay ngoại trừ hoàng đế thời Chiến Quốc xui xẻo kia, bất cứ triều đại nào khi quốc khố trống rỗng, cũng lựa chọn chọn dùng hai thủ đoạn, tăng thuế hoặc là ban hành lượng lớn tiền tệ không đáng giá. Thời điểm Tống Huy Tông là ban hành lượng lớn tiền dẫn cướp đoạt tư bản dân gian. Dân chúng Trung Quốc vẫn luôn đều như vậy, thuế tăng, càm ràm hai câu, bọn họ căn bản không biết thuế thu dùng để làm gì, chỉ là rất nghiêm túc biết rằng: Nộp thuế quang vinh. Nhưng bọn họ lại không suy nghĩ, chuyện tốt vinh quang tại sao phải rơi xuống trên đầu mình?

Một bước này chính là tiêu chí quan trọng của hình thức tư bản ban đầu, tương đương Triệu Ngọc ở trên trình độ nhất định thừa nhận tư bản tư hữu hóa. Một mặt nguyên nhân cũng là thế lực thương nhân lớn mạnh và cống hiến với quốc gia, kẻ thượng vị xử lý những vấn đề này, sẽ bởi vì lực ảnh hưởng của thương nhân sâu sắc, mà suy nghĩ đến thái độ của thương nhân.

Còn có mọt chuyện...

Triệu Ngọc nói:

Trẫm nghe được một tin, ngươi và Lan công chúa lén lút tiếp xúc có phần thân thiết phải không? Chẳng lẽ ngươi không lo lắng nàng lại ám sát ngươi sao?

Bẩm bệ hạ, là vi thần cầu nàng cứu người...

Cứu người?

Triệu Ngọc sau khi ngẫm lại hiểu rõ:

Hóa ra là có người rơi vào trong tay người Nữ Chân, là ai vậy?

...

Âu Dương vội suy nghĩ có nên nói thật hay không.

Triệu Ngọc nhìn ra cớ sự trong đó, vì vậy truy vấn:

Là ai?

Âu Dương thành thực trả lời:

Tiết Bính!

Tiết Bính? Tên này có chút quen tai.

Triệu Ngọc nghĩ một lát lắc đầu hỏi:

Là ai?

... Bệ hạ nếu không nhớ rõ, vi thần thấy cũng không cần hỏi. Việc này vi thần sẽ xử lý.

Triệu Ngọc cũng không có tâm tư hỏi tới những thứ này:

Đồng đại nhân muốn làm khâm sai đi sứ Kim quốc, trẫm vẫn cho rằng để ngươi ở Dương Bình không có việc gì, dường như có chút lãng phí nhân tài. Không bằng ngươi thay mặt Đồng đại nhân đi một chuyến đi...

Bẩm bệ hạ, Dương Bình chính vụ bận rộn, sự vụ quân xưởng bận rộn, Triển Minh lại vừa xin nghỉ nửa năm, còn phải chuẩn bị thi đấu bóng đá...

Không đi thì không đi, Hoàn Nhan A Cốt Đả không phải là đã chết sao?

Âu Dương cả kinh:

Bệ hạ làm sao biết?

Kim nói như vậy.

Triệu Ngọc nói:

Tuy rằng nay chúng ta liên minh với Kim chống Liêu, nhưng ngươi còn có thương hội ràng buộc, buôn bán đến Kim quốc phải khống chế.

Âu Dương gật đầu:

Bây giờ làm ăn trên biển cơ bản đều là do thương hội Đông Nam làm. Vi thần sẽ dặn dò một tiếng với bọn họ. Những thương nhân này tuy rằng đặt lợi ích lên đầu, nhưng đều có lòng yêu nước.

Ừ, ngươi lui ra đi.

Trải qua mấy lần gặp gỡ bí mật, Đại Tống rốt cuộc đã phái ra Đồng Quán đảm nhiệm khâm sai. Không thể phủ nhận, Đồng Quán vô cùng hiểu rõ thánh ý. Hắn đã sớm hiểu rõ, Triệu Ngọc và Tống Huy Tông có sự chênh lệch về bản chất, nịnh nọt với Triệu Ngọc, hoặc là kiểu cũ, chứ giao hảo với người bên cạnh Triệu Ngọc để được nói tốt, đều không thể được. Có thể được hay không chính là dựa vào thành tích. Như Âu Dương vậy, thành tích thi phải tốt, liên tục mấy năm không nộp thuế, bây giờ cũng là hết lừa gạt đến hãm hại người khác. Triệu Ngọc sao lại không biết? Chẳng qua là không quá coi trọng mà thôi.

Đồng Quán sau khi dẫn Quân Cơ xứ vẫn rất ra sức, quả thật cũng nhận được hồi báo tương đối cao. Cũng không phải ai cũng có thể làm khâm sai được. Ngay cả Âu Dương muốn đi, cũng chỉ là thân phận tùy tùng. Rất nhiều người cho rằng Đồng Quán đã thất thế, sau hơn năm mươi tuổi mới nghênh đón mùa xuân thứ hai.

Âu Dương đến cửa cục chế tạo, bên trong đã đàm luận xong. Âu Dương nhìn Đồng Quán lòng có cảm xúc. Đồng Quán nhiệt tình nghênh đón, thuận tiện phái người dẫn Âu Dương đi lòng vòng trong cục chế tạo Đông Kinh. Đồng Quán đi rồi, Âu Dương nhận lấy báo cáo đánh giá vắn tắt từ một đồ đệ của thợ cả. Tùy tiện xem xét, liền biết Đồng Quán thổi phồng hơi nghiêm trọng. Khuyếch đại một số tính năng và uy lực của vũ khí, tăng khu vực tác chiến của vũ khí. Âu Dương cười cười gấp lại báo cáo, người này quả thật biết làm người. Dựa theo những căn cứ mà hắn nói này, Tông Trạch cho dù keo kiệt đến đâu, cũng có thể để Âu Dương kiếm được một ít. Người như vậy tuy rằng tai họa quốc gia, nhưng Âu Dương cảm thấy nhìn hắn so với Tông Trạch thuận mắt hơn.

Âu Dương lưu lại Đông Kinh bốn ngày, quả nhiên như hắn dự đoán, Tông Trạch một chút ý tứ mời hắn ăn cơm chiêu đãi đều không có. Tuy rằng Tông Trạch có ăn bớt, nhưng quyền bán vũ khí độc quyền hơn hai trăm vạn quan, yêu cầu này tuy rằng không đạt tới dự tính của Âu Dương, nhưng theo như tình hình trước mắt vẫn tương đối hài lòng. Một bản vẽ đổi lại hai trăm vạn quan, đủ để chứng tỏ cho dù ở Đại Tống, khoa học chính là sức sản xuất, những lời này là chân lý.

Một chuyến này, tâm tình Âu Dương rất tốt. Nhưng trở lại Dương Bình lại không được hoàn hảo cho lắm. Hoàn Nhan Lan đã về tới Đại Tống, bảo Kim Đại giao một phong thư cho Âu Dương, phía trên nói:

Tiết Bính năm sau điên rồi, không có người sẽ làm khó hắn nữa, nàng đã đã muốn chiếu cố cuộc sống thường ngày của Tiết Bính, coi như là thực hiện lời hứa.

Âu Dương rất tức giận, một bên là tức giận thủ đoạn của người Nữ Chân, một bên dạ tức giận Triệu Ngọc không ngờ lại đã quên Tiết Bính là ai. Bởi vì từng trải qua nhiều chuyện với nhau, lại có ân xả thân cứu mạng. Âu Dương quyết định bất kể như thế nào phải đem Tiết Bính trở về, cho dù là mang cỗ thi thể trở về tốt xấu gì hồn cũng về cố thổ được.

Âu Dương lập tức tìm được người liên lạc với Tư Gia ở Dương Bình, bảo hắn đem một phong thư mang cho Tư lão gia tử. Nội dung trong thư là hi vọng Tư Gia có thể mang Tiết Bính về Dương Bình.

Điều kiện là hắn sẽ tìm các cổ đông cần thiết đề cử Tư Gia gia nhập liên minh thương hội, trở thành thành viên của ghế nghị sĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.