Thiên Tống

Chương 155: Chương 155: Chương 123: Thi đấu kết thúc (3)




Ba mươi phút trước, đội Đông Kinh hoàn toàn chiếm thế thượng phong, nhưng ba mươi phút sau tình hình đột nhiên nghịch chuyển, đội Thọ Châu bắt đầu tấn công.Việc này khiến đội Đông Kinh cả kinh, thể lực của các cầu thủ bên mình đã tiêu hao không ít, nhưng phía Thọ Châu thì giống như tràn đầy nhiệt huyết, không chút sứt mẻ vậy. Hai bên vừa chạm nhau, phòng tuyến đội Đông Kinh đã bị chọc thủng, đúng lúc ấy, đội Đông Kinh liền ra chiêu độc, không đá bóng mà chỉ đá người, liên tục đá vào hai cầu thủ của Thọ Châu. Tình hình rơi vào thế mất kiểm soát, đội trưởng đội Thọ Châu cho hai tên gây họa mỗi người một đấm, sau đó bị hai người kia vây đánh. Âu Dương liền rút ra ba thẻ đỏ, nghiêm mặt nói:

"Đây là kết quả xử phạt cho những người dám đánh nhau ở trong trận đấu."

Không ai dám có ý kiến, nhưng phía đội Đông Kinh lại hết sức bực dọc, vì sao đối phương động thủ trước, vì sao lúc đánh nhau đội mình chiếm thế thượng phong, nhưng thực tế lại là đội mình phải chơi thiếu một người so với đội bạn chứ? Một mùi vị âm mưu rất nham hiểm xuất hiện. Sự việc diễn ra sau đó đã chứng minh tất cả, một cầu thủ Thọ Châu sử dụng chiêu hầu tử thâu đào, đối phương giận dữ liền đánh cho hắn một cú, sau đó lại tiếp tục tấn công. Một tiếng còi vang lên, ba người này bị đuổi ra khỏi sân.Đội Đông Kinh thấy mà kinh hãi, tình hình bây giờ là bảy chọi chín, bên mình cứ như vậy mà thiếu mất hai người.

Mười phút cuối cùng của trận đấu, Thọ Châu không hề gây hấn, trong tiếng reo hò của khán giả dốc toàn lực tấn công. Tiêu hao thể lực, lại ở trong tình cảnh thiếu nhân lực, đội Đông Kinh đương nhiên là ngăn cản không được sự tiến công của đội Thọ Châu, liên tục bị lọt lưới hai trái, các cầu thủ trong đội đều quỳ xuống khóc lóc, đội Thọ Châu cứ vậy mà thắng đội đại diện của Đông Kinh.

Sau khi kết thúc trận đấu, trọng tài Âu Dương tiếp nhận phỏng vấn của Hoàng Gia báo với ý tứ rất rõ ràng: Đây là trận đấu công chính, công khai và công bằng, thực lực của đội Đông Kinh tốt hơn nhiều so với đội Thọ Châu, chỉ đáng tiếc là tuổi trẻ bất đồng, vì đánh nhau mà đội tuyển bị giảm quân số nghiêm trọng, thêm vào đó là thể lực không ngừng suy yêú, cho nên thất bại của họ chỉ là việc ngoài ý muốn, tháng bảy năm sau bản huyện sẽ tổ chức giải đá cầu Đại Tống cúp Dương Bình, hi vọng các châu phủ sẽ hăng hái đăng kí tham gia thi đấu.

Cuối cùng, đại hội thể dục thể thao lần thứ nhất diễn ra trong thời gian mười ngày liên tục cũng tới hồi hạ màn, đêm hôm ấy, ở Dương Bình tổ chức bắn pháo bông trên bờ sông Thanh, làm bữa tiệc nướng thịt, nướng cá và mời các vận động viên tham gia đại hội lần này tới dự.

Sáng ngày hôm sau Hoàng Đế cũng khởi giá rời khỏi huyện Dương Bình, các vận động viên tham gia đại hội cũng lên đường về nhà, Dương Bình cuối cùng cũng thanh tịnh được một chút.Đương nhiên vẫn còn các khách thương ở các nơi khác đến đây tham gia hiệp đàm mậu dịch chưa kết thúc ở thương hội Dương Bình.

Căn cứ vào bài báo của Hoàng Gia báo, hiệp đàm sẽ diễn ra trong vòng ba mươi ngày, tổng cộng có một trăm mười một hạng mục, liên quan đến ba mươi mốt huyện, tổng số tiền đầu tư lên tới tám trăm vạn quan tiền. Hoàng Gia báo cũng tỏ ý nuối tiếc với việc ngân hàng tư nhân Đông Nam không tham gia hiệp đàm lần này, nên các khoản vay của những hạng mục này đều do mình ngân hàng tư nhân Dương Bình bỏ ra. Trong số những hạng mục này, nghề nuôi trồng, nghề nấu rượu, nghề gốm sứ và nghề làm giấy nhận được sự quan tâm của mọi người nhiều nhất, nên nó cũng là các hạng mục được ưu tiên giới thiệu cho khách thương của các địa phương khác. Đại bộ phận đều thuộc về chảy lưu tài chính, khách thương ngoại địa cung cấp thị trường, nhân viên, còn Dương Bình sẽ cung cấp quản lí kĩ thuật, hai bên thương lượng về tỉ lệ cổ phần và quyền hạn đối với nguồn vốn đầu vào. Những sản nghiệp này kéo theo sự phát triển của hậu cần, mấy tháng trước Dương Bình có khai trương một hậu cần Đại Tống khá sôi động nên chỗ hổng về ngựa và các loại phương tiện vận chuyển khác còn rất nhiều.

Triệu Ngọc vô cùng hài lòng về việc này, với động thái này của Dương Bình, thu nhập quốc khố năm tới hứa hẹn sẽ tăng thêm ba phần. Do việc này có kết luận chính xác, nên các quan viên đồng hành đều có bất kì điểm hoài nghi nào với Âu Dương cả. Phía Âu Dương cũng không có tổn hại gì, nhu cầu sản nghiệp của địa phương đã gần tới trạng thái bão hòa, việc tiến hành lũng đoạn các thị trường chung quanh lần này đem lại cho thương hội Dương Bình một thu hoạch không nhỏ. Đăng kí gia nhập vào thương hội Dương Bình không chỉ có hầu hết các sản nghiệp địa phương mà rất nhiều khách thương ở những nơi khác cũng đăng kí gia nhập.Mặc dù ai gia nhập thương hội phải giao nộp hội phí mỗi năm, nhưng lợi ích cũng rất nhiều.Điều dễ thấy nhất là, chỉ cần ngươi có tên trong thương hội Dương Bình thì ở các thành phố của ngươi sẽ không xuất hiện sự cạnh tranh của các sản nghiệp cùng loại của thương hội Dương Bình.Nếu vấn đề này xảy ra thì thương hội Dương Bình sẽ toàn quyền đưa ra phán quyết.Nếu thương gia phạm quy không chấp nhận phán quyết, có khả năng phải đối mặt với sự trừng phạt của thương hội Dương Bình.

"Hán Tát đồng minh?"

Lương Hồng Ngọc khẽ đọc những chữ viết trên văn án. Hai ngày sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc, đại hôn củaTriển Minh và Lưu Huệ Lan sẽ được tổ chức, hôm sau nữa Âu Dương sẽ mang theo mười mấy người đến vùng Bắc của Liêu quốc. Mà Âu Dương cũng không tổ chức tiệc rượu cho Lương Hồng Ngọc, trực tiếp bảo Cam Tín thêm tên cô vào trong sổ hộ tịch, coi như xong chuyện.Lương Hồng Ngọc cũng vào ở trong nhà của Âu Dương.

Chỉ có điều, khi vào phòng, Âu Bình lại nói lời rất khách sáo:

"Lương cô nương, người không được bước vào phòng riêng của thiếu gia, đến nha hoàn cũng chỉ có thể quét dọn ở gian ngoài. Mọi thứ trong phòng này đều do tiểu nhân tới thu dọn và sửa sang."

Lương Triệu Ngọc vừa cười vừa hỏi:

"Có phải ta còn không bằng một nha hoàn?"

"Tiểu nhân không có ý này, đây là thói quen bất di bất dịch của đại nhân."

"Hán Tát đồng minh là một kiểu mô thức liên hợp giữa thương nhân các vùng với nhau. Mục đích là để bảo vệ lợi ích cho các thương nhân, lúc cần thiết có thể đoàn kết để tác động đến các chính sách của triều đình, đồng thời cũng tạo sự bảo vệ cho các thương gia đồng minh, chống lại sự xâm lược vật tư từ các thành viên ở bên ngoài khối đồng minh, tác động đến các loại vật giá...."

Âu Bình đưa tay đoạt lại văn án và nói:

"Lương cô nương, cô đùa quá trớn rồi đó.Mời!"

"Lẽ nào trước giờ chưa từng có người con gái nào bước vào căn phòng này?"

"Từng có hai vị quan nô do Hoàng Đế ban ơn cho đại nhân bước vào phòng này, nhưng cũng vì tự ý bước vào mà bị thiếu gia đuổi đi rồi."

Lương Hồng Ngọc thở dài và nói:

"Ngươi đừng quá đa nghi như vậy Âu Bình ạ, ta chỉ là có chút nôn nóng, rất tò mò không biết vì sao căn phòng mà thiếu gia ngươi làm chủ lại thiết kế rộng như vậy, bên trong đó chứa cái gì thế? Và lại, dù sao gì thì đại nhân cũng là phu quân của ta, cho dù ta chỉ là tiểu thiếp, nhưng ta vẫn có quyền được biết sinh hoạt thường ngày của đại nhân đúng không?"

"........Lương cô nương, nói thật với người, đây là phòng có chứa các phương tiện vui chơi, giải trí, thường ngày Triển đại nhân và Cam đại nhân cũng vào đó vui chơi. Nhưng trước khi đi, đại nhân đã dặn dò, người không phải là người nhà, thật xin lỗi."

Lương Hồng Ngọc cũng không để ý lời của Âu Bình, dù sao thì lời người ta nói cũng là sự thật không thể chối cãi:

"Vậy Huệ Lan tỷ có được tính là người một nhà không?"

Âu Bình gãi đầu:

"Cái này.... Phải ạ!'

"Nếu tỉ ấy dẫn ta qua đây thì sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.