Thiên Tống

Chương 161: Chương 161: Chương 126: Về Đông Kinh (2)




Âu Dương lắc đầu:

" Tư lão gia tử, không phải là ta cứng nhắc. Nếu như không có thương hiệu vàng của tiễn trang Dương Bình này..."

" Ha ha!"

Tư lão gia tử cười nói:

" Ở Liêu quốc, danh tiếng của tiễn trang Tư gia so với tiễn trang Dương Bình vang dội gấp trăm lần."

Âu Dương gật đầu:

" Không thể phủ nhận, nhưng theo sự hiểu biết của tiễn trang Dương Bình, phần lớn sản nghiệp của Tư gia đều là thực nghiệp. Phần lớn là cửa hàng, khế đất, quặng mỏ. Tài sản có thể lưu động như vàng hình như không nhiều lắm. Này muốn mở tiễn trang tất nhiên là cần một khoản lớn, một lần mở ra ít nhất phải năm nhà, xin hỏi Tư gia có dự trữ tiền mặt lớn như thế sao?"

" Cho nên chúng ta mới muốn cho tiễn trang Dương Bình nhập bọn. Nếu không Tư gia một người cũng đủ rồi."

Âu Dương cười nói:

" Lão gia tử, chuyện là như vậy. Liêu quốc đã có hai gã thương nhân có thực lực tự mình đến Dương Bình thương lượng về chuyện tiễn trang. Nhưng hình như không có được người như bên Tư lão gia tử ngài. Không phải là vãn bối nói khoác, lúc này nếu tiễn trang Tư gia và tiễn trang Dương Bình cùng nhau mở, cho dù danh tiếng Tư gia có vang dội hơn đi chăng nữa thì tiễn trang Dương Bình cũng sẽ có thể chống được đến cuối cùng. Tư lão gia tử sợ rằng không biết hiện tại số tiền bạc tiễn trang Dương Bình đang nắm giữ e là đã vượt qua tất cả sản nghiệp của Tư gia ở Kim, ở Liêu, ở Tống. Hơn nữa lại nói tiễn trang Dương Bình là do Tô Thiên tính toán, vạn nhất tiểu tử này đầu óc nóng lên định khế ước với nhà khác rồi.... A Cốt Đả đã từng tự mình gửi thư cho Tô Thiên, hi vọng ở bốn châu Liêu Dương, Suất Tân , phủ Hoàng Long, Trường Xuân cùng lúc mở tiễn trang. Vãn bối dốc hết sức để ngăn cản, A Cốt Đả lúc này mới bức bách Tư gia phải ở Đông Kinh khống chế bộ tộc Nữ Chân mở ít nhất bốn tiễn trang, để thuận tiện cho nhu cầu gửi tiền trong nội vụ, hấp dẫn thương nhân giao dịch, mà vứt bỏ giao dịch đồ vật."

Tư lão gia tử ung dung nói:

" Ngươi nên biết thương nhân có thực lực nhất Liêu, Kim là ai? Hơn nữa chiến loạn xảy ra, người chiếm lĩnh tiễn trang lúc nào cũng có thể thay đổi, duy độc chỉ có Tư gia ta là cho dù người nào là chủ đều có thể bảo vệ tiễn trang an toàn."

" Cũng là bởi vì điểm này cho nên chúng ta đang đợi ý kiến của Tư lão gia tử. Nhưng... Lão gia tử nên biết chuyện Liêu quốc mua vũ khí. Đây chính là lợi khí để chuyển bại thành thắng. Nếu làm tốt, có thể nói ít nhất người Nữ Chân không cách nào nữa tiến một bước ra khỏi thành trì. Tiễn trang Dương Bình lại có thể buông tha cho vùng đất nghèo nàn ở Kim quốc mà chuyên tâm kinh doanh tiễn trang ở Liêu quốc."

Tư lão gia tử lắc đầu:

" Vũ khí thì tốt, nhưng nắm quyền cũng đang trên tay Đại Tống. Ngày nào đó nói đứt liền đứt."

" Lão gia tử minh xét, vũ khí này là do vãn bối sản xuất, mà tiễn trang cũng cũng là phần của vãn bối."

"..."

Lão gia tử trầm mặc một lúc lâu nói:

" Để lão hủ suy nghĩ một chút, nhiều nhất là hai tháng lão hủ sẽ liên lạc với Tô Thiên."

" Vậy vãn bối xin đợi tin lành."

Trước khi rời khỏi phủ Lâm Hoàng, Da Luật Đại Thạch sai người mang đến một áo khoác da hổ, một thanh bảo kiếm sắc bén cho Âu Dương làm quà tiễn biệt, hơn nữa còn nói rõ đang có quân vụ nên không thể khoản đãi, đồng thời cảm tạ Âu Dương đã cung cấp vũ khí, hi vọng Đại Tống có thể hoàn toàn mở giao dịch vũ khí. Hắn là người thông minh, biết Âu Dương chắc chắn không phải là toàn bộ. Nếu có uy hiếp với Tống thì căn bản sẽ không được phê chuẩn mà bị mang đến Liêu. lúc này còn phải đi con đường ngoại giao, hắn đã công văn cho Thiên Tộ Đế, hi vọng Thiên Tộ Đế sẽ phái ra đặc phái viên đến Tống đàm luận chuyện nhập khẩu vũ khí.

Muốn nói cũng có căn cứ, căn cứ minh ước, hai nước là huynh đệ chi bang, bên này nhiều năm qua mọi người vẫn luôn bình an vô sự, chính là thành ý tốt nhất. Chỉ cần hỏi một câu, Tống hi vọng Đại Liêu là hàng xóm, hay là người Nữ Chân là hàng xóm, đáp án không cần nói cũng rõ. Liêu quốc gánh vác hậu quả chiến hỏa thiêu đốt, nhưng lại nguyện ý ra tiền mua sắm vũ khí, Tống triều giống như đã không có gì không thể bận tâm đáp ứng. Âu Dương bên này lên đường, Dương Bình nhưng lại như lâm đại địch. Bọn người Triển Minh thật không ngờ, nhân lực cùng vật lực đầu nhập vào lớn như vậy, ngay cả trục thôn sắp xếp điều tra cơ bản nhất đều làm rồi, nhưng không hề thăm dò được thân phận của Lương Hồng Ngọc này. Không tìm hiểu được thân phận thì cũng không biết được mục đích. Mà bên cạnh Âu Dương một tên nha dịch trở về nói Âu Dương căn dặn để Lương Hồng Ngọc và lễ vật cùng nhau tiến kinh, khiến cho bọn họ càng thêm khẩn trương.

Triển Minh nói:

" Từ mục đích suy ra, thứ nhất, là kẻ thù của đại nhân phái tới. Có khả năng nhất là Lưu Tứ Nữ ở Hàng Châu bây giờ. Trước đây, đại nhân từ trước đến nay không có tiếp xúc gì với Lương Hồng Ngọc, căn bản không hề cho nàng cơ hội động thủ. Mà bây giờ ở Đông Kinh, người chúng ta không có ở bên, cơ hội có ở khắp nơi."

Bạch Liên nói:

" Logic theo như đại nhân nói rất hợp lý. Hoàng Gia báo rất nổi danh, thân phận Huệ Lan tỉ nàng nhất định là biết, vì vậy lợi dụng Huệ Lan tỉ tiếp cận đại nhân. Nhưng không ngờ đại nhân lại không có hứng thú với sắc đẹp của nàng, vì vậy nghĩ tới dùng nỏ tay. Dấu diếm một phen, phác họa hình dạng, tự mình tạo ra hoặc là để cho đồng bọn chế tạo ở ngoài kia. Đông Kinh và đại nhân gặp mặt, sẽ tìm sơ hở mà giết đại nhân."

"Ừm!"

Triển Minh gật đầu:

" Mục đích thứ hai, là bên quan có người phái đến tìm kiếm đại nhân."

Cam Tín nói:

" Cũng vô cùng có thể. Hoàng đế đã từng đưa đến hai quan nô, bị đại nhân một mạch đuổi về, lúc ấy ta cũng cảm giác vô cùng không thỏa đáng, không loại trừ Lương Hồng Ngọc là người hoàng gia. Còn có một người đặc biệt điều Tông Trạch đến Hộ bộ, rồi sau đó lệnh hắn điều tra sổ sách Dương Bình. Tất cả mọi chuyện hiển nhiên là các đại thần muốn nắm thót của đại nhân. Mà chuyện Tông Trạch nắm được, lại được hữu ý vô ý hóa giải, bọn họ tất nhiên chưa từ bỏ ý định. Minh tra không được, vậy thì ám dò."

Triển Minh nói:

" Khả năng thứ ba, Lương Hồng Ngọc này có thể đúng là đến ám sát hoàng thượng. Ở Dương Bình không nhìn thấy cơ hội, mà đại nhân lại đồng ý mang nàng đi tham gia thọ yến của Thái tướng. Lại thêm nỏ tay nàng giấu trong người nhưng có thân phận che dấu sẽ không bị kiểm tra, liều chết hành thích, cũng là một chuyện đơn giản."

" Nếu như nói thế thì, cho dù là trạng nguyên, cho dù là thân tín hoàng thượng, đại nhân tội liên đới không chém cũng ít nhất phải lưu đày, hơn nữa những đại thần kia sẽ không bỏ qua cho đại nhân."

" Giả thiết trên đều nói rất chính đáng, còn một giả thiết nữa."

Triển Minh nói:

" Đó chính là Lương Hồng Ngọc nói đều là nói thật, nàng trên đường là trùng hợp té ngã trước mặt phu nhân ta, nàng đến huấn luyện quán trùng hợp ngày đó có người quên nỏ tay. Trùng hợp không có người biết sự hiện hữu của nàng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.