Thiên Tống

Chương 182: Chương 182: Chương 135: Bắt cóc (2)




Nhà Âu Dương thuê hai nha đầu quả thật rất được việc, hơn nữa rất trung thành với Lương Hồng Ngọc. Âu Dương ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng nắm chắc. Nhà này hiện giờ đã chỉnh tề sạch sẽ hơn rất nhiều, các loại đồ ăn cũng ngon miệng hơn rất nhiều. Lương Hồng Ngọc đã bắt đầu học tập xem bản thảo, nàng làm người không hống hách, cũng không phải là người khó chiều. Nhưng so với Lưu Huệ Lan lại nghiêm khắc hơn vài phần, đồng thời trí nhớ rất tốt, tháng trước đã theo dõi đưa tin, mà không kịp thời ra bản thảo, nàng đều nhớ kỹ trong lòng. Gặp qua phóng viên một lần đều có thể gọi được tên cả. Hơn nữa tâm tư tinh tế, có thể từ trong hành văn đọc được tỉ lệ trôi chảy của tin tức, các phóng viên đều thán phục.

Mặt khác Lương Hồng Ngọc cũng bắt đầu đi công tác, cũng không xa, chính là bốn châu quanh thân, mỗi tháng sẽ đi một chuyến. Nhưng qua qua lại lại mỗi tháng sẽ có thời gian nửa tháng không thể ở trong nhà. Lúc một mình Âu Dương liền cảm thán, nữ nhân mà thiếu phụ luống tuổi có chồng thì mình không thích, nữ nhân là người ham sự nghiệp, sao mình cũng không thích?

Hoàn Nhan Lan đã được đưa về Kim quốc, mà tiền chuộc ba thuyền da lông, trân châu, nhân sâm trị giá hơn 20 vạn xâu của Kim quốc cũng khiến Âu Dương rất thoả mãn. Theo Lưu Huệ Lan giảm bớt công việc mỗi ngày, Lương Hồng Ngọc rốt cuộc cũng không đi đất ngoài nữa, chuyên tâm phụ trách công việc phó tổng biên. Tình cảm của hai người ngược lại ngày càng sâu sắc, từ ân nghĩa vốn có đến tình yêu nam nữ bây giờ.

Mà Âu Dương cũng không thanh nhàn, hiện giờ trọng điểm đều ở phương diện xưởng quân. Trương Huyền Minh mỗi tháng đều xuống thị sát một hai lần. Hoàng đế cũng phái Nội vệ đến Dương Bình xem tiến độ xưởng quân, ba phương đều vô cùng coi trọng trận chiến năm sau.

Hết thảy đều thuận lợi, Âu Dương vểnh chân trên công đường, tay trái trà tay phải xem công văn thông lệ mỗi tháng, vẫn rất tự tại. Hiện giờ công đường rất quạnh quẽ, một loạt phòng xung quanh nha môn đều mua để sửa thành địa điểm văn phòng. Cơ bản không tốn tiền, xây dựng thêm thành mới là dùng khế ước đất để đổi, có khế đất cùng cư dân xung quanh điều chỉnh phòng ốc, rất nhanh sản nghiệp phụ cận liền quy nạp vào sản nghiệp tư nhân của Âu Dương, đương nhiên là tính chất văn phòng, Âu Dương còn tính để thuê. Hành động này đã qua mức hành chính huyện thị hai ba cực của Trung Quốc. Thống nhất một loạt cửa hàng mặt tiền, cửa có treo đơn vị, còn cả biển viết rõ hạng mục cửa hàng này làm. Cho dù là cáo trạng, cũng sẽ có người đi làm. Trừ phi là nóng đầu muốn tới gõ trống nha môn.

Đương nhiên, dựa theo quy củ, nha môn vẫn phải mở, hiện giờ công đường liền giống như văn phòng tư nhân của Âu Dương, ngoại trừ nha dịch canh cửa ngẫu nhiên trò chuyện hai câu ra, không ai tới quấy rầy. Không thể trách Âu Dương lười, không ít vụ án Âu Dương là rất mơ hồ.

Tỷ như có một bà mẹ chồng tới tố cáo người vợ, nói nàng mưu hại chồng. Tuần hỏi nguyên nhân, hóa ra là con trai bà hai ngày chưa về, mà trước kia từng cãi nhau với người vợ, mẹ chồng liệt kê từng con dâu từng việc con dâu đối đãi bạo lực con trai. Vì vậy Âu Dương dẫn nha dịch ra ngựa, dùng dấm chua rửa sạch cả căn phòng, không phát hiện vết máu, dựng phòng sau núi tra đất mới. Sau đó tiến hành thăm viếng cả thôn, cũng không phát hiện một cọng lông nào. Giằng co sau hai ngày, nam nhân kia lại lắc lư về nhà, hóa ra là đi vào kỹ viện tìm tình nhân. Âu Dương hỏi han bà mẹ chồng, bà mẹ chồng liền thừa nhận, nàng nói con mình bị nhà vợ độc đánh chỉ là nói dối, mà nàng lập những lời nói dối này, vì muốn nha môn giúp tìm con trai về.

Còn cả mấy án kiện khiến Âu Dương dở khóc dở cười, vì vậy thiết lập tổ hình sự, nhận được báo án hình sự, lập tức có người đi xác nhận. Án sát thương sẽ có người tiến hành ước định cùng điều tra sát thương, án mạng thì do Triển Minh hoặc Âu Dương đi điều tra. Cứ vậy, Âu Dương cùng Triển Minh liền thoải mái hơn rất nhiều.

Người bình thường bây giờ cũng không đi quấy rầy công đường, nhưng hôm nay lại có người đến. Nha dịch thường trực báo cáo:

“Đại nhân, có một thương nhân Lư Châu tên Lý Đức Tài cầu kiến.”

Âu Dương uống một ngụm trà nói:

“Làm ăn thì tìm hiệp hội thương nghiệp, bị trộm bị cướp tìm Hình đường.”

“Dạ”

Nha dịch ra ngoài cửa, qua thời gian nửa chén trà lại trở về báo cáo:

“Đại nhân hắn quỳ gối ở đó không đi.”

Đm, quấy rầy tâm tình tốt của mình, Âu Dương nói:

“Bảo hắn vào.”

“Dạ”

Người tên Lý Đức Tài kia vừa vào liền bùm một tiếng quỳ trên mặt đất hô:

“Đại nhân, cứu mạng”

“. . .”

Âu Dương để công văn xuống hỏi:

“Bị cướp hay bị trộm, hay là có người muốn lừa bán ngươi?”

“Đại nhân, có người muốn hại thảo dân.”

“Hại ngươi? Ai vậy? Có tin đe dọa sao? Có người chứng nhận đe dọa chứ?”

Lý Đức Tài nói:

“Là Trịnh Bình ở Lư Châu.”

“Huynh đệ à, vụ án Lư Châu ngươi chạy tới Thọ Châu? Thọ Châu là đường tây bắc Kinh, Lư Châu là đường tây Hoài Nam. Khác nhau rõ mà, ngươi cáo ta, ta ngược lại đề nghị ngươi đi cáo Ngự trạng khá phù hợp.”

Âu Dương Tâm nói trong lòng:

Ngươi rảnh quá nha, chẳng lẽ thấy bổn quan anh tuấn tiêu sái nên vượt trăm dặm chạy tới chiêm ngưỡng? Hoặc là thấy Âu Dương ta dễ khi dễ?

“Đại nhân, hãy nghe ta nói.”

Lý Đức Tài thấy Âu Dương không bảo mình đứng lên, cũng chỉ quỳ gối chảy nước mắt nước mũi kể hết mọi chuyện. Hóa ra Lý Đức Tài này là làm nghề dệt ở Mai huyện Lư Châu. Lần trước hội hiệp đàm thương mậu Dương Bình cũng tới tham gia, hơn nữa còn thanh toán phí năm của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình ở đó. Về sau người hiệp hội thương nghiệp dẫn hắn đi thăm một số nhà xưởng, sau khi trở về cũng học người ta tiến hành cải cách mở rộng kinh doanh. Vốn có tiền cảnh phát triển, thật không ngờ Lư Châu cũng có một xưởng dệt thương nhân tên Trịnh Bình, hắn là cháu của 'Tiết Độ Sử Lưu Hậu' đường tây Hoài Nam, thấy Mai huyện chiếm đoạt thị trường Lư Châu, còn uy hiếp đến địa bàn của mình, vì vậy cấu kết Thông phán Lư Châu dùng tội danh vu khống giam Lý Đức Tài, lợi dụng quan hệ khiến tất cả xưởng in nhuộm trong Lư Châu không cung cấp tài liệu in nhuộm, hơn nữa bảo tri huyện Mai huyện dùng lý do không danh thuế phẩm hàng dệt, cự tuyệt để hắn tiêu thụ ở trên chợ. Cuối cùng sau khi Lý Đức Tài ra ngoài phát hiện, hàng phẩm của mình tích ép, không trả được lương của bọn công nhân, liền tố cáo quan. Huyện lệnh Mai huyện đã niêm phong xưởng dệt, ít ngày nữa đem đấu giá xưởng dệt để gán nợ.

“Đứng lên đi, qua bên ngồi.”

Đây không phải bảo vệ địa phươn, mà là quan * thương * câu * kết điển hình. Âu Dương sau khi suy nghĩ hỏi:

“Ngươi gia nhập hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, sao không đi tìm người hiệp hội thương nghiệp trước.”

“Tìm rồi, bọn Tô lão gia nói, nếu như ở Thọ Châu coi như xong, nhưng ở Lư Châu họ cũng không tiện nhúng tay. Thảo dân bị buộc không có cách gì, đành phải tới phiền đại nhân làm chủ cho thảo dân.”

Bo bo giữ mình. Âu Dương căn dặn:

“Người đâu, mang Lý chưởng quỹ xuống dưới nghỉ tạm, mặt khác báo xuống dưới, tối mai họp hiệp hội thương nghiệp.”

“Dạ”

. . .

Tối hôm sau, hơn mười đại gia Dương Bình của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình vừa nghe Âu Dương họp vì chuyện này, đều hai mặt nhìn nhau. Tô lão gia nói trước:

“Đại nhân, việc này chúng ta đều biết cả. Nhưng thứ nhất việc ở Lư Châu, thứ hai còn liên quan đến đến quan to tứ phẩm, thứ ba việc này chúng ta cho dù muốn giúp, cũng không có cách nào. Thứ tư, Lư Châu vẫn tương đối chiếu cố với hiệp hội thương nghiệp Dương Bình chúng ta.”

“Đều nói như vậy.”

Âu Dương lắc đầu:

“Các ngươi đều không nghĩ tới có một ngày việc này rơi xuống đầu các ngươi thì sao? Các ngươi có nghĩ tới một ngày nào đó ta điều nhiệm, hoặc chết rồi, cũng có người cấu kết quan phủ thôn phệ tài sản các ngươi như vậy thì phải làm sao? Cả đám đều lo lắng đến ích lợi của mình, lại không nghĩ tới, việc này không phải Vương Đức Tài không may, mà là Vương Đức Tài khiến người ta đỏ mắt. Ta lúc ấy tổ kiến hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, mục đích chính là muốn mọi người đoàn kết. Các ngươi từng xem con kiến qua sông chưa? Từng con bò qua đều bị nước sông cuốn đi, nhưng đoàn kết qua sông, hy sinh bộ phân nhỏ con kiến, nhưng đại bộ phận con kiến vẫn còn sống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.