Về sau, khi Triệu Ngọc nghe được chuyện này, nàng bắt đầu hiểu vì sao Âu Dương thà chết cũng không chịu cưới Tiểu Thanh, bởi vì Tiểu Thanh trong mắt Âu Dương chỉ là một phế nhân. Triệu Ngọc tán thành với cách làm này của Âu Dương, lúc còn nhỏ, nàng cũng đã bó chân mấy lần, sau đó đau tới mức không sao chịu nổi mới từ bỏ.Nàng cũng không sao tưởng tượng được các nữ tử này vì sao lại có thể kiên trì đến như vậy. Nhưng do tục lệ trong dân gian, nên nàng cũng không tiện can dự quá nhiều, nàng cũng không muốn làm khó Âu Dương, vì dù sao thì chuyện này cũng là tâm nguyện sâu trong lòng nàng. Sau đó nàng còn nghĩ có nên lần lượt giáng cấp cho các cáo mệnh phu nhân không.
Âu Dương cũng không quá để bụng chuyện mấy nữ tử thích bó chân, nhưng hắn lại nghĩ đến Tống Huy Tông. Tục ngữ nói: Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, người ta tốt xấu gì cũng là Hoàng Đế của tiền triều. Cũng không biết một năm qua hắn đã làm bao nhiêu chuyện xấu gì rồi.
.........
Quả nhiên, Âu Dương đoán không sai, một năm qua Tống Huy Tông đã biến mình trở thành chúa của đất Dương Bình, nhạc phụ của hắn càng làm ra nhiều chuyện điên rồ và càn rỡ hơn. Trước hết là Tống Huy Tông bảo lão bắt những người ở trong tòa nhà cũ đã kiến thiết lại thành học đường rời đi, sau đó bắt đầu mua chuộc toàn bộ gia đinh ngày trước, tính toán lại các điền sản mà mình đã bị tịch thu. Chuyện này ầm ĩ đến cả châu lị, châu lị làm việc rất công chính, nói rằng những thứ này đều không phải là tài sản của Lưu gia, đã sung vào của công cả rồi, thân phận hoàng thân quốc thích của Lưu Tứ Nữ cũng đã bị tước bỏ, dân thường mà lại đi kiện cáo vượt cấp, nên bị đánh hai mươi gậy.
Kế này không được, Lưu Tứ Nữ lại bày ra kế khác.Theo quy định mà tổ tiên đặt ra, lấy danh nghĩa của Tống Huy Tông làm yếu địa, nhưng nha môn cũng không thèm đếm xỉa tới.Lưu Tứ Nữ nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng đã mở một sòng bạc ở Dương Bình. Chiêu này thì lão làm đúng rồi, một là huyện dịch không có biện pháp dẹp yên, hai là ở Dương Bình cũng không có sòng bạc, thế là sòng bạc của lão thành độc nhất vô nhị. Người có tiền ở Dương Bình lại nhiều, kiếm tiền dễ như nước chảy.Cũng vì động thái này của lão mà sòng bạc ở Dương Bình như khơi đống tro tàn vậy.Trước khi Âu Dương trở về, đã có sáu sòng bạc của sáu gia đình mở cửa kinh doanh.
Mà Âu Dương vừa rời khỏi Đông Kinh, thì sáu sòng bạc ấy, trong đó có cả sòng bạc của Lưu Tứ Nữ cùng nhau đóng cửa.Ai cũng biết là không ai có thể đánh bạc qua Âu Dương. Vì vậy mà mỗi người gom lấy một khoản tiền lớn rồi giấu trộm ở trong nhà.
“Các ngươi mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền?”
Âu Dương quát lớn:
“Chuyện xảy ra như thế mà đến một lá thư các ngươi cũng không viết cho ta là sao hả?”
“..........”
Mấy nha dịch liên quan ở dưới công đường, còn có Triển Minh và Cam Tín nữa, không ai nói được lời nào. Cam Tín bạo gan lên tiếng:
“Đại nhân, chuyện ở trong huyện dịch quá nhiều, sau người ta có Thái Thượng Hoàng chống lưng, ty chức chỉ là một người mang trên mình tấm áo rách, Triển đại nhân lại là quan võ.Huyện lị cũng không muốn rước phiền phức vào mình, nên chúng tiểu nhân cũng hết cách.Vả lại quân vụ của đại nhân ở Tây Bắc là quan trọng hơn cả, chúng tiểu nhân nào dám vì một chuyện nhỏ thế này mà phiền đến đại nhân chứ.”
“Uhm.....”
Dù sao thì lời này của Cam Tín cũng khá lọt tai. Âu Dương nghĩ một lát rồi rút ra một lệnh bài và nói:
“Giải Lưu Tứ Nữ đến công đường, ngoài ra hãy dặn dò kẻ dưới, nếu ông chủ của năm sòng bạc kia muốn chạy trốn, thì bắt toàn bộ từ già đến trẻ, cả người dắt súc vật cũng không tha cho ta.”
“Vâng!”
Triệu Minh nhận lệnh rồi hỏi tiếp:
“Đại nhân, việc này xếp vào tội danh gì đây?”
“Tội danh?Cần phải nói rõ tội danh với bọn chúng sao?”
Âu Dương nói:
“Cứ bắt người trước cái đã, lúc trở về ta sẽ soạn cho chúng một tội danh.”
“Vâng.”
Triển Minh điểm binh:
“Ngươi, ngươi dẫn người đến coi chừng.... còn ngươi, ngươi thì đi với ta.”
“Vâng!”
Cam Tín thấy Triển Minh đã rời đi rồi mới hỏi:
“Đại nhân, tội danh gì thế?”
Âu Dương lật giở cuốn luật Đại Tống và suy nghĩ:
“Ta đang nghĩ đây.”
Cũng không thể bảo chúng là ném rác bừa bãi được đúng không nhỉ?
Âu Dương vẫn còn chưa nghĩ ra được tội danh gì thì Triển Minh dẫn người về rồi nói:
“Lưu nương nương đang chắn ở cửa, mắng chúng tiểu nhân là.... Con chó theo đuôi của đại nhân.”
“Haha.”
Âu Dương lại cầm lệnh bài đưa cho Triển Minh và nói với vẻ mừng rỡ hết biết:
“Tội chống người thi hành công vụ, bắt Lưu nương nương vì tội che giấu tội phạm mà chống người thi hành công vụ, có câu thiên tử phạm pháp, xử như thứ dân, bắt hết về cho ta.”
“Cái này...”
Lí do này Triển Minh cảm giác nó khiên cưỡng thế nào ý. Tuy là có chống người thi hành công vụ thật, nhưng là vì người đến bắt người và tịch thu tài sản của người ta nên người ta mới có ý chống lại người đó chứ. Còn nữa, Lưu nương nương kia người nói bắt là bắt, thì người cũng thật không biết vuốt mặt nể mũi đi.
Cam Tín nháy mắt với Triển Minh một cái, Triển Minh vội tiếp lệnh:
“Vâng!”
.............
Người đã được bắt về rất nhanh chóng.Cũng không thẩm vấn gì hết, lập tức tống vào nhà giam. Âu Dương đang ở trong thư phòng dùng chân để viết thư, thấy Cam Tín đang trợn mắt há hốc mồm, miệng lắp bắp:
“Đại.... Đại nhân, người.... người đang vu cáo bọn họ cấu kết buôn lậu với Kim quốc?”
“Không được sao?”
Âu Dương nói:
“Cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, huống chi là miệng quan hai lưỡi chứ. Ta dựa vào cái gì mà không thể vu cáo cho chúng.”
“Nhanh như vậy.”
Ngoài đương kim Hoàng Đế ra, Âu Dương thực ra vẫn rất thích Tống Huy Tông. Ở hậu thế, người này chính là một bậc thầy về thư pháp, cũng là một nghệ thuật gia. Sấu kim thể* của Tống Huy Tông qua một nghìn năm vẫn là độc nhất. Người có thiên phận như vậy mà lại không ngoan ngoãn làm một nhà nghệ thuật, để lại nhiều tác phẩm quý giá cho con cháu đời sau, dạy thêm nhiều học trò giỏi, để văn vật mấy nghìn năm sau cũng không mất đi giá trị của nó.Người có thiên phận như thế mà ngày nào cũng vì kẻ tiểu nhân như Lưu Tứ Nữ rước phiền phức vào mình. Tiếc là Âu Dương đã hạ bút và nói:
“Thu nó lại, nghênh giá.”
*Sấu kim thể - 瘦金体”, là một thể chữ trong Thư pháp, là loại Chính Khải do Tống Huy Tông Triệu Cát sáng tạo ra trên cơ sở học theo lối chữ của Nhị Tiết đời Đường. Đặc điểm của thể chữ này là: kết thể chữ hơi dài, đường nét gầy guộc mà cứng cỏi. Thể chữ này là một trong những phong cách độc đáo của nghệ thuật Thư pháp.
“Vi thần tham kiến Thái Thượng Hoàng.”
Âu Dương nói:
“Mời người ngồi.Mau đi pha trà.”
“Miễn đi.”
Tống Huy Tông sắc mặt thâm trầm, hỏi:
“Âu đại nhân là Trạng Nguyên, có biết đến cái gọi là hổ lạc Dương Bình bị chó ức hiếp hay không?”
Người này cố ý nói Bình Dương thành Dương Bình.
“Cái này... cảnh nội Dương Bình thường xuyên có hổ dữ tới lui, nhưng đều đã dùng hỏa dược đuổi vào trong rừng núi thâm sâu rồi.”
Âu Dương giả vờ ngu ngốc và nói bừa một câu, sau đó nói:
“Không biết Thái Thượng Hoàng đích thân đến đây là có gì muốn dặn dò ạ?”
“Âu đại nhân đang giả ngu với ta đó sao?”
Tống Huy Tông hỏi:
“Vì sao đại nhân lại cử người đến bắt nhạc phụ và ái phi của cô gia?”
“Lưu nương nương vì nhục mạ quan sai, kiên quyết chặn cửa phòng không cho quan sai vào bắt Lưu Tứ Nữ, phạm vào tội che giấu tội phạm.”
“Vậy Lưu Tứ Nữ phạm vào tội gì?”
“Cái này.... Vi thần đang chuẩn bị thăng đường xử án, hay là Thái Thượng Hoàng cùng đến quan thẩm với thần?”
“Được, Cô gia cũng đang có ý này.”
.................
Lưu Tứ Nữ quỳ trên mặt đất, còn Lưu nương nương thì lại có chỗ để an tọa. Vốn dĩ với thân phận của mình thì Lưu Tứ Nữ cũng sẽ có chỗ ngồi, nhưng đó là chuyện trước kia, còn giờ sớm đã bị giáng xuống làm thường dân rồi. Âu Dương cầm kinh đường mộc gõ một cái và quát:
“Lưu Tứ Nữ, ngươi có biết tội của mình không?”
Lưu Tứ Nữ còn chưa đáp thì Lưu nương nương đã nhảy cẫng lên như giẫm phải đinh, chỉ tay vào mặt Âu Dương và mắng:
“Tên họ Âu kia, ngươi đắc thế thì ngươi cũng cần phải đuổi cùng giết tận như thế chứ? Đây rõ ràng là càn khôn sáng chói, một tên quan tép rui như ngươi mà cũng dám bắt tụi ta, quả là khi quân phạm thượng. Ngươi không sợ trời xanh có mắt, ngươi chết cũng không được chết tử tế sao?.........”
Âu Dương cũng không nóng, nhàn nhã tựa vào ghế mà thưởng thức cái uy của người đẹp.Phải nói là diễm phúc của Tống Huy Tông này cũng không tệ, Lưu nương nương đúng là vưu vật trong nhân gian.
Ước chừng khoảng mười phút trôi qua, Lưu nương nương mới thôi không mắng chửi nữa, hung hăng trút hết nộ khí bao nhiêu năm qua trong lòng mình nên hết sức vui vẻ và sảng khoái. Âu Dương ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó lại gõ kinh đường mộc một cái và quát lớn:
“Mặt trời sắp lên trên đỉnh đầu,chắc giáp Ngọ rồi, giải phạm nhân về lại phòng giam. Bãi đường.”
Tống Huy Tông giận dữ nói:
“Âu Dương..........”
“Thái Thượng Hoàng, cơm trưa vẫn nên ăn chứ, ngộ nhớ có người nói vi thần bạc đãi Lưu nương nương, không cho người ăn cơm thì không hay cho lắm.”
Âu Dương phất tay:
“Bãi đường, các ngươi còn ngây ra đấy làm gì?”
“Uy vũ!”
Các nha dịch ở công đường vội hô hiệu tử.
Lưu Tứ Nữ và Lưu nương nương lại bị giải về nhà giam.Lưu Tứ Nữ là bị giam giữ.Còn Lưu nương nương là tạm giữ lại để tra xét.Theo quy định, việc mà Lưu nương nương làm có thể được xem là người có tước vị mà phạm tội, xin được tạm giữ. Chờ sau khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng sẽ giao bản án đến cho châu lị, châu lị cũng không giải quyết được thì sẽ gửi đến kinh thành, chờ kinh thành đưa ra phán quyết.
Do vậy mà công đường chỉ còn lại Tống Huy Tông và hai tên nha dịch trực cổng. Tống Huy Tông nhất thời có chút xấu hổ.Rời đi sao? Vậy thì chiều lại phải chạy đến một chuyện nữa, nhìn dáng vẻ của Âu Dương đó, nếu mình mà không đến thì hắn sẽ không chịu thăng đường xử án. Cứ từ từ giam giữ, từ từ tra xét. Cứ vòng vo tam quốc như thế thì có mà thêm phiền phức. Mà không đi... thì hắn cũng sẽ không giữ mình ở lại dùng bữa. Suy đi tính lại, tốt nhất là không về nhà nữa, cứ đi ra khỏi công đường kiếm chút gì ăn tạm là xong. Hai tên nội thị vệ do Triệu Ngọc phái đến cũng không thể hiện bất kì ý kiến gì, dù sao thì Tống Huy Tông đi đâu, bọn họ cũng đi theo đến đó.
Buổi chiều, Tống Huy Tông không ngừng thúc giục nên Âu Dương lại tiếp tục thăng đường xử án.
Lần này thì Lưu nương nương không thèm ngang ngược nữa, chỉ thầm mắng, nói không đúng người ta lại cho đi uống trà chiều bây giờ. Vả lại bà ta cũng nhìn ra, Âu Dương căn bản không có lòng dạ mà để ý đến những lời lẽ ác độc của mình, mình lại cứ rống miệng lên cãi thì đúng là tốn nước bọt, khiến cha mình phải ăn một bữa cơm thừa canh cặn.
Âu Dương gõ kinh đường mộc và quát:
“Lưu Tứ Nữ, ngươi có biết ngươi phạm tội gì không?”
Lại quay về cái câu hỏi hồi sáng.
“Thảo dân không biết.”
“Ngươi còn nói là ngươi không biết, sáng nay có người nhét một bức thư ở công đường, là thư mà đoàn sứ giả Kim quốc viết gửi cho ngươi. Ngươi giỏi thật đấy Lưu Tứ Nữ, ngang nhiên cõng rắn cắn gà nhà, cùng kẻ địch tư lợi.Ngươi đáng tội gì đây?”
Âu Dương phất tay:
“Lấy ra cho hắn xem.”
Lưu Tứ Nữ xem mấy lần rồi kinh hãi nói:
“Oan cho thảo dân quá, nhất định là có người vu oan giá họa cho thảo dân.”
“Chứng cứ ở ngay trước mặt, ngươi còn dám không nhận tội.Người đâu, mang đại hình đến đây.”
Lưu nương nương vội nói:
“Ngươi.............”
“Nương nương, bản huyện chỉ làm việc theo quy tắc mà thôi. Thái Thượng Hoàng cũng rõ, nay điêu nhân rất nhiều, nên đều phải dùng đại hình trước, xem tình hình như thế nào rồi mới nói tiếp.”
Mấy tên nha dịch ở đây thì loạn hết cả lên.Đại hình? Hình cụ đều đã hỏng hết cả rồi, lẽ nào lại tạm thời làm theo yêu cầu? May sao có một tên nha dịch từng trải, nói đại hình nhưng lại không nói rõ là đại hình gì, nên lập tức làm mười cây trúc nhỏ và mang vào.Cái này pháp luật người ta gọi là tháp châm, thường để dùng cho các nữ phạm nhân.
“Thảo dân bị oan.”
Lưu Tứ Nữ sợ hãi, quỳ trên mặt đất nói loạn cả lên, cuối cùng ôm lấy chân của Thái Thượng Hoàng mà khóc lớn:
“Thái Thượng Hoàng, ta quả thật là bị oan mà.”
Tóng Huy Tông nói:
“Âu đại nhân, vụ án này vẫn chưa được điều tra làm rõ, nói không đúng sẽ bị gán vào tội vu cáo. Sớm dùng đại hình như thế, cô gia cho rằng không hợp lẽ chút nào cả.”
“Uh.....”
Âu Dương thấy cũng có lý bèn gật đầu, sau đó khoát tay, cho người lôi Lưu Tứ Nữ trở lại công đường, gõ kinh đường mộc một cái nữa rồi quát:
“Lưu Tứ Nữ, bản huyện hỏi ngươi, nếu trong lòng người không có điều khuất tất, sao lại chống người thi hành công vụ?”
“Việc này không can hệ gì đến cha của ta.”
Lưu nương nương nói:
“Là ta không để cho đám quan sai vào cửa.”
“Người đâu, tạm giam Lưu nương nương.”
Lưu nương nương vội hỏi lại:
“Tạm giam cái gì mà tạm giam?”
Âu Dương giả bộ ngạc nhiên:
“Lưu nương nương cản trở công vụ, bao che cho người thân, nhục mạ quan sai. Lưu nương nương cũng nhận tội rồi, theo lý thì phải tạm giam chứ sao.”
“Ta.... Ta đâu có nói vậy.”
Âu Dương ra vẻ khó xử:
“Tốt nhất là hai người nên thương lượng lại xem, rốt cuộc là ai nhục mạ quan sai và chống người thi hành công vụ?”
“Cái này.........”
Lưu nương nương và Lưu Tứ Nữ bốn mắt nhìn nhau. Âu Dương quẳng cho họ một vấn đề nan giải rồi. Với thân phận của Lưu nương nương thì mắng nhiếc quan sai cũng không phải là chuyện gì to tát.Nhưng nếu dính vào tội thông đồng với ngoại quốc bán nước cầu vinh thì to chuyện rồi.Trong chuyện này lại còn có một vấn đề hết sức rối rắm, đó là cho dù có chứng minh được Lưu Tứ Nữ bị người ta vu oan giá họa đi chăng nữa, thì Lưu nương nương cũng sẽ bị tạm giam, khẩu cung của bà sẽ được giao đến phủ Tông Nhân ở Đông Kinh.Phủ Tông Nhân nhất định sẽ có sự xử phạt tương ứng. Dù sao thì quan địa phương cũng đã gửi công văn chính thức nói Lưu nương nương can thiệp vào chuyện của hình ngục địa phương, họ không thể xem như không có chuyện gì được. Tội danh này nói không chừng sẽ bị tước mất danh phận. Xét cho cùng thì chuyện nội cung can dự vào việc ngoại chính, là một điều hết sức cấm kị.
Bên này còn có một cái bẫy khác, nếu Lưu Tứ Nữ sốt ruột thay cho ái nữ, nói là do bản thân làm.Thì Âu Dương sẽ gọi Triển Minh ra đối chứng.Chứng minh Lưu Tứ Nữ ở công đường mà dám cho khẩu cung giả.Theo quy tắc thì đánh trước rồi nói tiếp.