Âu Dương hỏi:
“ Mà nay danh vọng của bệ hạ tất nhiên không có vấn đề, nhưng đổi Đồng Quán thì người nào đi Tây Lộ giám quân đây?”
“ Trẫm tính toán hợp Tây Lộ vào với Đông Lộ.”
Triệu Ngọc nói:
“ Hàn Tướng quân dâng tấu chương, triều đình binh lực phân phối thiếu hụt. Đông Lộ Tây Lộ vốn là phòng người Liêu. Ngựa hậu cần là được ưu tiên phân phối, mà Tây Lộ còn lại là nơi trọng yếu nhất, đóng gần năm mươi vạn cấm quân. Nhưng vài chục năm nay, biên cảnh Tống Liêu từ trước đến nay đều hòa hợp. Ngược lại bên Tần Phượng Lộ vật tư binh lực phân phối ít nhất, chiến sự lại liên tục.”
Triệu Ngọc nói:
“ Ý tưởng của Hàn tướng quân là ... tạo ra một góc cạnh. Tần Phượng Lộ bây giờ đổi tên thành Tây Bắc Quân Lộ là một điểm, Đông Hà Bắc, Tây Hà Bắc là một điểm, Đông Kinh cùng với Vĩnh Hưng Quân Lộ là một điểm. Tây Bắc quân lộ chiến tuyến dài, một khi người Tây Hạ trở mặt, Vĩnh Hưng quân lộ cùng với Đông Kinh hoàn toàn có thể cùng Tây Bắc quân lộ cùng nhau đuổi người Tây Hạ. Hơn nữa không thể không phòng Thổ Phiên, điểm Hà Bắc tiến vào Tây Hạ này, Tây có thể đi Thổ Phiên, chính là góc quan trọng.”
Âu Dương lắc đầu:
“ Cái này vi thần không hiểu. Có điều nếu như vậy, phòng ngự ở Hà Bắc dường như yếu kém một chút.”
“ Hàn tướng quân nói, người Liêu không đến thì thôi. Một khi vào được Hà Bắc, quân tướng phía đông Hà Bắc chậm rãi hướng về Vĩnh Hưng Quân Lộ từ mặt Tây áp sát vào bao vây lấy địch, sau khi người Liêu tiến vào Hà Bắc, Vĩnh Hưng quân lộ từ Nam lên Bắc chặn đường bọc đánh. Đồng thời từ Tây Bắc quân lộ thẳng đến phủ Đại Đồng, như thế lực lượng từ tam quân không những có thể bao vây lấy địch, còn có thể thừa thế bắt lấy mười sáu châu Yến Vân.”
Triệu Ngọc nói:
“ Nhưng trẫm thấy, Hàn Tướng quân quá mức cẩn thận. Mà nay Tây Hạ trong vòng năm năm sẽ không có lực tái chiến. Liêu Kim vốn dĩ hay đối đầu nhau, vốn là kẻ thù truyền kiếp, có thể nói không chết không thôi. Người Liêu ít khả năng sẽ động tâm tư với Đại Tống. Trong năm Chính Hòa, bốn đường tinh nhuệ đông, tây, Vĩnh Hưng, Tần Phượng cùng nhau công Tây Hạ, bên trong không phòng như thế mà người Liêu lại chưa từng xuất chinh công kích với Tống. Huống chi hắn hiện tại thù trong giặc ngoài như thế.”
Âu Dương cẩn thận nói:
“ Bệ hạ, vi thần có phải là biết quá nhiều?”
“ Không nhiều lắm. Trẫm đã nhìn ra, cuộc chiến này không có tiền không được. Tây Bắc quân lộ làm trẫm mở rộng tầm mắt, mấy châu Sa, Qua kia trẫm vốn cho rằng nhất định sẽ nổi sóng gió dữ dội. Nhưng không ngờ thương nhân vừa đến đã khiến dân bản xứ người người đều có việc làm, mỗi người có tiền có lợi nhuận, nhà nhà có cơm ăn. Triều đình làm không được, triều đình phần lớn là trấn an, lấy tiền lấy lương để trấn an. Mà còn thương nhân thì có thể xây dựng sản nghiệp để dân bản xứ làm việc, rồi sau đó lấy làm việc tay chân đổi tiền và đổi lương thực. lúc này dân bản xứ đối với tân triều đình tất nhiên là có kháng cự, còn muốn làm bậy tác loạn để vòi ít tiền và lương thực của triều đình, nhưng cũng không kháng cự với thương nhân. Cho nên trẫm cảm thấy có một số việc thương nhân ra mặt so với triều đình ra mặt tốt hơn rất nhiều.”
“ Bệ hạ nói phải. Thương nhân trục lợi, Tống đối với bọn họ tốt là được rồi, bọn họ cũng tất nhiên sẽ vì Đại Tống làm chút việc. Mà nay Tây Bắc quân lộ là một thị trường thật lớn. Không chỉ là con đường tơ lụa mà còn có lao động giá rẻ, đất đai giá rẻ, thuế má cũng thấp, hàng hoàn toàn có thể được tiêu dùng vào Đại Tống. Mà còn việc buôn bán làm ăn vốn dĩ hòa vi quý. Nếu đã làm việc với người của các bộ tộc, tự nhiên sẽ muốn tạo quan hệ tốt với tù trưởng bộ tộc. Người triều đình đi liên hệ lại vừa khiêm tốn lại có ý uy áp. Nhưng thương nhân đi liên hệ tất cả đều là quan hệ đôi bên cùng có lợi.”
Buôn bán tiến vào luôn so với để quân đội tiến vào làm cho người ta có thể tiếp nhận dễ hơn, chính sách của trung nguyên đối với dân tộc thiểu số rất tốt, nhưng người ta chưa hẳn đã tâm phục. Thương nhân thì lại khác, bộ tộc ngươi không đến luôn luôn sẽ có bộ tộc khác đến. Dân tộc hài hòa hay không bọn họ không quan tâm, bọn họ chỉ quan tâm có lợi nhuận hay không thôi.
“Ừ, nghe nói ngươi đã là chủ tịch danh dự của hiệp hội buôn bán Đông Nam, ngươi lúc này thân là đại biểu thương nhân, biết rõ những thứ này tự nhiên là tất yếu.”
Triệu Ngọc nói:
“ Có chút thần tử nói, lo lắng thương nhân lớn mạnh. Nhưng trẫm không lo lắng, bởi vì trẫm biết rõ chỉ cần ngươi không loạn, thương nhân lớn mạnh hay không cũng không phải là chuyện lớn. Lý Hán viết thư cho trẫm, nói ngươi người này không có một chút dã tâm nào cả, trung quân ái quốc cũng không đáng phải hoài nghi. Trẫm thấy cũng đúng, nếu ngươi có dã tâm đã không phải không thích bò lên thượng triều rồi, ngươi có ảnh hưởng thương trường, nếu lại vào miếu đường thậm chí là nội các thì thiên hạ này chính là thiên hạ của Âu gia rồi.”
Âu Dương miễn cưỡng cười nói:
“ Bệ hạ đừng nói đùa như vậy.”
“ Trẫm không có nói đùa, trẫm nói là tình hình thực tế. Ngươi kết giao quan viên không kết giao đại thần, điều này rất tốt.”
Triệu Ngọc nói:
“ Thật ra thì lần trước kháng chỉ không thể trách ngươi toàn bộ. Trẫm dù sao ẩn cư trong thâm cung, cho dù là đại thần triều đình hay là Tây Hạ với Liêu với Kim cũng không hiểu rõ được bao nhiêu. Đúng rồi, trẫm muốn thay đổi quốc hiệu thành Tuyên Võ, ngươi thấy như thế nào?”
“ Hồi bẩm bệ hạ, cái này sửa tới đổi lui vi thần cảm giác không có ý nghĩa lắm. Không bằng đổi thành quốc hiệu Vạn Niên.”
“ Ồ? Nói vậy là sao?”
“Lấy ngày Tống khai quốc định là năm thứ 0, mà nay đã khai quốc tám mươi năm, thì lấy kế hoạch tám mươi năm Đại Tống. Rồi sau đó đời đời truyền lại.”