Âu Dương hỏi:
Sao, không phải ngươi làm sao?
Ta không nói là ta, cũng không nói không phải ta.
Hoàn Nhan Lan nói:
Ngươi giết chết ca ca ta, lại giết chết chồng của ta, còn giết chết ngàn vạn huynh đệ tỷ muội ta, mà hôm nay ta chỉ yêu cầu ngươi làm điểm này. . . Âu Dương, ngươi từng ăn thịt người chưa?
Sau khi Âu Dương ngẫm lại hỏi:
Móng tay có tính không?
Hoàn Nhan Lan tiếp tục không đếm xỉa hài hước của Âu Dương, khóc thút thít nói:
Kim quốc đã không đánh nổi nữa, thời tiết như vậy, bọn họ chỉ mặc một bộ da thú tới tác chiến, không ít người chỉ đụng một cái liền rớt xuống. Nhưng. . . ngay cả như vậy, bọn họ cũng chưa từng sợ hãi.
Ừm. . . Với tình cảnh trước mắt của Kim quốc, bản thân bày tỏ đồng tình.
Nếu không phải ngươi dốc sức chủ trương chống Kim, nếu không phải ngươi chủ trương tiêu thụ hỏa dược, nếu không phải ngươi chủ trương chặn mậu dịch với Kim. . . Chúng ta đã đuổi người Khiết Đan tới phía tây rồi.
Âu Dương hỏi:
Sau đó thì sao?
Sau đó cái gì?
Các ngươi chiếm lĩnh Liêu quốc, sau đó sẽ xuôi nam, xuôi nam đến Dương Bình tìm ta uống trà nói chuyện phiếm à?
Âu Dương nói:
Từ sau khi A Cốt Đả các ngươi không nói chữ tín muốn giam ta, ta đã biết, Tống và Kim liên minh đối Liêu, không khác chơi đùa với hổ.
Hoàn Nhan Lan như cũ không xoay người:
Lúc trước ta thực không nên giúp ngươi, kết quả không chỉ hại chết ca ca ta, hơn nữa hại chết Đản ca, còn hại chết vô số huynh đệ tỷ muội.
Âu Dương nghe thế, thở dài nói:
Hai nước đánh nhau, chúng ta đều vì chủ mình mà thôi. Có một điểm ta phải cường điệu, cái chết của bọn họ quả thật không có quan hệ với ta. Tướng quân bách chiến nhuộm chinh y. . . Ta hiểu, nhưng người chết thì cũng đã chết rồi, ngươi liền bố cục hại ta báo thù thật sao?
Sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng trung nguyên sẽ không có ai hận ngươi tận xương?
Hoàn Nhan Lan nói:
Vấn đề này ta không trả lời ngươi, hôm nay tìm ngươi, chính là bảo ngươi dâng hương dập đầu bồi tội. Nếu ta thật muốn giết ngươi, ngươi cho rằng năm đó trên yến tiệc sau khi đâm một kiếm ta sẽ dừng tay sao?
Bồi tội?
Âu Dương cười ha hả nói:
Ta không có tội. Âu Dương ta là có chút thủ đoạn, nhưng làm việc ngay thẳng. Thân là người Tống, ta không thể nào quỳ xuống với người Kim, cho dù hắn là người chết.
Khí tiết Nhạc gia vẫn có học được vài phần. Trọng yếu nhất hiện đại thì không nói rồi, cổ đại dạy, trời đất vua thầy cha mẹ, chỉ có năm quỳ này. Ngoại trừ những người này ra, Âu Dương duy nhất quỳ tế chính là bọn binh sĩ chết vì tai nạn ở trên con đường lụa. Dù sao những người kia là vì quyết định của mình mà chết, mà hai người kia, bọn họ chết cùng mình có quan hệ gì? Cho dù ngươi có gan hơn nữa, không có việc gì xông vào đầu tiên, rõ ràng cho thấy hoài nghi uy lực của pháo ném do mình sản xuất.
Vậy ngươi trở về Dương Bình tìm chết đi.
Hoàn Nhan Lan nói một câu hờ hững.
Nếu ngươi thực lo lắng cho người Nữ Chân, liền hi vọng ta không sao đi. Nếu ngươi không giao chứng cớ ra đây, ta trở về sẽ nói với Hoàng thượng, hết thảy đều là người Kim làm chủ, mục đích chính là diệt trừ xưởng quân Dương Bình, tạo nội loạn Đại Tống, như thế liền không cách nào trợ giúp với Liêu. Cho dù Hoàng thượng cuối cùng bất đắc dĩ xử ta, cũng sẽ coi người Kim các ngươi là cái đinh trong mắt, tương lai chiến sự thay đổi, chỉ sợ dưới sự giận dữ, Nữ Chân từ nay về sau sẽ biến mất.
Hoàn Nhan Lan cười lạnh:
Ngươi cho rằng Hoàng thượng thực tin chiều ngươi như vậy sao? Cho dù nàng tin tưởng ngươi, nhưng vì một thần tử, ngươi cho rằng nàng sẽ thay đổi sách lược sao?
Sao? Ngươi cảm thấy Hoàng thượng và ta chỉ là quân thần đơn giản vậy sao?
Âu Dương nói:
Bỏ quan hệ này không nói. Quân lộ Vĩnh Hưng, đông lộ Hà Bắc có mấy trăm người ta đích thân chọn. Hạm đội Hàng Châu phàm là trên thất phẩm, đều là đệ tử của ta, quân lộ Vĩnh Hưng cũng có một nhóm Lương Sơn mà ta giao hảo, quân lộ Tây Bắc liền càng không cần phải nói. Các ngươi cảm thấy bọn họ sẽ không quan báo tư thù cho ta sao? Giao ra chứng cớ, việc này coi như xong, nếu không đừng trách ta tâm độc thủ độc. Lại dứt bỏ bọn họ không nói, chỉ bằng địa vị giới thương nghiệp của ta, chỉ một câu của ta, một hạt gạo đều không vận vào Kim cảnh được.
Hoàn Nhan Lan xoay người phẫn nộ nói:
Không ngờ ngươi là người vô sỉ như vậy.
Vì sự nghiệp chính nghĩa, đây gọi là cơ trí.
Âu Dương nói:
Cho ngươi thời gian suy nghĩ.
Âu Dương thực không ngờ lại còn là chứng cớ đưa tới cửa. Thân là một quan viên chánh phủ tự luật, nhạn qua còn phải nhổ xuống hai cọng lông, chứng cớ ở trước mặt, làm sao có thể không chộp tới tay. Hơn nữa Âu Dương cũng nhìn ra, Hoàn Nhan Lan tuổi không nhỏ, không thể nào chỉ vì diễn hí bảo mình dập đầu bồi tội. Không biết đối phương bán thuốc gì trong hồ lô, chỉ có thể đảo khách thành chủ, cường thế cưỡng bức.
Hoàn Nhan Lan biết Âu Dương không nói vô nghĩa, chuyện khác khó mà nói, nhưng ít nhất Âu Dương có năng lực khiến tất cả vật tư buôn lậu Kim quốc ngừng vận. Nàng rất phẫn nộ, nàng rất phẫn nộ Âu Dương có thể ở linh đường này nói ra lời như vậy, không chỉ không có bất kỳ lòng áy náy nào với người chết, hơn nữa nhìn có chút hả hê, không có chút ý tôn trọng người chết nào.
Ta giết ngươi.
Hoàn Nhan Lan rút một cây đao ra nhảy dựng lên, chạy thẳng tới Âu Dương.
Âu Dương cúi người một cái, sau vai trái bị xẹt qua, máu tươi chảy ra. Âu Dương sớm tính đến có thể như vậy, cũng không khẩn trương, nhân cơ hội cận thân nhịn đau một quyền đánh vào bộ vị gan của Hoàn Nhan Lan, sau đó cũng không thu quyền, thân thể ôm lấy Hoàn Nhan Lan cùng ngã trên mặt đất. Chỉ có điều nửa người hắn đè ở trên người Hoàn Nhan Lan, mà Hoàn Nhan Lan không chỉ có sức nặng bản thân, còn tăng thêm sức nặng nửa người Âu Dương. Cú ngã này, khiến Hoàn Nhan Lan cảm giác thân thể đều sắp vỡ ra.
Hoàn Nhan Lan còn có khí lực, còn có ý chí chiến đấu. Nhưng loại đấu pháp này nàng thật sự không cách nào phá giải. Hai người cùng nằm trên mặt đất, một tay mặc dù cầm đao, nhưng căn bản không dùng được. Ngược lại thấy Âu Dương tinh thông đạo này, vừa không cho Hoàn Nhan Lan đứng dậy, vừa dây dưa mà đánh. Phối hợp ngã nghiêng, đập ngã Hoàn Nhan Lan hai lần. Cuối cùng Hoàn Nhan Lan một ngụm cắn lên vai phải Âu Dương. Cho dù nữ nhân nào, cắn chính là vũ khí trí mạng, thử hỏi có nam nhân nào chưa từng bị cắn?