Để tránh thông tin bị tiết lộ, binh sĩ vận chuyển ở đoạn đường đầu đều không biết là có bẫy, bị thủ hạ của Chung Tương đánh một trận khiến họ trở tay không kịp. Từ việc này có thể nhận ra hai điểm. Điểm thứ nhất là năng lực chiến đấu ngược gió của binh sĩ địa phương thật chẳng ra làm sao cả, vừa thấy kẻ địch đông nghịt thì liền nhảy xuống nước tháo chạy, chỉ có mấy người kiên trì chống lại. Điểm thứ hai là thuyền công đều không bị thương tổn bởi nguyên tắc giao chiến của hai bên là không tấn công phương tiện vận chuyển, các thuyền phu sẽ phối hợp với quân khởi nghĩa để đưa hàng đến địa điểm chỉ định.
Lần cướp này của Chung Tương có rất nhiều điểm tương đồng với hành vi cướp đoạt trong tiểu thuyết Thủy Hử. Nhưng hành vi cướp đoạt của hắn còn đáng sợ hơn cả sách giáo khoa kinh điển này. Thủy Hử thường dùng cách bán rượu thuốc Mông*, Hãn*, thủ đoạn của Chung Tương cao minh hơn nhiều.
Tên Chung Tương này thật không đơn giản.
Lưu Kỵ và binh sĩ của mình đã đến dưới thành Đỉnh Châu, đang cùng Âu Dương uống trà trong lều trướng. Lúc nhận được báo cáo không khỏi khen ngợi Chung Tương một câu.
Âu Dương gật đầu:
Người đơn giản thì không bao giờ ngồi lên được vị trí đó đâu.
Báo.
Một tên binh sĩ tiến vào trong lều, nói:
Tướng quân, đại nhân, tập thể ở trong thành Đỉnh Châu đang reo hò.
Biết rồi.
Lưu Kỵ truyền lệnh:
Báo cho các bộ, bốn ngày sau sẽ tiến hành tấn công, thời gian này hãy cảnh giới cho cẩn thận.
Vâng!
Dưới thành Đỉnh Châu, ngoài gần một vạn binh của Lưu Kỵ ra, còn có binh sĩ và hương dũng ở hai đường Tây, Nam hợp lực, tổng nhân số là ba vạn người. Họ đều được lãnh đạo bởi các Soái, Ty, tạo thành hai cánh bảo vệ chủ soái Lưu Kỵ.
Âu Dương rất hiếu kì, hỏi:
Ngươi dùng độc gì?
Trong trận chiến lần đầu tiên với quân Tây Hạ, ta đã có chút quan hệ giao du với quân đội Thổ Phiên, biết được một loại thảo dược sinh trưởng trong bộ lạc của họ, tên là Lôi Công Đằng. Gần sông Trường Giang cũng có, nhưng độc tính không đủ mạnh, thứ thuốc này càng ở nơi ẩm thấp thì độc tính càng mạnh. Vốn là thảo dược người Thổ Phiên cung cấp cho chúng ta trị vết thương, có công dụng sát trùng. Thoa lên vết thương, vết thương sẽ không lở loét, nhưng sẽ trúng độc. Nếu đắp quá nửa canh giờ thì chỉ có đợi chết mà thôi. Cho nên mỗi lần đắp không được qua nửa khắc. Dù vết thương không bị lở loét, nhưng có thể sống tiếp được không cũng cần phải xem thể chất của binh sĩ thế nào, có thể vượt qua bốn ngày không cần đốt thì mới được coi là sống sót.
Lưu Kỵ cười nói:
Có một thứ tốt như thế, đương nhiên phải mang theo nhiều một chút, do vật mà ta đã mua nó rất nhiều từ dân tộc Thổ Phiên, phơi cho khô, còn mang đến Ngọc Châu, đáng tiếc là không có đất dụng võ. Lần này ta cho người ngâm muối trong Lôi Công Đằng, do người của Diêm Ty gia công lại. Nhưng thời gian khá gấp, vì còn phải phơi mấy ngày nữa nên chỉ mới ngâm muối trong thảo dược này có một buổi tối, độc tính chưa hoàn thiện.
Cũng chính là nói độc tính chậm, từ từ phá hoại cơ thể con người. Độc tính của thảo dược so với các loại động vật và sinh vật thua kém ở nhiều mặt, nhưng giá rẻ hơn nhiều. Vả lại nó có trọng điểm là phá hoại chức năng miễn dịch của con người, chứ không giống như hai loại kia là tập trung vào hệ thần kinh.
Lưu Kỵ rất hứng thú với loại độc dược có thể sử dụng trên diện rộng này, lịch sử cũng đã ghi chép lại hai lần hạ độc của hắn với binh sĩ nước Kim, dẫn đến quân Kim bị thảm bại với quy mô lớn. Hắn cũng là một trong số ít các danh tướng sử dụng các thủ đoạn hạ lưu như vậy để đánh bại quân địch trong lịch sử Trung Quốc, hay có thể nói hắn chính là một trong số ít các tướng lĩnh vì đánh bại quân địch mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Vì thủ đoạn này của hắn mà không có tướng lĩnh Kim quốc nào nguyên ý làm địch trực diện với người này. Thủ đoạn này khó lòng phòng bị được. Cuộc chiến nổi danh nhất mang tên Thuận Xương chính là ba nghìn người lợi dụng sự lừa gạt và hạ độc để đại phá mười vạn quân Kim, trong đó bao gồm cả hai đội quân chủ lực của Kim quốc là Thiết Phù Đồ và Quải Tử Mã. Trận chiến Thuận Xương cũng trở thành ngày kinh khủng khiến vẻ mặt quân Kim khi nói chuyện trở nên biến sắc. Năm thứ hai, người ta lại đến. Lưu Kỵ lại hạ độc. Sau khi tiếp xúc và biết là do Lưu Kỵ dẫn binh, người Kim lập tức tháo chạy. Cuối cùng Hoàng Đế Kim quốc đành phải thân chinh đấu với Lưu Kỵ.
Người chuyên dùng độc như vậy trong lịch sử quân sự là rất ít, vì thế mà Đỉnh Châu gặp phải tai ương rồi. Hôm sau gian tế đến báo, nói trong thành Đỉnh Châu xuất hiện ôn dịch, rất nhiều người choáng váng đầu óc, tim đập nhanh, không ngừng nôn mửa, bụng phình to, cơ thể đau nhức, kêu gào giẫy dụa, tứ chi tê dại hoặc co giật, vùng gan, thận đau nhức, đã có bốn người chết. Lưu Kỵ nhìn Âu Dương cười, độc tính sẽ kéo dài trong bốn ngày, nếu họ vẫn tiếp tục ăn muối thì sự tình sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Trưa ngày thứ tư, Lưu Kỵ tuyên bố tấn công, phá cổng thành xông vào mà không có bất kỳ sự chống cự nào. Trong thành đầy tiếng kêu than. Trong nhà, trên đường, đâu đâu cũng thấy sự giãy dụa của những người đang sống dở chết dở. Không chỉ không có sự chống cự, đến người đầu hàng ở trong thành cũng không có. Sau khi cấm vệ quân tiến vào chiếm giữ, một số binh sĩ thu gom binh khí, bắt đầu tiến hành chưng thuốc để giải độc. Chính là đem trộn đậu xanh, cây kim ngân và cam thảo với một tỉ lệ nhất định rồi chưng lên. Số khác tiến hành truy kích kẻ đào ngũ theo đường thủy. Nhưng không ngờ khi hai quân ở bên cánh nghe nói Đỉnh Châu có ôn dịch thì không muốn cử người tiến nhập nữa. Lưu Kỵ nghe được liền định bụng ngừng trị liệu, tập trung binh lực truy kích, nhưng Âu Dương đã ngăn hắn lại.
Âu Dương nói:
Có thể cứu mà không chịu cứu, người ta sẽ nghĩ rằng ngươi là một kẻ máu lạnh. Dù trị quân vô tình, nhưng Đại Tống trước sau vẫn luôn lấy nhân làm gốc. Cho nên phải cứu lấy họ, bằng không ngươi sẽ gặp phiền phức đó.
Lưu Kỵ lắc đầu:
Nếu không nhân cơ hội này để tiêu diệt Chung Tương, sau này muốn tiễu tận sẽ càng khó khăn hơn.
Âu Dương kiên trì khuyên nhủ:
Ngươi đã tin ta nhiều lần như vậy, sao không thể tin ta thêm một lần nữa chứ?
Cuối cùng Lưu Kỵ cũng gật đầu:
Được!
Sau đó liền truyền lệnh xuống dưới, từ bỏ truy kích, cứu chữa cho các bệnh nhân trong thành.