Vì vậy nên càng phức tạp.
Âu Dương gật đầu nói:
Nếu vấn đề này còn có đáp án, còn một chuyện không thể tưởng tượng. Hung thủ diệt khẩu Tôn Tự trước một ngày so với ta phỏng chừng. Vụ án này nhân vật mấu chốt là Tôn Tự, người này cùng Lưu Tứ Nữ là một tuyến liên lạc. Sau khi Tôn Tự bóp méo khế ước không bị diệt khẩu có hai nguyên nhân lớn, thứ nhất bọn họ không cho rằng ta có thể vừa nhìn đã phá giải được điểm mê hoặc của khế ước, ngẫm lại cũng phải, ta - một người đọc sách thánh hiền, cho tới bây giờ chưa từng bước chân vào giang hồ, nào hiểu thủ đoạn phức tạp như vậy. Nguyên nhân thứ hai không diệt khẩu là, Lưu Tứ Nữ cùng Tôn Tự kết giao mật thiết hẳn không phải bí mật, Tôn Tự chết, sớm muộn sẽ chỉ lên trên đầu Lưu Tứ Nữ. Nhưng, mọi người ngẫm lại, từ Dương Bình đến Đông Kinh, khoái mã không ngừng cũng gần cả ngày. Trưa hôm đó ta đi xưởng in, buổi chiều mở yết mật. Nhưng sao hôm sau Đông kinh mới buổi sáng bọn họ đã hạ tử thủ với Tôn Tự rồi chứ?
Triển Minh nói:
Người thân phận như ta, một ngày không ngừng là đủ rồi. Nhưng đổi là những người khác. . . Chúng ta giả thiết đối phương sử dụng là ngựa tốt tuyệt thế thông báo tin tức, lại giả thiết tin tức là sáng sớm cùng ngày đến Đông Kinh. Đó chính là ngựa không ngừng vó ngày hôm trước. Nhưng quan đạo cần phải trải qua Thượng Cốc, mà lúc này cửa thành Thượng Cốc sớm đã đóng. Cho dù có thiên lý mã không có công văn lót đường, cũng không qua được. Hôm qua huynh đệ đi Thượng Cốc hồi báo, trong đêm ngày đó cửa thành Thượng Cốc chưa từng mở. Theo ta được biết, không có bất kỳ ngựa nào có thể từ giữa trưa đến canh một, đến Thượng Cốc vượt qua cửa thành.
Một lão nha dịch gật đầu:
Có hai khả năng, đầu tiên là đối phương mạo hiểm tiên hạ thủ vi cường. Khả năng thứ hai chỉ có thể là có ngựa còn nhanh hơn cả thiên lý mã.
Khả năng thứ hai là không thành lập. Bởi vì phải giám thị hành động của đại nhân, vừa thấy ngài đi xưởng in, lập tức nhìn thấu ý đồ của đại nhân, hơn nữa còn phải lập tức lên đường, chẳng lẽ chuyện diệt khẩu này cũng không cần báo cho người cầm đầu? Cấp dưới tự làm chủ? Hoặc là người cầm đầu trực tiếp giám thị? Cho nên cho dù có vạn lý mã (ngựa ngàn dặm), cũng không thể nào sau khi nhận tin tức cùng ngày vượt qua Thượng Cốc.
Âu Dương gật đầu:
Vậy cũng chỉ có khả năng đầu tiên. Có điều ta cho rằng, nếu hung thủ bố cục nghiêm mật, sẽ không vội vàng đến mức tạm thời nổi sát tâm, vận dụng người Lưu Tứ Nữ không nói, còn muốn giết ở gần nhà môn. Ta cảm thấy, hung thủ đi bước này, đã quyết định hy sinh Lưu Tứ Nữ. Cho nên khả năng đầu tiên gần như là không thể. Ta suy đoán đó là sau khi biết ta nhìn thấu điểm mê của khế ước, lại báo hạ thủ diệt khẩu. Trừ phi có cách giải thích thứ ba.
Cả đám đều gật đầu, Triển Minh nói:
Ta đồng ý ý kiến của đại nhân. Nhưng đối phương làm sao ở trong thời gian ngắn như vậy biết chuyện của Dương Bình chứ?
Tất cả mọi người đều khổ tư khó hiểu. Đừng nói là Âu Dương, cho dù bọn họ từng lăn lộn ở giang hồ, cũng không biết khế ước còn có thể lừa gạt như vậy. Lúc ấy biết khế ước này, ý niệm đầu tiên của tất cả mọi người là, khế ước là giả. Cho tới bây giờ sẽ không nghĩ chữ ký của khế ước là thật. Hơn nữa ở trong án người chết liên hoàn, khế ước chỉ là một bước khá bất ngờ mà thôi.
Hàn quang trong mắt Triển Minh lóe lên hỏi:
Đại nhân, trước đó có nói với người khác, khế ước có khả năng như vậy không? Hoặc là nói cho ai biết đại nhân phái người đi Đông Kinh liên lạc Trương Huyền Minh Trương đại nhân không?
Hửm?
Âu Dương nghĩ một lát liền lắc đầu:
Khả năng này tựa hồ cũng. . .
Triển Minh ngắt lời nói:
Đại nhân, chỉ có khả năng này.
Trương Tam Lý Tứ là người biết. Bạch Liên tìm người đi Đông Kinh, cũng là người biết. Người phái đi Đông Kinh hẳn không có vấn đề gì, nếu không Trương đại nhân sẽ không đắc thủ.
Triển Minh gật đầu:
Đó chính là ặc . . . trong Trương Tam, Lý Tứ, còn cả Bạch Liên nếu có một người không đáng tin, chuyện này liền có thể thuyết phục.
Ta không tin.
Âu Dương lắc đầu:
Trương Tam Lý Tứ từng theo ta đi Tây Bắc, từng đến Ngọc châu. Hai người đều cha mẹ mất sớm, cuộc sống vô lo. Giống huynh đệ của ta vậy.
Vậy chính là Bạch Liên?
Không thể nào, Bạch Liên cũng từng đi Ngọc Châu. Điểm trọng yếu nhất, nếu như là nàng, nàng có thể tìm người tay chân chậm lên đường, sau đó nói với ta, chỉ có người này tin cậy nhất.
Có lẽ. . .
Âu Dương giơ tay, bảo Triển Minh không cần nói nữa:
Mặc dù có bại hoại như Yến Thất. Nhưng ta tin tưởng đại bộ phận quan lại đều tốt. Một thành lũy chắc chắn bị công phá, chỉ có thể là bên trong xảy ra vấn đề. Nghi kỵ là nguyên nhân dẫn tới việc một đoàn thể không ổn định. Còn điều nữa, lần này thái độ làm việc của các ngươi. . .
Triển Minh rất kiên trì hỏi:
Đại nhân, có phải là dời Trương Tam, Lý Tứ làm việc bên ngoài?
Làm việc bên ngoài là chuyên một ngành, đầu tiên là bồi Âu Dương xuất môn, thứ nhì là chuẩn bị quan hệ đối ngoại, thứ ba là điều tra nghe ngóng nha dịch thanh liêm. Thuộc ngành trực thuộc Âu Dương, người không nhiều lắm, chỉ bảy tám người, nhưng đều là người rất đáng tin.
Âu Dương có điểm bực bội nói:
Không cần.
Người phía dưới nhìn ở trong mắt, biết cũng không phải Âu Dương không có hoài nghi, mà là hắn không muốn đi hoài nghi. Lại càng không muốn vì hoài nghi của mình mà khiến nội bộ không hợp. Bị người nghi oan là một việc khiến người ta vô cùng khó chịu. Bản thân Âu Dương rất hiểu. Hơn nữa nếu như là ba người này, rất có cơ hội xử lý mình. Vả lại Bạch Liên vừa kết hôn không lâu, nếu xảy ra phiền toái thật không tốt. Một cấp trên không biết suy nghĩ cho cấp dưới, tuyệt đối không phải cấp trên hợp cách.
Lúc này ngoài cửa có người gõ cửa, Âu Dương nói:
Vào đi.
Bạch Liên đi vào nói:
Đại nhân, có hai gã Nội vệ tìm ngươi.
Cho mời!
Âu Dương nói:
Ta thấy hôm nay liền đến đây, bất cứ tin tức gì không được phép tiết lộ ra ngoài.
Dạ!
Âu Dương chắp tay:
Hai vị đại nhân tìm hạ quan, hẳn là Hoàng thượng có chuyện gì?
Đại nhân hiểu lầm rồi, không phải chuyện của hoàng thượng.
Một Nội vệ cười khổ một tiếng nói:
Ty chức thật ra là lén tìm đến Âu đại nhân nhờ giúp.
Tìm ta giúp?