Thiên Tống

Chương 314: Chương 314: Hòa đàm (2)




Này tri huyện đến lúc đó sẽ báo cho triều đình, nếu đánh thắng trận, một tri huyện quen thuộc với địa phương so với nho sĩ từ trung ương phái tới thì hữu dụng hơn nhiều lắm. Huống chi sau khi chiếm được toàn bộ quốc thổ Tây Hạ, sẽ có thể bù đắp vào nhiều chỗ khuyết thiếu. Hoặc là nói cho dù là quan văn nho học cũng ủng hộ đánh trận.

Sau một trận nghỉ ngơi, ghé vào huyện Vô Danh. Hàn Thế Trung cũng không ở chỗ này, mà là ở trong đại trướng phía bên ngoài hai trăm dặm. Dựa theo chiến lược, chủ lực của hắn có hai mục đích chiến lược, một là vây thành đánh viện binh, giết chết toàn bộ quân đội trong thành và quân đội của Hưng Khánh phủ đến trợ giúp. Mục đích thứ hai là trợ giúp quân Vĩnh Hưng phía đông và bản bộ Lưu Kỹ phía tây. Chỉ cần hắn giữ vững được chiến lược này, ngoài ra để hai lộ quân tiến vào vừa có thể công vừa có thể thủ, toàn bộ sẽ sống sót.

Đối mặt với đấu pháp, vũ khí, sĩ khí, hậu cần đều vượt qua mình của Đại Tống, người Tây Hạ biết rõ, trừ phi Đại Tống nội loạn, không thì bại cục của Tây Hạ đã định. Về phần Thiết Diêu Tử gì đó, Tây Hạ hỏa khí đều là bọn đầu trâu mặt ngựa mà thôi.

Trăm dặm phía bắc của huyện Vô Danh chính là khu vực có thể giao chiến, mấy trăm người khâm sai vệ đội đối với chiến tranh mà nói chỉ là muối bỏ biển. Hàn bộ lưu lại năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ cùng với hai vạn bộ binh do một người dẫn dắt, bảo vệ vệ đội khâm sai đi về phía trước.

...

Sau trăm dặm, leo lên cao có thể mơ hồ nhìn thấy thành quách của Hưng Khánh phủ. Âu Dương thay đổi địa điểm đàm phán, tiếp tục đẩy mạnh, mãi đến khi các Hưng Khánh phủ còn ba mươi dặm, quân Tống tụ tập ở mấy thôn xóm, mới dừng bước. Hàn Thế Trung nghe nói như thế, vội vàng căn dặn đại trướng di động đến chỗ vị trí của Âu Dương.

Cách kỳ hạn cuối cùng còn có hai mươi ngày, bức sử sách thứ nhất Âu Dương tự tay viết đã đưa tới Hưng Khánh phủ. Lý Càn Thuận mới vừa nhìn phần mở đầu đã đã giận tím mặt, Tống ỷ Tây Hạ không người, lại đem địa điểm đàm phán định ở một trấn nhỏ hoang vu cách Hưng Khánh phủ hai mươi dặm. Này gọi là gì? Cái này gọi là điều ước bất đắc dĩ ( ký hiệp ước cầu hoà - buộc phải ký điều ước khi địch áp sát thành mà không có khả năng chống đỡ). Đây là một loại khuất nhục. Nhưng, cho dù tức giận đến đâu thì cũng có thể làm gì được? Phía tây là mấy vạn quân Tống đánh đâu thắng đó, tướng lĩnh là Lưu Kỹ mà người Tây Hạ nghe đến liền biến sắc. Mà còn gần Hưng Khánh phủ có mười ba vạn đại quân đang trú đóng. Nếu đổi lại là nửa năm trước, còn có thể đánh cược một lần, nhưng hôm nay ngựa chiến đều đã hết sạch, làm sao có thể đánh với người ta được đây?

Còn nữa Âu Dương này nổi danh là một cao thủ thâm nhập, không chú ý một chút thì ngày mai bên trong Hưng Khánh phủ sẽ bốn bề nổi lửa, người người tạo phản. Kiềm chế đọc tiếp, cũng may phía dưới ngôn ngữ vẫn tương đối khách khí. Nói hai nước có quan hệ hữu hảo nhiều thế hệ, căn cứ trên tinh thần thương lượng hai bên cùng có lợi, hi vọng Tây Hạ xuất ra thành ý phái người ra khỏi thành để hoà đàm.

...

Trận đầu đàm phán, Lý Hoan đánh với Âu Dương.

Lý Hoan viết:

Mọi sự dĩ hòa vi quý.

Âu Dương hỏi:

Quý đến bao nhiêu?

Lý Hoan đáp:

Vô giá

Âu Dương lấy ra một chồng ngân phiếu đập xuống bàn:

Người đó, một vạn quan, tới đây theo ta nào.

Người hầu của Lý Hoan bị chỉ điểm bước ra đi lên nhận lấy ngân phiếu, cúi người nói:

Âu đại nhân, tiểu nhân là Tiền Thất.

Ừ, đứng phía sau đi.

Âu Dương nhìn xuống phía dưới hỏi:

Qúy bao nhiêu?

Ngươi khinh người quá đáng.

Lý Hoan cắn răng nói.

Âu Dương chỉ phía sau lưng nói:

Ta dẫn theo hai mươi người, tính rẻ một chút là một người năm nghìn. Ngươi dẫn theo ba mười người, một vạn một người. Chúng ta liền đánh cuộc xem người Tây Hạ của ngươi có thể mua hết người của ta hay là một mình Âu Dương ta có thể quét rụng hết tất cả mọi người của ngươi. Tiểu tử, thiên hạ này không có mấy người dám cùng Âu Dương ta nói về quý.

Trương Tam đứng một bên nói:

Lý tướng quân, đại nhân nhà ta một bức thư có thể điều động một vạn bạc triệu. Bình thường không hiếm lạ gì tiền bạc cả.

Âu Dương nói:

Không phải là khoe khoang với ngươi, cũng không cần Tống Triều ra tay, chỉ dựa vào tài sản một mình ta là có thể đánh cho Tây Hạ vạn kiếp bất phục. Cho nên ta rất không thích nghe cái gì gọi là mọi sự dĩ hòa vi quý. Đưa ra điều kiện, có lời thì ta sẽ làm, không có chỗ tốt ta liền mặc kệ không làm. Vô cùng đơn giản, rất rõ ràng.

Ngươi muốn thế nào?

Lý Hoan rốt cuộc yếu ớt nói.

Gấp cái gì.

Âu Dương nói:

Nếu là cố nhân, cũng coi như chúng ta hữu duyên, cùng nhau uống một chén đi. Người đâu, dâng rượu.

Lý Hoan cắn môi dưới uống một hớp rượu, đặt chén xuống nói:

Có thể nói chính sự được chưa?

Ta đã tra qua, lão tử ngươi mặc dù là hoàng tộc, nhưng ở Tây Hạ chỉ là quan nhị phẩm, bổng lộc mỗi tháng hai trăm quan.

Âu Dương lấy ra một tờ giấy nói:

Bên này có giấy chuyển nhượng cổ quyền, nếu lão tử ngươi nguyện ý thì mỗi tháng được chia hoa hồng ít nhất một ngàn quan.

Ngươi nằm mơ.

Lý Hoan bị vũ nhục giận dữ nói.

Âu Dương lại lấy ra một tờ giấy:

Chia hoa hồng mỗi tháng ba nghìn quan, ruộng tốt một trăm mẫu, hai tòa nhà ở Đông Kinh.

Ngươi...

Âu Dương lại lấy ra một tờ giấy:

Gia phong Hàn Lâm đại học sĩ, quan cư nhị phẩm.

Ta...

Lý Hoan nuốt xuống nước miếng, giơ giơ nắm tay quát lên:

Chúng ta đi!

Trương Tam thấy đặc phái viên Tây Hạ đã đi xa nhỏ giọng hỏi:

Đại nhân, đây là ý gì?

Âu Dương xé mấy tờ giấy nói:

Vu hãm, còn có thể là có ý gì được nữa. Dù sao con tôm nhỏ không làm chủ được như vậy, nói chuyện cũng lấy không được chỗ tốt nào. Còn không bằng để cho quân thần bọn họ nghi ngờ lẫn nhau. Lý Càn Thuận có anh minh đến đâu, vào lúc này cũng không dám hoàn toàn không tin, phải biết rằng Lý Hoan lại là tướng lĩnh có thực quyền chân chính.

Đêm đó, vệ đội khâm sai nhận được tin tức của mật thám, phụ tử Lý Hoan bị giam lỏng làm con tin.

Lý Hoan đánh với Âu Dương, Lý Hoan bại hoàn toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.