Thiên Tống

Chương 508: Chương 508: Hỗn chiến Hoàng Long (3)




Nhưng, sau Tấn, Đường bởi vì tư tưởng phong kiến đầy đủ, thân thể con người dần dần trở nên thần bí. Giải phẫu thân thể con người bị xem thành chuyện đại nghịch bất đạo, hơn nữa còn liên quan đến luật pháp. Mặc dù như thế vẫn có không ít giải phẫu có tính sáng tạo được ghi lại. Trong đó Chư bệnh nguyên hậu luận đã ghi lại kỹ càng về các bước khâu lại sau khi hộ lý.

...

Một đám lang y lắc đầu.

Âu Dương hít sâu một hơi nói:

Trương tướng quân, nếu không để ta chưa ngựa chết làm thành ngựa sống?

Âu đại nhân cứ tự nhiên.

Trương Tuấn bình thản nói:

Mọi người nghe cho rõ, sinh tử của Trương Tuấn ta không có nửa điểm quan hệ với Âu đại nhân. Ngô Giới!

Dạ

Ngươi tạm giữ chức chủ tướng.

Dạ

Trương Tuấn nói:

Âu đại nhân, đến đây đi.



Âu Dương căn dặn:

Ta muốn chuẩn bị nhiều rượu mạnh, trong trướng bồng đặt sáu cái chậu than đốt lửa dưới. Một tấm vải trắng, xé ra thành kích cỡ khăn tay ngâm vào trong rượu. Một cái nĩa, kéo, đũa, thêm kim thêu hoa, lôi công đằng (tên một loại quả thuộc họ cây mây). Nhanh đi.

Dạ

Một đám thân binh vội vàng đi làm.

Âu Dương cởi y phục xuống, vẫy vẫy tay, chỉ một lang y nói:

Ngươi làm trợ thủ, ngoại trừ người thêm nước thêm lửa ra, toàn bộ rời khỏi đi.

Âu Dương nhìn Trương Tuấn còn có thể cứu được, không có bị bắn vào động mạch chủ, nếu không thì mình phải lo cầm máu rồi. Bây giờ cũng không biết bụng như thế nào, có bị bắn thủng ruột hay không, nếu có, thì có thể khâu lại hay không, sau khi khâu lại có thể tiêu viêm hay không... Âu Dương trước mắt chẳng qua là làm biện pháp tiêu viên bên ngoài, còn lại phải dựa vào hệ miễn dịch cùng với sức chống cự của bản thân Trương Tuấn.

...

Các đồ vật này nọ đều đã được chuẩn bị, nhiệt độ trong trướng bồng rất cao, thân binh trói chặt Trương Tuấn lại rồi lui về phía sau. Âu Dương cầm toàn bộ đũa, vải trắng, kéo ngâm vào trong rượu. Rồi sau đó dùng rượu rửa tay. Trước bẻ gãy mũi tên, rồi sau đó dùng sợi dây trói chặt một phần vai lại, sau khi hơ nĩa qua lửa , bắt đầu khoét lấy mũi tên ra. Trương Tuấn bị đau, Âu Dương vội vàng nhét nhúm vải trắng vào miệng hắn. Huynh đệ, thuốc mê không có, nhịn một chút đi.

Nĩa đụng phải thịt tỏa ra mùi vị như thịt kho tàu, Âu Dương cũng không phải là lần đầu tiên làm giải phẫu như vậy, lúc nằm vùng từng giúp tội phạm lấy đạn ra, có điều khi đó có thuốc tiêu viêm nên đơn giản hơn nhiều, thật sự không được còn có thể đưa đến bệnh viện, so với lúc này áp lực nhỏ hơn nhiều.

Một mũi tên đâm vào tương đối sâu đã được Âu Dương khoét ra. Âu Dương hơ kim qua lửa rồi khâu lại, toàn thân Trương Tuấn run rẩy, hiển nhiên là đau đến không chịu nổi. Chỉ đã được ngâm qua rượu mạnh, xuyên vào da thịt, đau đớn đến mức nào có thể tưởng tượng được. Mũi tên thứ hai ở cánh tay thì đơn giản hơn nhiều. Nhẹ nhàng rút ra khâu lại là được rồi. Âu Dương buông sợi dây ra, miệng vết thương rất bình thường, không có sưng tấy, rướm máu cũng không nhiều. Tiếp theo là phần bụng phiền toái nhất.

Bụng ở hiện đại không tính là bộ vị nguy hiểm. Âu Dương cầm vải trắng, cắt một cái hình tròn rồi phủ lên bụng của Trương Tuấn. Rồi sau đó dùng kéo cắt miệng vết thương ở bụng, lấy mũi tên ra ngoài. Âu Dương nhẹ nhàng lật miếng da lên, dùng đôi đũa sau khi đã chưng qua nước nóng vén ruột nhúc nhích bên trong lên để kiểm tra, trợ thủ của hắn lúc này quay đầu liền phun ra. Âu Dương thở phào nhẹ nhõm, sau khi trúng mũi tên không có vận động kịch liệt, mũi tên không có cắt phải đại tràng, không cần tiến hành khâu lại. Âu Dương dùng không phải là tuyến tiêu hóa có thể hấp thu, nếu có khe hở thì cho dù giải phẫu thành công, tương lai dễ dàng xảy ra vấn đề khác.

Âu Dương bắt đầu khâu lại cái bụng, giải phẫu này cần phải chú ý, ngươi không thể để da có vết hở, như vậy muốn khỏi hẳn thì phải chờ rất lâu. Sau khi làm xong, Âu Dương lại dùng lôi công đằng đắp lên trên vết thương. Rồi sau đó gọi thân binh tới căn dặn:

Đắp lôi công đằng khoảng nửa khắc đồng hồ, sau đó lấy xuống dùng rượu mạnh súc lại. Lửa không thể dập tắt, nếu có sốt thì dùng khăn mặt vắt nước lạnh lau, không cho chạm vào miệng vết thương, không cho phép để hắn động đậy. Hai canh giờ sau ta sẽ trở lại băng bó.

Thân binh nhìn Trương Tuấn ngủ say hoặc là hôn mê hỏi:

Âu đại nhân, tướng quân?

Nếu trong hai canh giờ không có sốt thì vấn đề cũng không lớn lắm. Nếu sốt mãi không hạ thì chỉ sợ tương đối phiền toái.

Âu Dương nói:

Cẩn thận hầu hạ.

Dạ

...

Âu Dương mặc quần áo tử tế ra đến bên ngoài, bên ngoài tương đối chỉnh tề. Hắn ngồi ở trước trướng bồng, bản thân hắn đối với giải phẫu không có nắm chắc bao nhiêu, nhưng hắn tin tưởng mình ở phương diện để ý miệng vết thương đã làm rất tốt. Rất nhiều người đều nói không có chất kháng sinh, giải phẫu hẳn phải chết, kỳ thật đây là một sai lầm, quên đi năng lực chống cự miễn dịch của thân thể con người. Âu Dương từng nghe nói qua việc mổ bụng sinh con đã bắt đầu từ thời Minh triều.

Nói rằng có phụ nhân khó sinh, phụ nhân cuối cùng yêu cầu trượng phu mình mổ bung lấy đứa nhỏ ra. Đứa nhỏ được lấy ra, bụng của sản phụ tùy tiện khâu lại, rồi sau đó dùng chăn lông khẽ quấn để ở một bên chờ chết. Vốn tưởng rằng hẳn phải chết nhưng không ngờ hai ngày sau sản phụ thế nhưng lại hồi phục được, cũng không có bất kỳ bệnh tật nào.

Bởi vì chủ tướng trọng thương, Ngô Giới chỉ có thể bố trí phòng ngự. Đại quân chỉ có khoảng một vạn người vào thành, nhưng tất cả binh chủng đều có. Công Binh còn đang ở dưới sự bảo vệ của binh ở phía trước bố trí kéo pháo. Trên tường thành có hai hàng trọng pháo, xung quanh tường đều có tinh binh phòng ngự.

Nhân phẩm Âu Dương không tệ, hoặc là mệnh Trương Tuấn quá lớn, hai canh giờ sau Trương Tuấn không chỉ có không sốt hơn nữa còn tỉnh lại. Mở mắt, câu nói đầu tiên là:

Diêm Vương nhìn rất thân thiện mà.

Ha ha

Âu Dương cười nói:

Xem ra vấn đề không lớn, các ngươi nhớ rõ, như cũ không thể di động, tướng quân không thể ăn đồ vật linh tinh, tốt nhất là ăn chút cháo loãng.

Dạ

Đại nhân, bên ngoài như thế nào rồi?

Trương Tuấn hỏi.

Người Nữ Chân vẫn rất bình tĩnh.

Âu Dương nói:

Tướng quân Ngô Giới cũng không phải là hư danh nói chơi, bố trí rất thỏa đáng.

Các ngươi gọi Ngô Tướng quân tới đây.

Sợ rằng không được, ngươi phải nghỉ ngơi.

Âu Dương nói.

Trương Tuấn bất đắc dĩ cười một tiếng nói:

Xin đại nhân chuyển cáo, nếu Nữ Chân không rút khỏi, tiến hành phản công càng trễ thì lực phản công sẽ càng lớn.

Ừ, ngươi yên tâm nghỉ ngơi đi.

Âu Dương nói:

Các ngươi không được nói nhiều lời với tướng quân.

Bọn thân binh đồng thanh:

Dạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.