Chương 228: Mũi tên bắn công chúa (1)
Cơm tất niên rất phong phú, đây là Vương Bảo Phúc, Lưu Huệ Lan còn có thê tử Cam Tín cùng nhau làm. Nhưng nhìn ra được Lý Cương tâm sự nặng nề, không yên lòng. Trước kia lúc làm Tiết Độ Sứ, Âu Dương cảm giác Lý Cương này vẫn là người tương đối lạc quan, nhưng sau khi bái tướng, dường như uất ức. Người này chỉ biết gánh vác nghĩa vụ tể tướng, không biết hưởng thụ quyền lợi tể tướng.
Mấy nam nhân lên bàn rượu trước, Âu Dương còn chưa mở miệng an ủi, lão lừa đảo Thái Hư Tử đã mở miệng trước:
Lý đại nhân, chức hữu tướng này mặc dù là dẫn đầu bách quan, nhưng không phải nói muốn làm hết chuyện trong thiên hạ sao, phải dẹp hết bất bình thiên hạ, phải trả lại cho tất mọi người một công bằng. Lý đại nhân xem, bên này đều là người thuần lương, cũng không xấu, nhưng luôn là hoặc nhiều hoặc ít có chút tật xấu. Ngươi nói ví dụ như Cam Tín chẳng hạn, danh quan uy chấn Nữ Chân.
Cam Tín vui vẻ nói:
Thực sự có danh tiếng như vậy?
Đương nhiên, câu chuyện của ngươi và tiếu quả phụ Trân nương lão đạo đã sớm có nghe thấy.
Thái Hư Tử không để ý tới Cam Tín căm tức nói:
Lý đại nhân nhìn xem, nếu Âu đại nhân không có ánh mắt nhìn xa. Bởi vì Cam Tín tác phong không gò bó, còn vứt bỏ, Dương Bình còn có thể có cục diện hôm nay sao?
Lý Cương hỏi:
Ý của đạo trưởng là gì?
Âu Dương cười nói:
Ý của lão đạo là Lý đại nhân phải cân nhắc một chút tác dụng của mỗi người. Nói ví dụ như Đồng Quán, hắn cũng không phải là không tham ô thiếu hụt, nhưng vẫn thành công vĩ đại, lại còn biết đánh trận, hiện giờ điều đến Quân Cơ xứ, không chỉ có khiến hắn không có cơ hội tham ô thiếu hụt, hơn nữa còn có thể phát huy sở trưởng, nếu hoàng thượng lúc ấy xử trí Đồng Quán, vậy còn Quân Cơ xứ sao? Lý đại nhân từng nhậm chức Tiết Độ Sứ, nên biết rõ tầm quan trọng của thống nhất an bài đối với hướng đi đánh trận.
Lý Cương nghe thế hiểu ra:
Kính xin đạo trưởng chỉ giáo.
Thái Hư Tử nói:
Tông Trạch đại nhân đúng là một năng thần liêm khiết, nhưng mà liêm khiết quá mức, hơn nữa nhìn người khác không vừa mắt, người khác cũng nhìn hắn không vừa mắt. Lý đại nhân muốn đem Tông đại nhân đẩy tới vị trí Ngự sử, không chỉ có sẽ hại Tông đại nhân, còn có thể khiến đại nhân ngươi mất đi ủng hộ bách quan. Không bằng đem Tông đại nhân điều tới Xu Mật Viện, chủ quản điều phối hậu cần tiếp tế vật tư. Một là không đắc tội bách quan. Thứ hai hoàng thượng tất nhiên hài lòng người như vậy ở Xu Mật Viện. Thứ ba, hậu cần sẽ không có sâu mọt xuất hiện. An bài như vậy tất cả mọi người đều hài lòng, Tông đại nhân cũng sẽ không gặp phải bài xích.
Lý Cương nghe thế cảm giác vô cùng có đạo lý, không khỏi liên tục gật đầu. Âu Dương ngược lại ở một bên hỏi:
Tạp mao, làm sao ngươi biết nhiều như vậy?
Thái Hư Tử vuốt râu nói:
Hoàn Nhan A Cốt Đả người này dùng người vẫn rất lợi hại, lão đạo ít nhiều cũng học được một ít.
Lý Cương đứng lên chắp tay nói:
Xin được thỉnh giáo.
Thái Hư Tử phất tay nói:
Không thể nói rõ thỉnh giáo, lão đạo vốn là quốc sư Kim quốc, bởi vì lưu niệm lão hữu quê nhà, liền du phương về Tống. Ân trạch vạn dân, cũng là danh lợi mỏng nhạt của cao nhân chúng ta.
Âu Bình thở dài:
Lão đạo, ngươi thật không biết xấu hổ, khó trách thiếu gia bảo ngươi là tạp mao ngươi một chút cảm giác cũng không có.
Tiểu tử biết cái gì.
Thái Hư Tử khinh thường nói:
Người nước ngoài, cần gì có ràng buộc đạo đức thế tục. Ta vô sỉ, ta vui vẻ.
Nói thật hay.
Lý Cương nâng chén nói:
Ta mời đạo trưởng một ly.
Âu Dương ở một bên nói:
Lý đại nhân, nếu không chê tạp mao này thích sắc háo danh, hết ăn lại nằm, hèn hạ vô sỉ, giả thần giả quỷ... Vậy thì mang hắn đi đi, ta ở Dương Bình không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Lý Cương vui vẻ nói:
Nếu có đạo trưởng chỉ điểm, mọi việc tất nhiên làm ít công to, chỉ có điều bổn quan ít ỏi...
Âu Dương thấy Lý Cương thật muốn mừng rỡ nói:
Cái này không là vấn đề, mỗi tháng hai trăm quan, tiền riêng Âu Dương ta trợ cấp.
Đem người đá đi không nói, Lý Cương bên kia cũng cần người bàng môn tả đạo như vậy. Đây cũng chính là đạo dùng người của Thái Hư Tử.
Thái Hư Tử ai oán nhìn Âu Dương hỏi:
Ngươi thực sự chán ghét lão đạo như vậy?
Âu Dương nổi da gà nói:
Âu Bình, Lý đại nhân công vụ bề bộn, sáng mai tìm xe, tiễn Lý đại nhân và Thái Hư đạo trưởng hồi kinh.
Dạ
Âu Bình thấy Thái Hư Tử sắp cuốn gói cũng hết sức vui mừng. Lúc Âu Dương còn chưa có trở lại, lão già kia không ngờ lại trèo đến đầu tường Lý Sư Sư, bị quan sai vừa vặn bắt được. Âu Bình phải xấu mặt đi chuộc về. Quen biết loại người này, thật sự là mất mặt.
Thái Hư Tử lắc đầu nói:
Lý đại nhân, lão đạo ta nhưng mà không dám lên Đông Kinh, lỡ như bị người tố cáo tà thuyết mê hoặc người khác quả thật gánh không nổi đâu. Đông Kinh và Dương Bình là lộ trình một hai ngày, từ nay về sau đại nhân có cái gì yêu cầu cứ việc tới Dương Bình là được.
Âu Dương kiên nhẫn nói:
Tạp mao...
Thái Hư Tử tức giận:
Sư phụ của ngươi cũng là tạp mao.
Được rồi đạo trưởng. Lần này đến nhà người ta làm khách cũng được một khoảng thời gian. Ngươi cũng không thể cứ ở lì mãi nhà ăn chực ở đậu được, mỗi tháng còn muốn ta cho ngươi hai trăm quan tiền tiêu vặt.
Âu Dương nói:
Ngươi không biết xấu hổ sao?
Người nước ngoài, sớm đã vứt bỏ mặt mũi ở thế ngoại rồi.
Thái Hư Tử uống một hớp rượu nói:
Dương Bình thật là một nơi , hoa hồng rượu lục, không biết bao nhiêu người sa đoạ ở đây muốn lão đạo khuyên giải.
Âu Dương phất tay nói:
Âu Bình, sau này nhìn thấy người này, bảo người dùng tội danh dùng lời đồn hại dân đánh thẳng vào đại lao.
Thái Hư Tử ngược lại kinh ngạc:
Cái gì gọi là yêu ngôn hoặc chúng?
Phàm là hòa thượng, ni cô, đạo sĩ, đạo cô, chỉ cần ở trên đất Dương Bình đi lại, có kẻ bổn quan nhìn không vừa mắt, đều dùng tội này để trị.
...
Thái Hư Tử thở dài nói:
Lòng người khó dò, ngươi cũng quá vô sỉ. Thôi, lão đạo phải đi quý phủ Lý đại nhân ở tạm. Đến lúc đó không cần phải nhớ tới ta nữa nha?
Lý Cương mừng rỡ:
Vậy cảm ơn đạo trưởng nhiều.
Hắn không biết Thái Hư Tử có bao nhiêu đạo hạnh, nhưng chỉ dựa vào miệng mồm vô sỉ của người này, lại thêm thủ đoạn hắn có thể lên làm quốc sư Kim quốc, hoàn toàn bù đắp được một mặt thiếu sót chính nhân quân tử của mình rồi.
Tiểu tử.
Thái Hư Tử nói:
Lão đạo tặng ngươi hai câu, ngươi nghe chứ?
Chỉ cần ngươi đi, đừng nói hai câu, hai trăm câu ta nghe.