Thiên Tống

Chương 362: Chương 362: Mũi tên bắn công chúa (3)




Âu Dương hỏi:

Ta làm sao tin tưởng ngươi được?

Ta Hoàn Nhan Lan thề, nếu làm trái với lời thề, bộ tộc Nữ Chân ta đời đời làm nô.

Mua bán này có lợi bao nhiêu? Hoàn Nhan Lan là người chỉ tin tưởng vào chứng cứ bên ngoài, lập tức đã đưa ra phán đoán.

Được, ta tin tưởng ngươi.

Không tin còn có thể như thế nào? Ngựa chết đành phải xem như ngựa sống mà chữa thôi. Âu Dương nói:

Người này là quốc sư của các ngươi, Thái Hư Tử, thật xin lỗi, hắn là bạn vong niên từ nhỏ của ta.

A?

Hoàn Nhan Lan lần thứ tư kinh ngạc, nhưng lập tức hỏi:

Ta làm sao có thể tin tưởng lời ngươi nói đây?

Ngươi cứ nghĩ mà xem hắn mở Thiên nhãn nói cho ta biết, hắn còn cho ta biết Hoàn Nhan A Cốt Đả phái dũng sĩ tới ám sát ta. Nhưng không nghĩ đến ngươi sẽ gia nhập lâm thời, không có nói trong tình báo của hắn, kết quả ngươi đã biết.

Hoàn Nhan Lan khẽ gật đầu, hỏi:

Vậy ngươi vì sao vì cứu Tiết Bính mà hy sinh một người bằng hữu khách?

Ừm... Cái này có nguyên nhân, ngươi có thể không hỏi hay không ?

Được.

Hoàn Nhan Lan nói:

Ta lập tức về Kim quốc, Tiết Bính đối với ta cũng là có ân nghĩa, ta cũng muốn biết hắn có phải là bị oan uổng hay không.

Ừ ừ, nhất định là oan uổng.

Âu Dương lấy ra một tờ giấy nói:

Đây là một bức thư, ngươi đến Hàng Châu hoặc là Dương Châu tìm Châu An, không có thuận phong thuyền, cũng sẽ an bài một chuyên thuyền cho ngươi.

Hoàn Nhan Lan nhận lấy thư, nói:

Ta có cảm giác bị mắc mưu.

Thật lòng mà nói, Tiết Bính không dễ cứu. Hắn nắm giữ một bí mật.

Âu Dương cũng không giấu diếm, dù sao đến lúc đó Hoàn Nhan Lan nhất định sẽ biết rõ:

Ta không muốn biết bí mật này, nhưng ta hi vọng người bằng hữu này của ta đây sẽ bình an. Cho nên thật sự không có cách gì khác, ngươi có thể chọn lựa phương pháp giam lỏng, nhưng tuyệt đối không thể để cho người làm thương tổn hắn.



Âu Dương nói:

Lần sau đừng đồng ý với người khác nhanh như vậy. Ta đi đây, cám ơn ngươi đã nguyện ý giúp ta, còn có, chỉ cần Tiết Bính không có chuyện gì, có một vài người sẽ không nói ra.

Cái gì gọi là cám ơn ngươi đã nguyện ý giúp ta? Không phải là có điều kiện trao đổi sao? Hoàn Nhan Lan trưởng thành muộn nhìn bóng lưng của Âu Dương trưởng thành sớm rất là buồn bực. Còn có gì gọi là Tiết Bính không có chuyện gì, người khác cũng sẽ không nói lung tung?

...

Chuyện nên làm cũng phải làm, dựa theo đạo lý mà nói Tiết Bính hẳn là không có chuyện gì. Đáng tiếc nằm vùng nhiều năm như vậy, thời điểm trước khi thành công lại thất bại trong gang tấc. Âu Dương từng nằm vùng, biết rõ thương tổn như vậy sẽ có đả kích với tinh thần Tiết Bính. Âu Dương lại nghĩ tới, bí mật có thể làm cho Tiết Bính mạo hiểm như thế, rốt cuộc là bí mật gì nhỉ?

Âu Dương càng muốn, lại càng có loại cảm giác như gió thổi báo giông tố sắp đến. Mình dường như không dính vào vòng xoáy âm mưu này, nhưng thân là người đứng xem cũng vừa vô lực vừa bất đắc dĩ. Triển Minh lại đi đâu rồi, có phải là giống như Thái Hư Tử suy đoán, hắn lén đi điều tra chuyện này?

...

Thời gian chậm rãi đi qua, mùa xuân đã rất nhanh liền chuyển sang mùa hè. Năm nay là năm khoa cử ba năm một lần, sĩ tử các nơi đã bắt đầu lên kinh khảo thí. Mà Dương Bình là vì cuộc thi đấu bóng đá mỗi năm một lần, ba tháng nữa sẽ cử hành nên rất bận rộn. Âu Dương vào thời gian này cũng theo lệ thường bị tấu chương của Lễ bộ tấu lên, rồi Triệu Ngọc sẽ sai người hạ xuống công văn trách cứ. Lần này Dương Bình tham gia thi châu là ba mươi bảy người, tham gia thi tỉnh có không người. Mà còn tri châu Thọ Châu cũng nhận được công văn như vậy. Lần này thi châu, chỉ có hơn một trăm người tham gia, mà còn tham gia thi tỉnh thì không người. Vốn dựa theo quy củ, tất cả các châu đều có danh ngạch cố định, nhưng thí sinh tham gia thi tỉnh của Thọ Châu cũng không ghi danh lên kinh đi thi. Mục đích của các sĩ tử bọn họ chính là giảm miễn thu thuế. Điều này làm cho Lễ bộ, Lý Cương còn có Triệu Ngọc đều rất bất mãn.

Lý Cương còn đưa ra đề nghị, huỷ bỏ đặc quyền quan thân không cần đóng lương thực và thu thuế ít. Hơn nữa cử nhân ở Đại Tống đãi ngộ tương đối khá, trên công đường thì không cần nói nữa, trượng hình cũng được miễn. Quy định trong thổ địa không cần giao lương thực. Về phần thu thuế kia cũng là thu một số nhỏ mà thôi. Vốn dĩ chính sách này là để giúp đỡ những cử nhân mở các cửa hàng thi họa. Nhưng không nghĩ đến bị người Dương Bình lợi dụng để miễn thuế với triều đình.

Cuối cùng đề nghị này bị phủ quyết, không thể bởi vì người Dương Bình làm bừa, mà liên lụy đến cử nhân các nơi khác.

Triển Minh sau khi xin nghỉ phép, Âu Dương phụ trách việc hoạt động của xưởng quân hằng ngày. Bởi vì nhu cầu huấn luyện, đổi trang bị, hỏa dược vẫn giữ mức cao. Công văn của Xu Mật Viện và Binh bộ đến xưởng quân, Âu Dương căn dặn hai người Vương Ngũ, Triệu Lục phối hợp với nội vệ bảo hộ xưởng quân, nhưng không được tham dự quản lý. Rồi sau đó cùng với một sư phụ già và mấy người địa phương, Trương Tam, Lý Tứ còn có hơn mười người nha dịch mang theo vũ khí kiểu mới lên kinh.

...

Trong liệt tư của cục chế tạo Đông Kinh, các loại vũ khí bày ra chỉnh tề/ Ngoài cửa là cấm quân đứng gác tầng tầng lớp lớp.

Súng kíp.

Âu Dương cầm lấy cây súng Hơn bốn mươi cân giới thiệu nói:

Mọi người cũng đã trông thấy màn biểu diễn, độ chính xác và uy lực không thể chê. Hơn nữa chỉ cần hai người một tổ, một lần có thể bắn ba mươi viên đạn. Mỗi lần lắp hỏa dược có thể được bảy cái.

Đồng Quán suy nghĩ một chút hỏi:

Có thể dùng được mấy lần?

Sư phụ già trả lời:

Ít nhất mười lăm lần, nếu dùng nước đổ vào nòng súng, có thể bắn tiếp.

Đồng Quán lại hỏi:

Khối lượng mười lăm lần thêm súng và hỏa dược còn cả đạn, thì tổng trọng lượng là bao nhiêu?

Khoảng chừng năm mươi cân.

Năm mươi cân. Nòng súng dài, cưỡi ngựa mang theo không tiện.

Đồng Quán lắc đầu nói:

Âu đại nhân, cái gọi là súng này chỉ có thể phòng thủ ở thành quách. Liêu bên đó thiếu bình nguyên, nhiều núi. Kẻ địch vừa tấn công, chỉ có thể vứt bỏ vũ khí mà đi, hơn nữa tuy rằng một lần có thể bắn mấy chục đạn, nhưng chỉ bắn vào một điểm. Nói thật, vẫn không thực dụng bằng súy thủ pháo.

Nói nhảm, đó là lựu đạn thời hiện đại, mang theo đương nhiên thuận tiện, sử dụng nhẹ nhàng, uy lực mười phần.

Lúc chạy trốn mang theo lựu đạn, khẳng định so với mang theo một đống sắt vụn an toàn hơn nhiều. Âu Dương nói:

Quận Vương, ngươi cũng nói thủ thành tương đối thích hợp.

Vẫn có thể bán được chứ nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.