Thiên Tống

Chương 512: Chương 512: Ngựa không ngừng vó câu (1)




Triệu Ngọc lắc đầu:

Muốn bọn họ từ bỏ binh quyền, chỉ sợ không phải dễ dàng như vậy. Còn phải để Khiết Đan và người Hán lẫn chung với nhau, khả năng càng khó.

Bệ hạ, đàm phán như vậy chính là vừa đánh vừa nói chuyện. Dùng sự thật nói cho bọn họ biết, thật sự nếu không đàm phán, thì sẽ nhanh chóng không còn tư chất đàm phán.

Âu Dương nói:

Còn nữa không thể loại trừ bọn họ đang sử dụng kế hoãn binh, cho nên càng phải vừa đánh vừa bàn. Có điều theo như ta thấy, bọn họ hẳn là có thành ý, nhanh chóng công phá Hoàng Long phủ như vậy, hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của người Khiết Đan, gần như tương đương toàn bộ chủ lực quân Tống cũng có thể tùy thời lên bắc tiến công Đông Kinh.

Ngoại trừ hai tuyến quân, làm quân chính quy lại thêm tam lộ quân đã có sáu mươi vạn, đây là một con số tương đối khủng bố. Triệu Ngọc trước khi thượng vị, cả nước tổng số cấm quân chẳng qua năm mươi vạn người, chẳng qua là ba phần binh lực Liêu mà thôi.

Ừm, có đạo lý.

Âu Dương cẩn thận hỏi:

Bệ hạ không phải là muốn để vi thần lại đi đến Hoàng Long phủ một chuyến nữa đó chứ?

Triệu Ngọc cười một tiếng không trả lời, xem ra tâm tình nàng rất khá:

Ba ngày trước, lúc ngươi đang trên đường, Trương Tuấn đưa tới thư xin hàng của người Nữ Chân, điều kiện bọn họ rất hào phóng, chỉ yêu cầu đem Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi phong làm vương, rồi sau đó biện pháp Nữ Chân thống trị Nữ Chân ở phía bắc Hoàng Long phủ quản lý tự trị. Trong tấu chương còn nói bọn họ có thể từ bỏ binh quyền.

Không được.

Âu Dương nói:

Phải tiêu diệt bọn họ.

Triệu Ngọc vừa nghe ngược lại cười nói:

Một bên là người Khiết Đan, một bên là Nữ Chân, vì sao thái độ của ngươi chênh lệch lớn như thế?

Bệ hạ, người Khiết Đan đa số cũng không khác biệt lớn với người Hán, bọn họ mặc dù cũng chăn thả, nhưng thực phẩm chủ yếu đã là cày ruộng, người Khiết Đan chịu ảnh hưởng tư tưởng Nho gia rất lớn, Khiết Đan và Hán tộc ngôn ngữ dùng chung, hơn nữa người thượng vị của bọn họ vô năng, không có quá nhiều không có quá nhiều dã tâm, các dân chúng cũng đã quên tính cách du mục. Mặc dù còn có một chút thói quen du mục, nhưng tất cả mọi người cho rằng du mục đã không phải là chèo chống kinh tế chủ yếu nhất nữa. Bọn họ càng cam tâm tình nguyện dựng nhà, mua đất. Người Khiết Đan phục vương hóa, ở nơi chiếm lĩnh, người Khiết Đan đều tương đối phối hợp và hiền lành, đối với bọn họ mà nói, được Tống thống trị và bị Liêu thống trị, dù sao cũng chẳng khác gì nhau. Thậm chí có bộ phận người cho rằng người Tống có thể mang đến giàu có, thái độ với người Tống tương đối hoan nghênh

Âu Dương lại nói:

Nhưng nhìn Nữ Chân hoàn toàn trái ngược lại. Bọn họ là bị mất Hoàng Long phủ quan trọng nhất mới dâng tấu. Ngôn ngữ Nữ Chân và tiếng Hán không giống nhau, mấy ngàn người Nữ Chân biết Hán ngữ bình quân mới có một người. Bọn họ ngoại trừ du mục căn bản không có kế sinh nhai nào khác. Triều đình Đại Tống ta khẳng định không thể hoàn toàn nuôi sống một quốc gia bọn họ. Về phần loại bỏ quân đội lại càng hoang đường. Bọn họ quân là dân, dân cũng là quân. Binh khí du mục cần có bọn họ cũng có, chỉ cần có người đứng lên hô gọi, dân chúng lập tức sẽ biến thành binh sĩ. Vùng Đông Hải càng thêm lạnh giá, Nữ Chân tính tình kiên nhẫn, sẽ không nguyện ý thần phục tộc khác, tù trưởng không muốn từ bỏ quyền lợi. Người Hán ở Nữ Chân bước nào bước nấy đều gian nan, ở nơi bị chiếm lĩnh, Tống thương bị công kích đánh cướp không phải số ít. Nữ Chân không chịu ảnh hưởng học thuyết Nho gia, bọn họ cho rằng dùng vũ lực cướp lấy thứ gì đó chính là thứ thuộc về bọn họ. Không chỉ có rất khó đồng hóa bọn họ, thậm chí có thể nói không cách nào đồng hóa bọn họ. Đây là điểm khác bịa của hai dân tộc.

Triệu Ngọc gật đầu hỏi:

Ý của ngươi chính là bên phía Nữ Chân không cần đàm phán?

Không cần đàm phán, Hàn tướng quân hai đường có thể từ từ đánh từ từ nói chuyện, có thể đỡ chết một số người, đỡ phá hoại một số kinh tế địa phương. Nhưng bên phía Nữ Chân đã thành dưỡng hổ vi họa, kéo thêm một ngày, kẻ địch liền càng nguy hiểm một phần. Bệ hạ, ngàn vạn lần chớ xem thường người Nữ Chân, bọn họ đều có thể nghĩ ra biện pháp ra biển đánh cướp, không chỉ có nói rõ lễ nghĩa của bọn họ rất kém cỏi, quan trọng nhất là bọn họ có một đám người cầm đầu xuất sắc. Không thừa dịp quân ta xâm nhập phương bắc giải quyết bọn họ, thời cơ chín muồi người ta ngóc đầu trở lại, chỉ sợ cũng khó đối phó hơn.

Ừm... Trẫm nghĩ ngươi lại lần nữa đi một chuyến Khiết Đan Đông Kinh đi, giúp trẫm làm dịu chuyện này xuống. Cấm quân Đại Tống ta thủy chung còn chưa có quyết chiến chính diện với Khiết Đan, người Khiết Đan còn có hơn mười vạn quân đội, nếu có thể giảm thương vong, trẫm thậm chí có thể đáp ứng Gia Luật Thuần trở về Lâm Hoàng phủ, đem Lâm Hoàng phủ cho hắn đời đời làm nơi phát triển.

Âu Dương hỏi:

Tại sao lại là vi thần?

Nghe nói ngươi và Gia Luật Thuần với Gia Luật Đại Thạch quan hệ cũng không tệ lắm, còn nữa ngươi là quan viên Đại Tống hiểu rõ nhất người Khiết Đan. Còn có điều kiện chủ hòa cũng là bản thân ngươi nói ra, ngươi không đi được không?

Âu Dương cười khổ:

Bệ hạ có chỗ không biết, lần trước lúc chuộc thái thượng hoàng, Hàn tướng quân hãm hại Gia Luật Đại Thạch một vố, vi thần óoán chừng Gia Luật Đại Thạch sẽ đem món nợ này tính lên trên đầu vi thần mất.

Triệu Ngọc hỏi:

Hắn sẽ giết ngươi sao?

Vậy thì không, nếu là hắn giết ta, chẳng khác gì là bức bách toàn bộ tam quân tấn công người Liêu.

Âu Dương trả lời, đừng nói Gia Luật Đại Thạch, Thiên Tộ đế cũng không ngu ngốc như vậy. Tình hình chiến đấu trước mắt giết sứ giả, đó là tự chịu diệt vong. Nhưng ngược lại nhìn Nữ Chân, rất có thể giữ Âu Dương lại, trong bầu không khí khác biệt, tư tưởng quan và giá trị quan đều khác biệt, rất khó miêu tả rõ ràng. Hơn nữa, Liêu quốc không có ai có ý kiến gì với cá nhân Âu Dương. Cho dù có cũng có thể là Gia Luật Đại Thạch, có điều Âu Dương vẫn tương đối nguyện ý tin tưởng Gia Luật Đại Thạch là người ân oán phân minh.

Cho nên, mấy năm nay đối với Tây Hạ, với Khiết Đan, với Nữ Chân, duy chỉ có Khiết Đan ngươi cho rằng là có thể hòa đàm thuận lợi, không phái ngươi đi thì phái ai đi đây.

Bệ hạ, Tây Hạ vi thần cũng nguyện ý hòa đàm, nhưng là bọn họ không muốn từ bỏ quân đội. Cuối cùng bọn họ bởi vì vi thần giả thánh chỉ, trong tay không hề có lợi thế nào. Thua sạch thân mình, bất đắc dĩ mới đồng ý điều kiện vi thần đưa ra. Những thứ này cũng có thể nói, giống như Nữ Chân, còn có Mông Cổ, không cần phải nói chuyện, lãng phí thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.