Kim Tứ bởi vì quân công, được đề bạt làm Chỉ Huy Sứ ngũ phẩm, theo đông lộ Hà Bắc gửi cho Âu Dương lễ vật bày tỏ cảm tạ. Có nhân sâm, trận châu, đều là hàng thượng phẩm. Âu Dương căn dặn Kim nương:
Sáng sớm ngày mai đem mấy thứ này cho bọn Trương Tam.
Kim nương gật đầu sau đó nghi hoặc hỏi:
Đại nhân, vì sao thích kết giao người như vậy?
Kim nương, Kim Tứ gửi lễ vật đến, là để người khác biết chỗ dựa của hắn là ta. Ta làm sao có thể không nhận được chứ?
Âu Dương nói:
Ngươi xem Kim Tứ đúng là chiến quả chồng chất, bắt và giết tù trưởng mười tám tộc. Ba bộ tộc khác tuyên bố đầu hàng Tống Triều, đây chính là bớt chết rất nhiều người. Hành vi của hắn mặc dù bởi vì ích kỷ, nhưng không thể phủ nhận chuyện hắn làm có cống hiến, không chỉ là với Tống mà nói, với Nữ Chân cũng có điểm rất tốt.
Kim nương hiểu rõ đạo lý này, nhưng lại mang theo nghi ngờ càng lớn hơn:
Đại nhân hi vọng chết người ít, nhưng tại sao phải cố gắng thúc đẩy chiến tranh?
Cái vấn đề này tương đối phức tạp. Ta chỉ có thể nói không chỉ có Liêu Kim, tương lai Mông Cổ cũng phải chinh phạt.
Âu Dương nói:
Ít nhất ta sẽ không bởi vì bọn họ thần phục liền buông tha tiến công đối với bọn họ. Những điều này không phải ta muốn làm hay không, mà là nhất định phải làm. Cho dù hoàng thượng không đồng ý, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp thay đổi tâm ý hoàng thượng.
Thổ Phiên tương lai và Đại Lý thì sao?
...
Âu Dương trầm tư chốc lát nói:
Cho nên lúc đó ta không đồng ý hoàng thượng nâng cao thuế lợi, muốn bảo đảm số lượng cấm quân, chất lượng và khả năng sử dụng kéo dài liên tục.
Kim nương ngược lại hít một hơi:
Đại nhân là chủ trương, Đại Tống không gián đoạn dụng binh đối ngoại? Nhưng mà cổ ngữ có câu: hiếu chiên tất diệt vong.
Lời của cổ nhân nói chưa hẳn chính là lẽ phải.
Âu Dương nói:
Có điều ngươi không cần có biểu tình kia, hoàng thượng có thể nghe ta diệt Mông Cổ, đã xem như rất giỏi rồi, hoàng thượng tất nhiên sẽ không động thủ với Đại Lý, Thổ Phiên.
Âu Dương ngươi dã tâm thật lớn.
Bởi vì Âu Dương và Kim nương ban đêm ở một phòng, không có đóng cửa phòng. Một người bước vào gian phòng Âu Dương, tay trái cầm cây đuốc tay phải cầm một quả pháo nói:
Không được làm loạn, ngòi lửa ta đã cắt ngắn rồi, hai đốt liền nổ.
Vừa vén y phục, bên hông còn dắt thêm hai quả khác.
Hoàn Nhan Lan?
Âu Dương thở dài:
Ngươi không ngán sao, không có việc gì tìm ta phiền toái.
Ngồi xuống.
Hoàn Nhan Lan dùng chân đóng cửa, vừa chỉ Kim nương, Kim nương chỉ có thể là ngồi xuống bên cạnh Âu Dương. Hoàn Nhan Lan căm cây đuốc xuống, rồi sau đó lấy ra dây thừng sau lưng ném qua nói:
Đem Âu Dương trói lại.
Không sợ Nữ Chân đùa binh khí, chỉ sợ Nữ Chân đùa hỏa khí. Tại sao ư? Bởi vì người người đều là nổ banh cả xác. Âu Dương nói với Kim nương đang do dự:
Trói đi, ngươi làm sao vào đây?
Ngoài cửa cũng có bốn nha dịch trực ban.
Đi vào rất khó sao?
Hoàn Nhan Lan nói:
Trèo tường, thủ hạ của ngươi vì mỹ quan, tường chỉ thiết kế cao hơn bốn tấc, quay lại đây ta xem thử.
Âu Dương bất đắc dĩ xoay người, Hoàn Nhan Lan nhìn nút buộc trói tay sau lưng Âu Dương một hồi gật đầu:
Ngồi trở lại đi.
Kim nương nói:
Hoàn Nhan công chúa, Âu đại nhân chỉ là tay không...
Ha ha, hắn tay trói gà không chặt?
Hoàn Nhan Lan nói:
Sẽ không mắc mưu của hắn lần nữa.
Ngươi muốn thế nào?
Âu Dương hỏi.
Cách điều chế hỏa dược, tiền của tiền trang ngươi, cơ mật Tống tấn công Nữ Chân, muối, hỏa dược, sắt, bông... ta đều muốn hỏi.
Hoàn Nhan Lan nói:
Có điều, chỉ cần ngươi phối hợp ba vấn đề trước đó của ta, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
Cách điều chế hỏa dược tùy tiện nói một cái ngươi cũng không biết thật giả. Về phần tiền trang ta sử dụng chút thủ đoạn, đảm bảo ngươi vừa vào liền không trở ra được. Còn chuyện Tống tấn công Nữ Chân, ta cũng có thể bịa ra.
Âu Dương cười hỏi:
Ngươi nếu không thực tế một chút, cho ngươi một ngàn quan được chưa.
Ngươi cho ta là ăn mày sao.
Được rồi, ta có một bí mật để trao đổi.
Âu Dương hỏi:
Ngươi có biết vì sao Nữ Chân bại nhanh như vậy hay không? Phía nam Trường Bạch, căn bản không hề có năng lực chống cự gì không?
Bịa đặt, ngươi bịa đặt, ta sẽ không tin tưởng bất kỳ lời nào của ngươi nữa.
Âu Dương cười khổ:
Ngươi đã một chút cũng không tin, vậy ngươi uy hiếp ta làm gì? Ngươi giết ta cũng không có điểm nào hay. Ngươi nên biết, có ta ở đây, Nữ Chân tương lai còn có thể sống khá giả một chút, không có ta ở đây, vậy thì khó mà nói.
Cách điều chế hỏa dược.
Hoàn Nhan Lan bất vi sở động nói:
Nếu ngươi đưa ta cách điều chế giả, ta liền chặt một cánh tay của ngươi trước.
Ừm, một phần một.
Âu Dương, ngươi thật sự cho rằng ta đang nói đùa sao?
Hoàn Nhan Lan chỉ Kim nương:
Vậy ta giết ả ta trước.
Âu Dương hỏi ngược lại:
Làm sao ngươi biết một phần một là giả?
Cái này...
Hoàn Nhan Lan ngược lại ngẩn người.
Âu Dương nói:
Kỹ thuật đầu tiên của hỏa dược là nghiền nát, kỹ thuật thứ hai dạ cách điều chế chính xác. Cần phải một phối một, sai lầm một chút cũng sẽ giảm thấp uy lực. Vì sao hỏa dược Dương Bình tốt? Bởi vì có cân tiểu ly, cân tiểu ly vô cùng chính xác.
Hoàn Nhan Lan quát hỏi:
Cái gì là cân tiểu ly.
Kim nương.
Kim nương trả lời:
Cân tiểu ly giống như cầu bập bênh, một bên so sánh với một bên nặng thì sẽ đè xuống. Hai bên nặng bằng nhau, thì sẽ đảm bảo cân bằng.
Thuận tiện nói một câu, thứ này đã sớm có rồi.
Âu Dương bổ sung nói rõ.
Vẽ ra.
Kim nương bất đắc dĩ nói:
Ta chưa từng nhìn thấy, chỉ nghe đại nhân nhắc tới.
Hoàn Nhan Lan ngẫm lại nói:
Tiền.
Âu Dương cười khổ:
Đại tỷ, ngươi trói ta lại, cái gì cũng làm không thành. Ta lấy tiền không cần tín vật, đều là dùng thư tín.
Vậy các ngươi chuẩn bị hạ thủ thế nào với Nữ Chân?
Cái này có thể trả lời, thôn tính trọn vẹn phía nam Trường Bạch Sơn. Quét sạch thế lực phản kháng bên trong. Binh Hoàng Long Hoàng Long phủ, bức bách chủ lực người Nữ Chân và cấm quân quyết chiến.
Âu Dương nói:
Đồng thời, Nhạc Phi đưa quân kiềm chế binh lực các ngươi. Đem chủ lực Nữ Chân tiêu diệt, sau đó bắt đầu chiêu hàng bộ tộc, phân hoá các ngươi. Củng cố khu vực chiếm lĩnh, rồi sau đó lên bắc đem thành phần còn sót lại của các ngươi đuổi ra tận biển cả.
Thật độc ác.
Âu Dương nói:
Ừm... Vẫn còn độc ác hơn, khu chiếm lĩnh, không gia nhập Hán tịch, giết chết toàn bộ. Đây là ý kiến của Đồng Quán còn có Trương Tuấn, diệt sạch tộc Nữ Chân. Tính ra người Nữ Chân các ngươi thật ra cũng chẳng quá hai mươi vạn người. Năm đó Bạch Khởi một đêm đã chôn giết bốn mươi vạn người. Cho nên ngươi hẳn là cảm tạ ta và hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, cuối cùng hoàng thượng tiếp thu ý kiến của ta.
Hừ.