Nguyên nhân gây ra là có một nữ nhi của Hãn (tên gọi tắt của tộc trưởng các dân tộc Đột Quyết, Mông Cổ...) trên thảo nguyên, vượt qua tuyến phong tỏa khó khăn để đến Đông Kinh kêu oan. Đưa ra chứng cớ nói rõ bộ tộc mình rất hài lòng với sự quản lý của Tống Triều, hơn nữa nhiều thế hệ đều tôn Tống làm chủ, nhưng toàn tộc đều bị Vĩnh Hưng quân xâm lược, bị giết trăm người không nói, tất cả thanh niên trai tráng đều bị sung làm sương quân.
Tin tức này vừa ra, tất cả mọi người đều hiểu rõ, triều đình sẽ ra tay độc ác với Âu Dương. Phản ứng đầu tiên của dân gian chính là giá hàng tăng lên, biến tướng thành xóa bỏ nhân công. Đây không phải là thương gia làm vì cứu Âu Dương, mà là thoát khỏi sự trói buộc của Âu Dương, triều đình thiếu hụt chế độ giám thị, bởi vì lũng đoạn mà dẫn đến cục diện này. Nhóm đầu tiên tăng giá là các sản phân không phải là vật dụng hằng ngày như gốm sứ, dược phẩm quý báu... Nhóm thứ hai tăng giá chính là các dịch vụ vận chuyển đường bộ, vận chuyển đường sông với vận chuyển đường biển. Những thứ này tăng giá làm cho phí tổn của tất cả thương gia đều tăng lên, vì vậy kéo theo toàn bộ giá cả buôn bán cũng tăng lên. Rồi sau đó còn quấy nhiễu giá gạo, gạo tuy rằng triều đình có định giá, nhưng sau khi phí tổn vận chuyển tăng lên, mua gạo từ nơi khác thì không lợi chỉ lỗ mà gạo trong vùng thì cung ứng không đủ, chỉ có thể mua từ chỗ khác vào, làm cho dân gian xuất hiện thứ gọi là gạo đen. Mà dân vùng thấy giá cả gạo đen bách tính không mua không được, vì vậy hai thành thậm chí là mấy châu giúp nhau đào thải đi, lợi dụng vận chuyển của nhau tạo ra gạo đen, giá gạo lên ào ào. Triều đình tuy rằng muốn can thiệp nhưng triều đình cũng hiểu rõ, một khi đả kích gạo đen, sẽ khiến cho vài chỗ rơi vào cục diện thiếu hụt gạo.
Triệu Ngọc định ngày hẹn Tô Thiên, Tô Thiên thì khóc lóc kể lể mình cũng là bất đắc dĩ, hắn đã dùng danh nghĩa chủ tịch liên tục gửi thư tín, yêu cầu mọi người ổn định giá hàng. Nhưng bản thân hắn cũng gặp áp lực rất lớn. Cổ đông tiễn trang Dương Bình yêu cầu bởi vì giá hàng tăng lên, nên phải hạ xuống lợi tức cho vay.
Không có bết bát nhất, chỉ có bết bát hơn. Bởi vì không có Âu Dương để uy hiếp quản chế, quan, thương bắt đầu công khai cấu kết, tạo ra các món lãi kếch sù, thậm chí có hậu cần quân đội cũng dám dùng cỏ lang quân sự bán cho thương nhân dân gian.
Có điều những chuyện này, dưới tình huống hai đại tiễn trang Dương Bình với Đông Nam đều cố gắng ổn định, hậu quả của nó cũng không nghiêm trọng như lần đầu tiên tài chính nổi sóng gió lúc trước. Có điều giá hàng tăng lên đã là chuyện thật sự, giá hàng tăng, tiền công cũng phải tăng lên, nhưng theo không kịp bước chân của giá hàng. Hơn nữa vài chỗ bắt đầu làm khó dễ, cắt xén công nhân, yêu cầu tăng ca, làm thêm giờ... Tuy rằng lực phá hoại không tính lớn, nhưng kinh tế Đại Tống vẫn rơi vào trạng thái tương đối hỗn loạn.
Ở dưới tình huống như vậy, Tô Thiên cùng với nội vệ đi vào gặp Âu Dương.
Âu Dương cho dù ở hoàn cảnh như vậy nhưng vẫn rất sạch sẽ, khí sắc cũng rất tốt. Hai ngày đổi một bộ quần áo, một ngày tắm rửa một lần, là Khai Phong phủ doãn cố ý dặn dò. Bởi vì có nội vệ giám thị, Tô Thiên cũng không nói về vụ án của Âu Dương, mà đem tình hình trước mắt nói lại một lần.
Âu Dương ngẫm lại nói:
Thật ra thì bọn họ không chỉ có ảnh hưởng đến sự ổn định kinh tế, hơn nữa còn ảnh hưởng không ít đến lợi ích của các thành viên hiệp hội thương nghiệp. Nói ví dụ như Vương chưởng quỹ, sản xuất là quặng mỏ. Phí tổn lương thực tăng, phí tổn vận chuyển cũng tăng, nhưng giá cả quặng mỏ lại không tăng, bởi vì phần lớn đều là bán cho triều đình, cho dù bán cho thương gia cũng có khế ước mấy năm, tuy rằng giá cả có thể thương lượng nhưng chỉ đến một mức nào đó, chuyện này với các sản nghiệp vận chuyển buôn bán linh hoạt ảnh hưởng không lớn, nhưng với các sản nghiệp trường kỳ khế ước thì rất có ảnh hưởng.
Dạ, ý của đại nhân là?
Ý của ta là lập tức triệu khai hiệp hội thương nghiệp. Yêu cầu các công ty liên quan đến vận chuyển đường biển, vận chuyển đường bộ, vận chuyển đường sông đều giảm giá. Nếu bọn họ không giảm, hiệp hội thương nghiệp sẽ liên hiệp chống lại và chế tài, cắt đứt nguồn cung cấp.
Tô Thiên nói:
Đại nhân cảm giác đề nghị này có thông qua biểu quyết được hay không?
Nhất định sẽ thông qua. Lúc trước hoàn cảnh tốt đẹp, các thương nhân đều có lượng thu vào gia tăng ổn định. Mà nay một bộ phận bởi vì tư lợi đã đánh loạn quy tắc, sẽ khiến cho rất nhiều người không an tâm.
Âu Dương nhỏ giọng nói bên tai Tô Thiên:
Nếu bọn họ không đồng ý, ngươi liền đình chỉ quyền trọng tài ngành vận chuyển.
Đình chỉ quyền lợi chủ tịch trọng tài hành nghề, như thế bởi vì món lợi kếch sù từ nghề vận chuyển mà sẽ xuất hiện các nghề vận chuyển mới, rồi sau đó hình thành cạnh tranh. Nếu ngươi đã không nghe hiệp hội thương nghiệp, vậy hiệp hội thương nghiệp cũng không bảo vệ cho ngươi để ngươi có cơ hội lũng đoạn nữa.
Đa tạ đại nhân.
Tô Thiên chắp tay:
Đại nhân tất nhiên sẽ là cát nhân tự có thiên tướng.
Ha ha
Âu Dương cười nói:
Ta không sao cả, ngươi đi mau đi.
...
Không biết lại qua bao nhiêu ngày, Cửu công công lại tới tìm Âu Dương:
Phụng thủ dụ Hoàng thượng, đặc biệt đến thăm hỏi.
Âu Dương nói:
Thảo dân đã không phải là quan viên triều đình, dựa theo lệ thường phải là Khai Phong phủ đến hỏi.
Lời này của ngươi là có ý gì?
Âu Dương nói:
Hoàng thượng ở tam đường hội thẩm lúc trước còn không xác định ta có tội hay không, liền đã cách chức quan của ta đi. Cần gì phải hỏi nữa. Công công trở về đi thôi.
Cái này...
Âu Dương hỏi:
Lưu tướng quân bên kia như thế nào?
Tiến triển cũng khá thuận lợi.
Cửu công công nói:
Âu đại nhân sao lại không dâng lên sách nhận tội, khẩn cầu Hoàng thượng lượng thứ?
Ý ngươi là hoàng thượng là vì mặt mũi của mình cho nên trị tội ta?
Âu Dương cười nói:
Chỉ sợ không phải đi. Hơn nữa lại nói, ta cũng không phải không nhận tội, các tội danh trong thánh chỉ của công công nói, ta đều nhận.
Chinh phạt Mông Cổ, Tây Liêu đối với đại nhân không có chỗ nào tốt, vì sao đại nhân biết rõ có thân gia lo lắng tính mạng còn dốc hết sức giật dây?
Chuyện này lúc trước ta đã nói qua với Hoàng thượng, đáng tiếc Hoàng thượng cũng không để ý tới.
Âu Dương nói:
Về phần lý do, khi đó cũng đã nói qua với Hoàng thượng.
Chẳng lẽ đại nhân cho rằng Hoàng thượng lần này là đùa giỡn hay sao?
Không phải, nhưng cũng sẽ không giết ta, không phải sao?
Triệu Ngọc tâm có thể ác như vậy, nhưng da mặt không thể dày như vậy.
...
Cửu công công nói:
Tông đại nhân đã trở lại Đông Kinh. Ngày mốt sẽ tam đường hội thẩm, đại nhân tự giải quyết cho tốt. ta cáo từ.
Báo cáo điều tra của Tông Trạch chỉ là thứ phụ mà thôi, căn bản không cách nào hoàn toàn đệ trình được. Triệu Ngọc xem báo cáo, trong đó viết, Hàn Thế Trung, Trương Tuấn đều biết việc này, nhưng bọn hắn cũng không có nói ra ý kiến gì, sau cũng không báo lên cho triều đình. Dựa theo sự thăm hỏi của Tông Trạch, bọn họ cho rằng đây là một biện pháp rất tốt để giải quyết sự xâm hại của các dân tộc du mục phương bắc với trung nguyên, vất vả một lần sung sướng cả đời. Các nhân viên có liên quan đến vụ án như Lưu Kỳ cũng không có tranh giành lợi ích gì, đều căn cứ vào thái độ báo quốc vì dân mà một mình làm hoặc là giấu diếm chuyện này.