Hàn Thế Trung không dám giấu diếm, ngày hôm sau lập tức dùng khoái mã báo cho triều đình. Báo là mật thám trong quân tại Afghanistan do thám báo về. Triệu Ngọc và Quân Cơ xứ triệu khai hội nghị, sau khi chắc chắn cho dù xuất binh cũng sẽ bại, Thập Tự Quân cũng không dám xâm nhập vào biên giới Tống. Vì vậy đã hạ chiến lược: Người không đúng đến ta, ta sẽ không phạm người. Quân Tây Bắc phải phụ trách an toàn của thương đội, tôn chỉ là Tống không chủ động tham dự bất kỳ chiến tranh của phe nào, không đánh thì thôi, đánh thì phải thắng. bảo Hàn Thế Trung cẩn thận xử lý mâu thuẫn các nơi, cũng không cho phép mượn cớ, cũng tuyệt không thể tổn hại đến quốc thể. Liều mạng cũng phải đả thông con đường tơ lụa.
Con đường tơ lụa thờ Đông Hán đã thông về Roma. Rồi sau đó nó liên tiếp qua hai nền văn minh cổ là Ấn Độ và Hy Lạp. Theo dòng lịch sử đi tới đi lui khoảng chừng một năm, nhưng trong đó giá trị hàng hóa lại tăng thêm nghìn lần. Đương nhiên tiền này là một chuyện, triều đình quan trọng nhất vẫn là mặt mũi. Trong năm Trinh Quán, theo sử sách ghi lại, từng có vạn thương nhân người Hồ ngụ lại Trường An trở thành người thời Đường, nói vạn nước tới đây có hơi khoa trương thổi phồng một chút, nhưng cũng không phải là không có căn cứ. Mà còn con đường tơ lụa từ trung kỳ thời Đường bởi vì chiến tranh liên tiếp mà suy yếu. Đến Tống lại càng bị người Tây Hạ ngăn cản, Triệu Ngọc không thể không có dã tâm. Đặc biệt là sức chiến đấu của Hàn Thế Trung cũng khá tốt, quân Tống từ sau khi rèn luyện sức chiến đấu và có được vũ khí tiên tiến, đều có thể thắng được Thiên Chúa giáo và người Hồi. Cũng có sức sản xuất khổng lồ làm hậu thuẫn chèo chống, sẽ không sợ người nào.
Triều đình căn cứ vào tin tức này tiến hành hoạt động quy mô lớn, chiêu mộ hai mươi vạn cấm quân, ba vạn ngựa chiến, cho quân Tây Bắc, tất cả lương thực của Sa, Qua Châu không cần bán lại (đem lương thực trở lại bán cho nông thôn) Đại Tống, mà là triều đình trực tiếp mua bổ sung làm quân lương. Ngựa được nuôi ở hành lang Hà Tây cũng được cung cấp cho quân Tây Bắc sử dụng.
Tin tức này là khiến mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn lo, Tây Hạ Lý Càn Thuận bị thủ đoạn như lâm đại địch này của Tống Triều làm sợ hãi, lập tức sai người đến hỏi. Không biết tin tức này chỉ có Quân Cơ xứ và Hàn, Lưu của quân Tây Bắc biết rõ, hơn nữa thuộc loại tính chất bí mật, hỏi hồi lâu cũng chẳng moi ra được một chút tin tức gì cả. Người Tây Hạ thấy vậy càng thêm xác định quân Tống đã hủy minh ước tiến công Tây Hạ. Ngược lại đình chỉ sản xuất, tiến hành toàn lực xây công sự đào công hào chuẩn bị chiến tranh, kể từ đó quốc lực càng suy.
Mà sung sướng là một đám gian thương như Âu Dương, vì sao lại nói là gian thương, nguyên nhân là điểm xuất phát tuy tốt, hai châu Sa, Qua vốn sản lượng lương thực hằng năm bán lại Đại Tống, giá lương thực Đại Tống giảm bốn phần. Nông dân khổ không thể tả. Âu Dương đi đầu kêu gọi hiệp hội buôn bán thu mua lương thực. Chỉ một huyện Dương Bình liền đã đầy ba mươi kho. Thu mua chỉ đến nửa tháng, giá cả lương thực đã tăng lên bằng giá cả ban đầu. Mà nay triều đình vừa ra quyết định, giá cả lương thực bị khủng hoảng tăng vọt đến ba phần. Qua tay Âu Dương bán lương tích trữ trong kho, chỉ có gần mấy tháng mà được lợi nhuận khiến người nghe thấy cũng phải kinh hãi.
Triệu Ngọc nghe thấy chuyện này liền hoài nghi mật thám ẩn núp đến Afghanistan kia là những người do Âu Dương phái đi, đương nhiên nàng sẽ không đi hỏi Hàn Thế Trung, dùng người thì không nên nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người đạo lý này ai cũng rõ.
Quân Tây Bắc khổng lồ, Lý Cương bắt đầu quản lý hậu cần và nội vụ, mà còn chức Tiết Độ Sứ đương nhiên là Hàn Thế Trung giữ lấy, võ tướng làm Tiết Độ Sứ, chính là nói rõ nơi đây đang bắt đầu tích cực chuẩn bị chiến tranh. Mà còn thủ đoạn như thế lại ngoài ý muốn khiến Tây Hãn vốn đang kiên quyết chống cự lại thần phục. Sau khi thương nghị với Đông Hãn, từ giữa hai nước mở ra một con đường cho Tống, hơn nữa bốn thành cung cấp quân binh cho quân Tống. Mà còn quân Tống cũng khách khí, một khi Tây Hãn đa nhượng bộ, Dịch thành nằm giữa cũng có thể dùng để ba bên tiến hành mua bán tại đó. Hàn Thế Trung thì có chút do dự, mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng, Âu Dương này không phải là lừa bịp mình đó chứ. Vạn nhất sau khi vừa rời khỏi đây mà không có việc gì, chuẩn bị rầm rộ như thế mình biết ăn nói sao đây.
Trong chuyện này, Triệu Ngọc nhìn thấy chỗ tốt của vũ lực, mình vừa mới khởi binh, Tây Hãn đã thần phục. Càng thêm hiểu rõ về vũ lực lại càng lý giải được câu nói kia của Âu Dương: Nước yếu không ngoại giao.
Lăn qua lăn lại cũng lăn không đến trên đầu Âu Dương. Âu Dương vẫn ở Dương Bình trải qua những ngày thái bình. Triệu Ngọc cũng có non nửa năm không có đi phiền hắn. Âu Dương không có chuyện gì thì lên giảng đường, bây giờ người càng ngày càng chuyên nghiệp, Âu Dương không dám lộ kém cỏi nữa, bắt đầu giảng giải về toán học, hóa học, vật lý căn bản... Sau lại vừa nói mới biết được nhà toán học ở Trung Quốc đã sớm có, vì vậy chuyên tâm dạy hóa học và vật lý. Mà hóa học căn bản không có dụng cụ cơ bản để dạy được, cuối cùng quyết định dạy vật lý. Mấy cái như lực vạn vật hấp dẫn, máy chạy bằng hơi nước đều mang ra dạy hết, không có thứ hắn không dám lấy ra nói, chỉ có thứ hắn không nghĩ tới được.
Sau đó Âu Dương được xem là bác học đệ nhất Đại Tống ở dân gian. Nghe nói chuyện trên trời biết một nửa, chuyện dưới đất biết toàn bộ.
Một năm này trôi qua, các nước xung quanh có biến hóa lớn nhất chính là Kim, Liêu đều sụp đổ. Dân chạy nạn Kim, Liêu hoặc là đào binh bắt đầu từ đường bộ với đường biển tràn vào Đại Tống. Nhưng bởi vì triều đình vì ngăn ngừa quan hệ với Kim, Liêu chuyển biến xấu nên cũng không cho những dân chạy nạn này ngụ lại. Nhưng một số tràng chủ lòng dạ hiểm độc bắt đầu thuê những người này, để duy trì cuộc sống mà phải nhận mức thù lao thấp nhất. Tuy có Ngự Sử Đài dân tấu chương và nhân dân phản ánh, nhưng hai hiệp hội buôn bán lớn và triều đình với tình huống như vậy đều nhìn mà không hỏi.
...
Có câu thơ: Nhân diện bất tri hà xử khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong. Năm nay ngày tết tuy rằng thiếu đi Lương Hồng Ngọc và hai hầu gái, nhưng lại nhiều thêm Vương Bảo Phú và Chu Bình. Bọn người Huệ Lan cũng đến chơi, nói năm sau thay phu nhân Âu Dương là một người tuyệt đối có thể liệt vào thập đại hiền thê lương mẫu kiệt xuất Đại Tống. Âu Dương cười nói bọn họ quá khen rồi.
Lúc này trong ngực Âu Dương còn có một đạo thánh chỉ , bởi vì chiến thuyền đã giao phó một nửa, hơn nữa các bến tàu quân sự đã xây dựng hoàn thành , triều đình bổ nhiệm Âu Dương làm Tuần Tra Sử. Chuyện này mọi người đã thấy nhưng không thể trách , tuy rằng Âu Dương vẫn làm tri huyện, nhưng ngay cả các đại thần cũng biết Âu Dương quan không lớn nhưng quyền lại không nhỏ . Quan trọng nhất là cấp trên ai cũng biết Dương Bình giàu có ổn định , Đại Tống cũng có thể giàu có ổn định . Vạn nhất xoá sổ Âu Dương đi sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng, mất nhiều hơn được , không bằng để Âu Dương kiêm chức. Dựa theo cách nói trong triều là bóng dáng Âu Dương kỳ thật đã xuất hiện ở triều đình .
Tuần Tra Sử với Lộ Tra Sử có sự khác biệt, bọn họ tuy rằng đều thuộc về loại cơ cấu giám sát để ngăn ngừa và làm yên lòng thiết trí cho những người quyền lợi quá lớn, nhưng tuần tra thì không thường trú được, hơn nữa do trung ương lâm thời cắt cử, tuy rằng chức quan không lớn nhưng quyền hạn rất lớn.
Tuần Tra Sử cũng không phải là mang theo mấy nha dịch ra đi, Ngự Sử đài sẽ phái người đi theo, các cơ cấu sử quan, thượng thư tỉnh, trung thư tỉnh... Đều có phái viên. Hộ bộ, Lại bộ cũng có người tham gia. Quân lộ, Xu Mật Viện cùng với Binh bộ cũng phái người đến. Nói tóm lại chính là đoàn kiểm tra trung ương phái tới, có lẽ những người này ở trong kinh cái rắm cũng không bằng, nhưng đến địa phương thì phân lượng lại to lắm.