Chữ nhẫn này từ rất nhiều năm đã nói qua, hòa thân chính là chính sách đối ngoại từ trước đến nay của trung nguyên. Chiêu Quân gả đi nơi biên cương xa xôi là câu chuyện được mọi người ca tụng, mà bọn họ không biết nữ nhân này đến biên cương xa xôi mang đi rất nhiều kỹ thuật công nghệ, tuy rằng nàng lúc còn sống không có chiến sự, nhưng mà làm kẻ địch trung nguyên ngày càng lớn mạnh, làm cho về sau nhiều lần bị cướp bóc.
Thứ tốt lưu cho mình, đồ bỏ để cho bọn họ cầm đi. Làm hàng xóm lớn mạnh là tự khiến bản thân mình bị nhỏ bé.
Chuyện này cứ như vậy mà định, nhưng không để yên thì đã có đại thần nói:
Thần có chuyện muốn tấu.
Nói
Triệu Ngọc nhìn thoáng qua, là Ngự Sử Trung Thừa Vương Phủ.
Thần nghe thấy Đông Nam có thương nhân mượn dùng hạm đội Hàng Châu để đi đến Nhật Bản, dùng các loại phương pháp để lôi kéo chư hầu Nhật Bản. Rồi sau đó đem ra sử dụng tài nguyên khoáng sản, bạc trắng của nhân dân Nhật Bản, rồi sau đó bạc trắng lại trở về trong Tống.
Triệu Ngọc gật đầu:
Chuyện này trẫm có nghe thấy, có điều khanh gia vì sao lại nhắc đến chuyện này.
Nàng ngược lại không cho rằng có cái gì không thỏa đáng, người nguyện đánh kẻ nguyện đau mà.
Vương Phủ nói:
Thần biết, hạm đội Hàng Châu giúp chư hầu Nhật Bản tấn công các chư hầu đối địch chưa được triều đình cho phép. Nếu chuyện này còn chưa tính, thần lại biết, bạc trắng từ Nhật Bản chở về nhập vào thị trường, chỗ thuế kim giao nạp mười phần chưa đủ hai. Một ít thương nhân căn bản là không nộp thuế, ngược lại đổi thành đồng tiền hoặc là ngân phiếu ở tiễn trang. Mà tiễn trang lại dùng bạc trắng làm như vàng để đưa ngân phiếu.
Thương nhân không nộp thuế thì đương nhiên là không đúng.
Triệu Ngọc có chút nghi hoặc:
Nhưng cùng với tiễn trang thì có quan hệ gì?
Hộ bộ thị lang đứng ra nói:
Hồi bẩm bệ hạ, bạc trắng này trở thành ngân phiếu, biến tướng trở thành lưu thông ở thị trường. Làm cho tiền tệ lưu thông ở thị trường ngày càng lớn. Vốn quốc khố có trăm quan tiền, mà nay chỉ có thể mua được đồ vật giá tám mươi quan. Mà cho dù triều đình rút ra một phần thuế kim, nhưng bạc trắng lưu thông tuyệt đối quá hai mươi quan, trên nửa năm quốc khố bởi vì bạc trắng chảy vào liền biến thành tổn thất to lớn đến ngàn vạn quan. Càng làm cho vi thần lo lắng chính là nay đồng tiền chỉ được dùng một phần nhỏ, dân gian đa phần dùng bạc trắng và ngân phiếu để giao dịch là chủ yếu. Mà ta quốc khố thu vào vẫn như cũ là đồng tiền. Bổng lộc cấp cho quan viên cũng là đồng tiền.
Triệu Ngọc có chút choáng váng đầu, phức tạp không phải bình thường đâu. Vì vậy liền nhìn Âu Dương:
Âu Dương, ngươi cứ nói đi
Chuyện này vi thần đã có biện pháp. Một là các bạc trắng lưu thông ở ngoài phải giao nạp hai phần vào kho, nếu thương gia nguyện ý đem tất cả bạc trắng đổi thành đồng tiền có thể chỉ giao nộp một nửa thuế lợi. Bạc trắng có thể lưu thông nhưng tiêu chuẩn quy đổi phải do triều đình định ra. Chẳng hạn như bây giờ một lượng bạc trắng đổi một quan hai trăm đồng, bệ hạ nếu cảm thấy bạc trắng quá nhiều thì có thể quy định một lượng bạc trắng đổi được một quan một trăm đồng. Bệ hạ hoàn toàn có thể dùng bạc trắng và hoàng kim khống chế giá hàng trong Tống, vi thần cảm thấy những thương nhân đó nếu đổi bạc trắng thì ngược lại có lợi lớn cho Đại Tống.
Được, Hộ bộ cân nhắc mà làm. Nhưng phải tránh di động quá lớn.
Triệu Ngọc nói:
Binh bộ thông báo hạm đội Hàng Châu, thuyền chưa giao nạp thuế kim thì phải tiến hành chặn lại. Tất cả bạc trắng sung kho.
Binh bộ nói:
Hồi bẩm bệ hạ, tuy rằng hạm đội Hàng Châu đã có một trăm ba mươi chiếc chiến thuyền, nhưng Đại Hải mênh mông nếu muốn chặn lại có hiệu quả, tất nhiên phải gia tăng đến một trăm bảy mươi chiếc. Nhưng trước mắt, trong hạm đội có một nửa thuyền không phù hợp.
Đơn giản
Triệu Ngọc nói:
bảo hạm đội Hàng Châu phái người đến đại học hoàng gia huấn luyện. Các quan tướng thất phẩm trở lên của các lộ quân khác cũng có thể đến báo danh học.
Đại học hoàng gia tọa lạc ở Đông Kinh. Bao gồm các phương diện chủ yếu sau, đầu tiên là huấn luyện quan viên khoa cử, thứ nhì là huấn luyện võ tướng, cũng có các phe phái chuyên môn đặc biệt về khoa học kỹ thuât... Có thể nói đại học hoàng gia là đại học tương đối cao cấp, chủ yếu là cung cấp tinh anh phục vụ quốc gia. Mà còn đại học Dương Bình thì là thi họa, kinh tế thương mại, công thương, y khoa... Thuộc loại bồi dưỡng nhân tài kỹ thuật ứng dụng vào thực tế.
Lần này triều hội bởi vì có Âu Dương tham gia, đương nhiên là bàn về vấn đề buôn bán tương đối nhiều. Hoài Nam Tây Lộ Tuần Tra Sử lại bắt đầu nói:
Bốn châu ở Thư Châu bởi vì thương nhân tranh chấp đến nay vẫn không cách nào giải quyết được, sinh ra tam giác nợ nần, không ít tràng chủ đóng cửa ngừng kinh doanh, trong châu cũng không ít vật tư đều do bên ngoài cung cấp vào, làm cho giá cả tăng cao không ít.
Sau khi lũng đoạn chiếm đoạt xong hết rồi thì lại dừng làm cho vật phẩm thì thiếu hụt.
Triệu Ngọc nhìn Âu Dương, Âu Dương cười khổ, sao cái gì cũng tìm mình vậy. Bất đắc dĩ nói:
Hồi bẩm bệ hạ, bởi vì đường xá tương đối xa xôi, tam giác nợ nần dựa theo lệ cũ là hai tháng một lần tính. Khi tài chính quay vòng không linh hoạt nữa, bình thường là đầu tiên đến tiễn trang để vay, rồi sau đó tăng cổ phiếu của bên thiếu nợ lên. Nhưng bởi vì tiễn trang Dương Bình và tiễn trang Đông Nam tranh cãi lẫn nhau, dưới tình huống đó, toàn bộ tiễn trang của bốn châu này đều ngừng kinh doanh. Làm cho tài chính tràng chủ quay vòng mất linh hoạt. Vi thần đã phối hợp mấy nơi, trong vòng hai mươi ngày đến một tháng sẽ hiệp thương giải quyết chuyện này ở Dương Bình. Nếu chuyện này không có hiệu quả vi thần tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm để giải quyết tốt hậu quả chuyện này.
Triệu Ngọc hỏi:
Ngươi mới vừa nói muốn thanh tu một tháng, sao lại đi hiệp thương ở Dương Bình rồi?
Hồi bẩm bệ hạ, đây là để bản thân bọn họ tự hiệp thương. Dù sao cũng là bản thân bọn họ phạm lỗi, tự nhiên là bản thân bọn họ tự gánh vác.
Nói rất có đạo lý.
Triệu Ngọc hỏi:
Còn có gì cần tấu không?
Lễ bộ nói:
Thần có chuyện cần tấu. Kim quốc phái đặc phái viên đến đây, nguyện ý cắt nhường bốn châu cho Đại Tống là cảng hạm đội. Điều kiện là Tống sẽ tặng hỏa khí giá trị không dưới ba trăm vạn quan.
Hừ, nếu muốn trẫm sẽ tự mình giành lấy.
Triệu Ngọc nói:
Mà nay mười sáu châu Yến Vân đã cầm lại một nửa. Liêu, Kim nhiều năm liên tục chiến tranh, dân chúng lầm than. Liêu, Kim đều cho Đại Tống ta là nước bạn, thiên vị ai cũng không ổn. Ngoại trừ mười sáu châu Yến Vân, trẫm với những châu khác đều không có chút nào hứng thú. Từ nay về sau, chuyện này không cần tấu lên, nội các trực tiếp xử lý là tốt rồi.