Thiên Tống

Chương 473: Chương 473: Truy tìm Mộng Sinh (1)




Ta cảm thấy có lẽ là biết.

Kim nương nói:

Nhưng sớm hay muộn nếu dừng lại, thì phải xem ai có quyết đoán đi gánh vác tiếng xấu này. Nếu không mai sau cứ tiếp tục cung ứng như vậy. Bọn họ gặp nạn đói, các ngươi cho lương thực, các ngươi không cho, bọn họ chỉ thể đi cướp.

Má nó.

Âu Dương mắng một câu sau đó vội giải thích:

Không phải nói ngươi, đừng hiểu lầm.

Nuôi hoài vốn dĩ đã thành thói, nghĩ lại cũng phải, sự chuyện tộc gì đó trước đó không lâu ở Hạ Môn, chính phủ Hạ Môn nghiêm cấm tộc gì đó bày quầy loạn xạ, người ta toàn thể tấn công vào cơ quan chính phủ, kết quả chính phủ thỏa hiệp, để tộc gì đó ngay cả đường dành riêng cho người đi bộ cũng lấn chiếm bày quầy. Ừm... năm mươi lăm tộc khác cũng đều không cho phép ở những chỗ kia bày quầy.

Ta biết, đại nhân lo lắng rồi.

Kim nương rất hiểu ý người nói:

Cho nên ta cảm thấy, bình đẳng đại nhân nói không phải không khả thi được, nhưng đại nhân nếu bên này cố kỵ ích lợi không muốn thi hành, bên kia bởi vì ích lợi lại muốn thi hành, thực hành hai loại tiêu chuẩn, sợ rằng tác dụng không lớn lắm.

Ngươi nói rất có đạo lý.

Âu Dương cười khổ:

Chỉ có điều ngay cả hoàng thượng chỉ sợ cũng không có phần quyết đoán này.

Yêu cầu bình đẳng dân tộc tương đương phá hoại đoàn kết dân tộc, tội danh này Triệu Ngọc sĩ diện cũng không thích gánh.

Hôm nay khách đến tìm là Hồ Hạnh Nhi:

Âu Dương, công ty sắp phá sản rồi.

Vừa đánh nhau thì phải chết người, vừa chết người thì phải bồi tiền.

Ngốc, không biết giảm tỉ lệ bồi thường gì cả.

Nhưng mà trên khế ước đều viết xong rồi.

Điều cuối cùng của khế ước, suy nghĩ các loại nhân tố, tỉ lệ bồi thường di động căn bản từ một đến ba, nguyên tắc di động cụ thể và quy tắc công ty bảo hiểm có hiệu lực công bố ở trên báo Hoàng Gia.

Hồ Hạnh Nhi ngẩn người lật khế ước hỏi:

Có sao?

Âu Dương đưa tay chỉ nói:

Không phải ở đây à?

... Sao ta lại không chú ý tới nhỉ?

Hồ Hạnh Nhi xem thử, thật là có. Chẳng qua là in cùng một chỗ với giới thiệu công ty, người bình thường sẽ không chú ý tới.

Ngươi ngốc.

Hồ Hạnh Nhi nổi giận đùng đùng bỏ đi, Kim nương lại không rõ:

Đại nhân điểm xuất phát là vì chiếu cố các binh sĩ, nhưng vì sao lại hại binh sĩ?

Kim nương, công ty bảo hiểm này nếu như đóng cửa rồi, những binh sĩ kia cũng không có lợi.

Âu Dương nói:

Lúc trước đưa ra tỉ lệ cao là thu hút mọi người tham gia bảo hiểm, để mọi người biết được cái lợi của bảo hiểm. Bây giờ cắt xén đôi chút lại, là bởi vì công ty bảo hiểm tương lai tổn thất sẽ lớn hơn nữa, một khi không chống đỡ nổi, khế ước những binh sĩ kia liền trở thành tờ giấy trắng.

Hôm nay khách đến thăm thật nhiều, có điều buổi tối Âu Dương được mời cùng với mấy thành viên ghế nghị sĩ trong hiệp hội thương nghiệp Đông Nam đi ăn cơm, thuận tiện xem Lý Sư Sư biểu diễn. Lý Sư Sư vốn dĩ nổi tiếng, hiện nay vẫn rất nổi tiếng. Bởi vì Lý Sư Sư chỉ biết toàn những bản ai oán, si oán triền miên, muốn sống muốn chết, những bản nhạc này ngẫu nhiên rất được hân thưởng, nhưng không có người mong muốn bản thân bị nhuốm vào bi thương này. Lý Sư Sư mặc dù đang ở thời kì hoàng kim, nhưng Âu Dương cũng không hiện hữu cùng một ánh mắt với người khác. Đương nhiên, cũng là bởi vì Lý Sư Sư mặc quá bảo thủ.

Sau khi ngồi xuống, Âu Dương liền giới thiệu Kim nương cho mọi người quen biết, tất cả mọi người rất có lễ phép, cho dù có biết thân thế Kim nương hay không đều rất khách khí. Trên thực tế, cơ bản thì người trong cái giới này ai cũng biết thân phận Kim nương. Âu Dương mặc dù tiêu tiền nhanh, tiền không nhiều lắm, nhưng thủy chung là long đầu của thương nghiệp, trợ lý bên cạnh hắn có thể nào không nghe ngóng là ai chứ.

Kim nương chào hỏi cũng rất hào phóng khéo léo, nàng hiểu vị trí của mình. Một buổi tối như vậy, Âu Dương rất hài lòng. Âu Dương bên này hài lòng quản gia mới của mình, nhưng Âu Bình rất không hài lòng tân nương tử của mình, tìm Âu Dương tố khổ.

Cái gì?

Âu Dương giật mình:

Các ngươi sau khi cưới một tháng rồi một tháng, mới làm chuyện đó một lần à?

Đây là cổ đại, bình thường cũng đều thiếu nam thiếu nữ.

Bận quá, hôm nay bận cái này, ngày mai bận cái kia, vận chuyển đường thủy, vận chuyển đường bộ, tiếp đãi thành viên hiệp hội thương nghiệp Đông Nam, bưu lộ nam bắc, nam ngân bắc lưu...

Âu Bình một hơi kết hết các hạng mục công việc ra. Những hạng mục này có cái phải đi Đông Kinh, có cái phải đi Thọ Châu.

Âu Dương lắc đầu:

Vậy nàng một tháng ít nhất ở nhà nửa tháng, ngươi không nắm bắt cơ hội sao?

Thiếu gia, sáng sớm đã ra ngoài, buổi tối trở về lại ở trong thư phòng đông viết tây ghi. Chuyện trong nhà hỏi cũng không hỏi một câu.

Chu chưởng quỹ vì rèn luyện nữ nhi này, quả thật cho nàng rất nhiều chuyện.

Âu Dương cũng không hài lòng:

Có điều, làm sao lại không suy nghĩ, dù sao thành thân rồi mà?

Thiếu gia, theo như cách nói của ngươi, có hài tử rồi thì có thể ổn định. Nhưng bây giờ ngay cả cơ hội đều không có, thế nào mà có hài tử được?

Bỏ thuốc đi.

Âu Dương nói:

Lượng không cần phải quá nhiều, đừng để nàng phát hiện ra. Bản thân ngươi điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi. Mỗi ngày kiên trì ngủ trưa, tối nghỉ ngơi muộn một canh giờ. Nếu thật sự không được, chúng ta lại nghĩ biện pháp.

Được, thiếu gia, ban đầu không nghe lời ngươi là một quyết định vô cùng vô cùng sai lầm.

Nam nhân mà, rèn luyện nhiều thêm.

Âu Dương nói:

Không cần mua đắt tiền, xa hoa, chỉ cần nhắm chuẩn. Ngươi nếu thật sự làm không được, thì thôi đi.

Không nỡ.

Âu Bình ăn ngay nói thật nói:

Thấy nàng mệt mỏi thành như vậy cũng đau lòng.

Chu Du đánh Hoàng Cái.

Âu Dương nói:

Cố gắng lên. Ừm... Ngươi có thể mời Huệ Lan tỷ của ngươi ra mặt, để nàng và vợ của ngươi tâm sự nhiều hơn, xem làm sao cân bằng quan hệ giữa công việc và gia đình.

Đúng nga. Huệ Lan tỷ cũng là tổng biên. Mỗi ngày cũng có thời gian chiếu cố trong nhà.

Âu Bình mừng rỡ:

Vậy ta đi trước, thiếu gia.

Đợi một chút.

Âu Dương lấy ra phong thư:

Giúp ta đưa đến bọn Trương Tam kia.

Thư này là dàn ý bước kế tiếp của Mộng Du Ký. Tất cả thư tín gửi đi đều do mấy thân tín của Âu Dương phụ trách. Mộng Sinh biết viết hơn nữa, cũng không thể suy nghĩ ra được một đại cương xã hội cận đại hoặc là hiện đại. Âu Dương phải cung cấp dàn ý sơ lược, để Mộng Sinh phát huy mạnh tưởng tượng. Phải nói Mộng Sinh cũng rất tài ba, đã giúp mình cưới được thê tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.